HƯỚNG ĐẾN ÁNH MẶT TRỜI


Đôi mắt của Doãn Sư Tử thoáng qua vẻ ngạc nhiên, anh chỉ dựa vào trực giác cảm nhận được có người đang “theo dõi” mình, thế là anh đi ra ngoài xem, vừa ngẩng lên đã thấy Khang Ma Kết nhìn về phía phòng ngủ tạm thời của mình rồi.

Mà Khang Ma Kết bên trên thấy ánh mắt lấp lánh của anh, thầm nghĩ không biết anh lại đang bổ não chuyện gì.
Doãn Sư Tử rụt đầu vào, đóng cửa sổ.

Khang Ma Kết nhướng mày, chẳng mấy chốc hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân chạy chậm ngoài phòng, tiếp đến là ba tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi.

Hắn không lên tiếng, cửa phòng không khóa qua một lúc chốt cửa khe khẽ quay tròn, cửa nhẹ nhàng mở ra một khe vừa phải.

Doãn Sư Tử đứng bên ngoài cười híp mắt, đề nghị với hắn.
“Anh cũng không ngủ được à, hay là chúng ta cùng xem phim đi.”
“…”
Tấm màn dày che xuống chặn ánh trăng rực rỡ hôm nay, căn phòng mất đi ánh sáng trở nên tối hơn.

Màn hình lớn trước mặt hai người lập lòe, trong phòng văng vẳng tiếng gào thét và tiếng kéo xé ghê rợn.
Doãn Sư Tử toát mồ hôi, bất lực đỡ trán, liếc Khang Ma Kết ngồi ở tận đầu ghế bên kia, cách anh một khoảng rất dài.

Mặc dù hắn không nói gì mà đi cùng anh đến phòng chiếu riêng, nhưng phim gì không chọn mà lại chọn xem phim kinh dị?
Bộ phim đã chiếu được nửa, Khang Ma Kết xem phim vẫn giữ nguyên tư thế nghiêm chỉnh và vẻ mặt lạnh nhạt, người như hắn đương nhiên không biết sợ mấy bộ phim kinh dị này, trái lại cảm thấy buồn ngủ rồi.

Nhưng sofa hơi rung khiến hắn phải liếc sang, bất chợt nhìn thấy Doãn Sư Tử đáng lẽ phải ngồi đầu bên kia lại dịch sát đến cạnh hắn từ lúc nào.

Doãn Sư Tử cười méo cả miệng, qua loa giải thích: “Bỗng thấy hơi lạnh.”
Khang Ma Kết: “…”
Cảnh trong phim chiếu đến phân đoạn trong phòng phẫu thuật, ánh đèn chớp tắt thất thường, một cái xác được đặt trên bàn mổ, từ đầu đến chân bị những con dao phẫu thật đâm vào những chỗ hiểm, cơ thể “người đó” như bình chứa máu vô hạn, máu tươi không ngừng chảy ra tưới đỏ bàn mổ, trào xuống tưới ướt mặt đất.

Bầu không khí kinh dị trong bộ phim lan tràn, cộng thêm những đoạn nhạc rùng rợn kích thích người xem.
“Phụt” một tiếng, một bàn tay tím ngắt đột nhiên xé rách bụng người đó, một con quỷ gớm ghiếc da dẻ xanh tím bò ra, tay dài chân dài, từ cổ xuống chân đều gầy đét, nhưng lại có cái đầu to đùng chỉ có hốc mắt sâu hoắm và cái miệng rộng tận mang tai, trong miệng còn có bộ lòng chưa được nhai kỹ, máu mé và nước dãi chảy tòng tọc xuống.

Con quỷ nhìn vào màn hình, bất thình lình gào một tiếng rít tai nhào đến màn hình như muốn xông ra ngoài, bộ lòng người trong miệng nó được phóng to, thấy rõ một quả tim vẫn đang đập, chân thật vô cùng.
“Á!”
Khang Ma Kết chắc chắn mình không nghe nhầm, tiếng hét không phải của diễn viên trong phim, mà là của người đang ngồi bên cạnh hắn.

Hơi ngạc nhiên nhìn sang Doãn Sư Tử, anh lấy gối trên sofa che mặt đi, không dám xem hình ảnh trên màn hình.

Nhận ra tầm mắt của hắn, anh lại nhanh chóng bỏ gối xuống, lấy lại hình tượng gắng gượng xem phân đoạn tiếp theo.
Nhưng người lại dịch gần hắn thêm chút nữa.
Khang Ma Kết nhíu mày, anh sợ thật hay cố ý?
“Dù sao cậu cũng là một vệ sĩ.”
Khang Ma Kết bất chợt nói, trước đây còn là cảnh sát, cũng từng tuổi này rồi, gan phải lớn mới đúng nhỉ?
Doãn Sư Tử lại lấy gối che mặt, hiểu ý trong lời nói của hắn, bất mãn hỏi ngược lại: “Hai việc này liên quan gì đến nhau?”
Ai cấm làm vệ sĩ thì không được sợ ma? Anh chỉ không sợ người thôi được chưa?
“Sợ thì cậu có thể về phòng ngủ.”
Xem phim này xong anh tỉnh táo lắm.

Doãn Sư Tử nhìn cửa phòng, lại nhìn đoạn phim chiếu đến đúng cảnh một nhân vật nữ dè dặt mở cửa đi ra.

