HƯỚNG ĐẾN ÁNH MẶT TRỜI


Vương Xử Nữ hớt hải xuống giường, dép cũng không thèm đi.

Anh tìm khắp nhà một lượt, phòng tắm, phòng của Thất Cưu, phòng bếp đến phòng khách, mọi phòng từ tầng một đến tầng ba.

Nhưng anh có tìm thế nào, cũng không tìm được bóng dáng của Đới Bạch Dương.

Vương Xử Nữ quay người muốn chạy xuống tầng, nhưng cánh cửa thông đến sân thượng mở toang lập tức thu hút sự chú ý của anh.

Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu, anh lao thẳng tới chỗ cầu thang chạy thật nhanh lên sân thượng.
Gió lạnh thấu tâm can, ở nơi sân thượng phủ ánh trăng lạnh lẽo, hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt mở to vì hoảng sợ.
Bên ngoài lan can, Đới Bạch Dương mặc áo ngủ phong phanh tựa hai tay trên tay vịn, nhắm mắt ngẩng đầu lên cao.

Vẻ mặt của y thoải mái giống như đang hưởng thụ, gió lạnh mùa đông giống như có thể đưa y đi xa bất cứ lúc nào.

Nghe thấy tiếng bước chân, y quay đầu, thấy “người lạ” đến, lại thản nhiên nở một nụ cười.
“Em… sao em lại ra đây?” Vương Xử Nữ bước đến gần, đè nén nỗi hoảng sợ trong lòng: “Ngoài đó lạnh cũng nguy hiểm, em quay lại đây đi.”
“Anh đứng yên đó.”
Gió truyền lời của y đến bên tai anh, Vương Xử Nữ khựng chân lại.

Trong trường hợp này, dường như anh đã có thể chắc chắn suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong lòng khi nãy.

Đới Bạch Dương quay đầu nhìn anh, nửa gương mặt được ánh trăng chiếu rõ, Vương Xử Nữ chẳng nhìn ra điều gì ngoài buông bỏ trong mắt y.
“Anh là ai vậy?”
Vương Xử Nữ nắm chặt hai tay, âm thầm tiến lại thêm một hai bước.
“Anh là chồng em.”
“À…” Đới Bạch Dương vẫn nhớ lúc mình tỉnh lại thấy người đàn ông này nằm bên cạnh, cũng tin rồi, nhưng sau đó y hơi nhíu mày: “Anh đừng bước lên nữa.”
Vương Xử Nữ đoán được nửa vế sau của y.

Anh đứng yên một chỗ, không dám hành động liều lĩnh nữa.

Nhưng khoảng cách này vẫn quá xa, sợ là anh làm gì cũng không kịp.


“Có gì chúng ta từ từ nói được không? Em quên gì, anh nói cho em.”
“Không phiền à?”
Vương Xử Nữ lắc đầu: “Không phiền.”
Đới Bạch Dương cười nhạo: “Lặp đi lặp lại sẽ thấy phiền thôi, sau này tôi còn trở thành một kẻ đần độn thì ai cần nữa?”
“Anh cần, bố mẹ cần, cả con của chúng ta cũng cần em.

Sẽ không một ai chê em hết, em tin anh.”
“Nhưng tôi không nhớ ra họ.”
Đới Bạch Dương rầu rĩ, nhân lúc y nhìn xuống khoảng không dưới chân mình, Vương Xử Nữ không một tiếng động mà bước nhanh lại gần.

Chẳng qua anh đã bị y phát hiện, y bực bội quát anh.
“Anh không hiểu tiếng người à?!”
Đới Bạch Dương lại thở dài, hành động giữ tay vịn quay người lại đối diện với anh thật sự khiến trái tim của Vương Xử Nữ muốn ngừng đập.

Đới Bạch Dương một tay giữ lan can, một tay giữ mái tóc bị gió thổi rối tung, nở nụ cười đẹp nhìn Vương Xử Nữ.
“Tôi không sợ đau, không sợ khổ, chỉ sợ trở thành phiền phức cho người khác, cũng ghét người khác thương hại tôi.

Chồng tôi à, thế này đi, anh để cho tôi giữ lại chút ấn tượng tốt đẹp với mọi người.

Trước khi điều tồi tệ nhất xảy ra, để tôi sớm được giải thoát đi.”
Đới Bạch Dương bỏ bàn tay giữ lan can ra, gió mạnh thổi ngược từ đằng sau khiến áo mỏng trên người hai người kêu phần phật rất nhỏ.

Đới Bạch Dương nghiêng người ra sau, Vương Xử Nữ điên cuồng lao tới.
“Bạch Dương!”
“Không!”
Vương Xử Nữ bật dậy, áo ngủ dầm dề mồ hôi, vẻ mặt in rõ sự kinh hoàng, tay chân lạnh ngắt và trái tim vẫn đang đập liên hồi vì sợ hãi.

Anh hốt hoảng nhìn xung quanh, nhận ra mình vẫn đang ở phòng ngủ.
Thì ra là mơ.
Anh nuốt khan, dùng mu bàn tay lau đi chút mồ hôi trên mặt.

Ngay sau đó anh nhận ra một sự thiếu vắng, nhìn sang bên cạnh mình.


Giống hệt như trong giấc mơ, Đới Bạch Dương không thấy đâu nữa.
“Bạch Dương.”
Hất chăn xuống giường, Vương Xử Nữ gấp gáp chạy ra ngoài.

Tìm kiếm các phòng như hành động mình đã làm trong giấc mơ, lục không sót tầng hai, vừa liên tục gọi tên y vừa tìm kiếm.

Anh cảm thấy mình có thể phát điên, nhất là khi hình ảnh trong mơ vẫn khắc rõ trong não bộ.

“Em đây.”
Vương Xử Nữ dừng chân, hoảng loạn nhìn xuống đầu cầu thang dưới tầng một.

Anh thấy Đới Bạch Dương khoác một chiếc áo khoác đứng dưới đó ngẩng đầu nhìn mình, anh lập tức lao thẳng xuống dưới.
Đới Bạch Dương bất ngờ bị anh ôm chầm lấy, trong cái ôm, y cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy.

Vương Xử Nữ buông y ra, giữ gương mặt của y sốt sắng hỏi.
“Em đã đi đâu? Anh tỉnh dậy không thấy em nữa.”
Đới Bạch Dương không vội trả lời, đặt ngón trỏ bên môi ý bảo anh yên lặng.

Vừa nãy tiếng bước chân của anh không nhỏ, tiếng gọi cũng khá lớn có thể khiến người khác trong nhà nghe thấy, như vậy sẽ làm họ tỉnh giấc.

“Nửa đêm em đói, xuống dưới bếp tìm đồ ăn.”
Nỗi sợ trong lòng Vương Xử Nữ mới lắng xuống, tức giận cũng không thể hiện ra ngoài.
“Sao không gọi anh dậy?”
“Không phải vì không muốn đánh thức anh sao? Mai còn đi làm nữa.”
Vương Xử Nữ thở dài: “Vậy em ăn chưa?”
“Chưa, em định nấu mì nhưng quên, à không biết nấu.” Đới Bạch Dương nhìn xuống đất.
“Để anh nấu cho em.”
Dắt y đến phòng bếp, Vương Xử Nữ bắt tay vào việc nấu mì.

Luộc mì xong thì vớt ra ngoài cho ráo nước, trong tủ lạnh có sẵn hộp thịt bò bằm, Vương Xử Nữ bỏ thịt vào một bát thủy tinh, đổ nửa muỗng muối và nửa muỗng tiêu vào trong bát, trộn đều rồi ướp khoảng mười phút.


Sau đó anh đổ dầu ô liu vào trong chảo, chờ dầu nóng, vì Đới Bạch Dương không thích ăn các loại hành nên không cho vào, anh chỉ đổ thịt bò đã ướp gia vị vào chảo xào đều.

Đới Bạch Dương đứng bên cạnh im lặng quan sát anh làm, thấy tay anh vẫn hơi run, bèn hỏi: “Tay anh run thế? Lạnh sao? Em đi lấy áo cho anh.”
“Không cần, em ở yên đây.”
Anh run cũng không phải vì lạnh.
Không thấy y trong tầm mắt, anh thật sự không yên tâm cho được.
Đới Bạch Dương nhận ra điều gì đó, bèn ôm lấy anh từ phía sau, hơi ấm từ y khiến anh yên lòng hơn một chút.

“Thế này được chứ?”
“Được rồi.”


“Không phải đợi may xong áo cưới mới chụp hình sao?”
“Không, đó là bộ khác, đây là bộ khác.”
“À.”
Nghe Giang Thiên Yết giải thích xong, Doãn Sư Tử gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Giang Thiên Yết dành một ngày cùng Dương Bảo Bình chuẩn bị đồ cần thiết, để hôm sau đến phim trường.

Tính Dương Bảo Bình cẩn thận, cái gì cũng nhắc lại ba lần, Giang Thiên Yết cẩn thận đi kiểm tra lại ba lần.

Doãn Sư Tử nhìn hộp nhẫn cưới hôm nay mới lấy về được đặt trên bàn, trong lòng thấy hơi ngưỡng mộ.
“Em lấy áo khoác chưa?”
“Em lấy rồi.”
Giang Thiên Yết trả lời, ngồi xuống ghế sofa uống một ngụm nước nghỉ ngơi.

Thấy Doãn Sư Tử nhìn chằm chằm hộp nhẫn cưới của mình, cậu lại nghĩ đến một chuyện mà nói với anh.

“Tạm thời không có việc cho anh, tôi và Bảo Bình sẽ đi ba ngày, muốn có chút không gian riêng.

Trong lúc đó anh có thể đi tìm Khang Ma Kết.”
Doãn Sư Tử lấy lại tinh thần: “Đợi mai đưa hai cậu đến phim trường, tôi sẽ đi.”
Giang Thiên Yết nhún vai: “Tùy anh.”
Kế hoạch đã được chuẩn bị sẵn sàng, sáng hôm sau giúp đỡ cặp đôi đặt đồ vào trong cốp xe, ba người hai xe lái đến một phim trường cách khu họ ở khá là xa, cần tranh thủ thời gian.

Lúc đến nơi thì chuyên viên trang điểm đã có mặt, vừa thấy Dương Bảo Bình và Giang Thiên Yết là kéo họ đi chuẩn bị ngay và luôn.

Được hôm nay thời tiết đẹp, làm bộ ảnh ngoài trời thật sự là hết sẩy.


Doãn Sư Tử giúp đỡ đưa đồ đạc của hai người đến khách sạn được đặt sẵn ở gần phim trường, thu dọn mọi thứ mới lên đường trở về, qua hai hôm nữa anh sẽ lại đến giúp hai người dọn đồ về.

Trước khi đi còn nói một tiếng với Giang Thiên Yết, cậu giơ nắm đấm lên như kiểu cổ vũ anh.

Chạy đi chạy về không hề thấy mệt, Doãn Sư Tử lái xe đến bãi đỗ bên cạnh tòa cao ốc chót vót.

Trước đó có hai lần anh đến đây, không bị bảo vệ đuổi ra ngoài là vì thư ký của hắn đã đánh tiếng trước.

Lúc Khang Ma Kết làm việc, anh cũng ngoan ngoãn ngồi chờ ở phòng khách, không hề làm gì làm phiền hắn cho đến giờ nghỉ.

Khang Ma Kết cũng bất lực từ lâu rồi, hắn mặc kệ anh luôn.

Cất gọn vé xe vào trong túi, Doãn Sư Tử bước nhanh đến trước tòa cao ốc, mang một tâm trạng vui vẻ bước lên bậc thang thấp dẫn đến cửa ra vào.

“Ầm!”
Gần như chỉ trong khoảnh khắc, một âm thanh chấn động cả bầu trời xanh thẳm vang lên.

Âm thanh thu hút tất cả mọi người có mặt bên dưới tòa nhà, sau đó là tiếng la hét liên tục xông thẳng vào màng nhĩ.

“Nổ rồi!”
“Cháy rồi!”
“Mau gọi cảnh sát! Gọi cứu hỏa đi!”
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, cả người Doãn Sư Tử lạnh ngắt, bàng hoàng lùi lại một hai bước, mở to mắt nhìn lên phía trên cao.

Anh có thể thấy một ngọn lửa kinh khủng bốc lên từ những tầng cao của cao ốc, khói đen nhanh chóng bao phủ một khoảng trời.
Tiếng nổ còn kéo thêm bốn lần nữa mới ngừng, cũng không biết còn nổ nữa không.

Những tấm kính chịu tác động từ vụ nổ đều tan tác, mảnh kính to nhỏ lấy tốc độ rất nhanh mà lao thẳng xuống mặt đất bên dưới, có một mảnh rạch qua gương mặt của Doãn Sư Tử.

Nơi Khang Ma Kết làm việc nằm ở những tầng trên vừa bị nổ.

“Anh kia, mau tránh ra đi, kính rơi nguy hiểm đấy.”
Có người đứng ở xa hốt hoảng nói với anh.

Chẳng qua Doãn Sư Tử không nghe lọt, anh chết lặng nhìn hàng trăm nhân viên của tập đoàn MK ai cũng mang sắc mặt sợ hãi tái nhợt xông ra ngoài để thoát một kiếp nạn.
Mà anh lại chen lấn, ôm một mục tiêu mà chạy thật nhanh vào trong..


Bình luận

Truyện đang đọc