Con quỷ đáng sợ thình lình xuất hiện phía sau gào thẳng vào mặt nhân vậy nữ, cô gái này hết đường chạy thoát.
“Không thì, đợi hết phim rồi chúng ta cùng về cũng được.”
“…”
Qua một lúc, Doãn Sư Tử lại khẽ khàng huých tay hắn: “Lát nữa chúng ta ngủ chung được không?”
Khang Ma Kết không thèm liếc anh: “Cậu nói xem?”
“Em thấy được.”
“Sợ nhà tôi có ma, cậu có thể về ngay.”
“Em nằm dưới đất.”
“Ma có thể trốn dưới gầm giường.”
Tưởng tượng đến cảnh đó, Doãn Sư Tử tái mét mặt.
“Ma Kết, anh đừng dọa em!”
Màn hình chiếu đổi thành màu đen và từng hàng chữ trắng từ từ chạy lên thông báo bộ phim đã kết thúc.

Khang Ma Kết thản nhiên đứng dậy, Doãn Sư Tử lại vội vàng chạy theo hắn, anh thật sự đi cùng hắn đến phòng ngủ ở tầng ba.

Đối diện ánh mắt không vui của hắn, anh chỉ mép giường: “Em nằm sát ở đây, anh cũng biết lúc em ngủ rất yên, sẽ không làm phiền anh.”
Khang Ma Kết rất muốn phản bác làm sao mình biết tướng ngủ của Doãn Sư Tử thế nào? Nhưng lời đến bên miệng thì hắn chợt nhận ra không đúng, bèn nuốt ngược lại.


Chuyện đó, đúng là hắn biết.


Chủ nhật vẫn phải tăng ca đến trưa, Mục Song Ngư cuối cùng cũng hoàn thành công việc nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Anh đi ra cửa xoay, một bóng hình quen thuộc chiếu vào tầm mắt.
Dưới bóng râm mát của hàng cây xanh dài, Hoàng Song Tử mặc một thân sơ mi đen quần tây đen tôn lên dáng người đứng cạnh thân cây.

Anh ấy nhìn thẳng về phía này, thấy Mục Song Ngư thì mỉm cười, bước nhanh đến phía anh.
Dưới ánh mắt tò mò và kinh ngạc của những người đi đường xung quanh, Hoàng Song Tử nâng bó hoa hồng đỏ tươi rất lớn trước mặt anh.
“Tặng em.”
Mục Song Ngư ngơ ngác nhận lấy.

Nhắc đến thì trước đó có lên kế hoạch đi chơi cuối tuần, kết quả xảy ra chút vấn đề công việc nên sáng nay mới phải tăng ca.

Thời gian còn lại trong hôm nay nên thuộc về hai người rồi.
“Anh đến lâu chưa?”
“Chưa, cũng vừa mới.”
Hoàng Song Tử giơ tay ôm ngang eo anh, cùng nhau đi đến chỗ đậu xe.
Lái xe một quãng đường kha khá, xe dừng lại bên ngoài một khu dã ngoại.

Vùng cỏ lớn xanh mướt, cùng với những khóm hoa đủ màu sắc điểm tô cho vùng đất thêm xinh đẹp.

Xung quanh đây cũng có mấy nhóm người, Hoàng Song Tử một tay cầm đồ cần thiết cho buổi dã ngoại một tay dắt Mục Song Ngư đi vào trong, tìm được một vị trí khá tốt dưới một cái cây lớn.
Nhanh chóng sắp xếp chút đồ, Hoàng Song Tử lấy bánh mì kẹp, đặt vào lò nướng mini cho nóng rồi mới đưa cho Mục Song Ngư.

Thời tiết dạo gần đây khá đẹp, không quá nóng, ngồi dưới bóng râm thỉnh thoảng có gió thổi qua, vừa mát vừa xen lẫn hương cỏ hoa còn có tiếng lá cây xào xạc khiến người ta sảng khoái.

Một tuần mệt mỏi ra đây tìm kiếm sự yên bình thoải mái, quả thật là lựa chọn tốt.
“Lần trước em bảo muốn ngắm hoàng hôn.”
Đến chiều tối, Hoàng Song Tử bỗng hỏi.

Mục Song Ngư gật đầu.
“Qua đây.”
· Hoàng Song Tử tựa lưng vào gốc cây, Mục Song Ngư ngồi đối diện anh ấy, nghe thấy vậy thì nhanh chóng đứng dậy, đến bên cạnh Hoàng Song Tử, tựa đầu vào vai anh ấy.
Hoàng Song Tử nắm tay anh, nuông chiều nói: “Em xem.”
Mục Song Ngư đưa mắt nhìn theo phía anh ấy chỉ, quang cảnh trước mắt lập tức thu hút anh.

Từng tầng mây mang màu đỏ rực của ngọn lửa nhẹ nhàng di chuyển trên bầu trời, vô tình hoặc cố ý xếp thành dáng vẻ của một con phượng hoàng khổng lồ sải đôi cánh lửa to lớn, miệng của nó hướng về phía mặt trời.

Mặt trời lại như viên ngọc đỏ quý hiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phượng hoàng ngậm lấy cướp đi.

Cảnh tượng đẹp hiếm có lại huy hoàng khiến người ta phải sững sờ.
Tiếng xuýt xoa khen ngợi của những người vẫn có mặt ở đây xen lẫn tiếng chụp hình vang lên.

“Hình như hôm nay anh rất may mắn.” Hoàng Song Tử bên cạnh anh đột nhiên nói.
Mục Song Ngư cong môi, nhớ đến trước kia chỉ thuận miệng nói muốn ngắm bình minh, Hoàng Song Tử lại thật sự lên kế hoạch dẫn anh đi leo núi, ngắm cảnh mặt trời vượt đỉnh núi đẹp nhất.

Anh nghiêng đầu nhìn lên Hoàng Song Tử, hôn nhẹ lên khóe môi anh ấy.
“Gặp được anh, chính là may mắn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc