HƯỚNG ÉP DUYÊN KHUẤT PHỤC

Mười phút sau, Mục Thanh đứng ở sân thượng khách phòng, phía sau là Mục Cận và hai ông bà Mục gia. Cô hoài nghi nhìn ban công ở phòng ngủ mình, thấp thỏm nói: "Thật phải trèo qua? Chắc chắn không có vấn đề?"

Mục Cận nhíu mày: "Anh là không tán thành, lỡ té thì làm sao bây giờ?"

"Sao lại té được, mẹ đã nói dì để sẵn đệm lót ở dưới lầu, cho dù té cũng sẽ không bị thương" Trần Minh Nhã để dì Tương lấy ra toàn bộ chăn đệm không dùng để lên chỗ trống giữa hai cầu thang trên tầng một.

Mục Vực cũng không tán thành hành vi của con gái: "Hiện tại chuyện trọng yếu nhất là biết rõ ràng vì sao a Vận không để ý tới con"

"Không biết, gọi cho bạn cô ấy cũng không bắt máy" Mục Thanh mười phần bất đắc dĩ, cũng có hơi nóng nảy, thật vất vả mới thấy được một tia hi vọng, Trịnh Hi Vận lại bắt đầu tránh cô!


Mục Cận nhún vai, đi tới sát sân thượng vươn tay: "Để anh xem giúp em" mặc dù hắn không tán thành, nhưng nếu Mục Thanh phải làm, hắn cũng sẽ ra sức giúp đỡ.

Mục Thanh cắn răng gật đầu: "UHM! Em đi!" nếu không trèo thì sẽ ngủ phòng khách, trèo còn có thể biết rõ ràng Trịnh Hi Vận đến cùng là làm sao.

Cô đạp lên viền mép sân thượng, chân có hơi muốn nhũn ra giơ chân lên, cửa sổ kế bên đột nhiên mở ra, Trịnh Hi Vận vén màn cửa lên nhìn về phía bọn họ!

Một màn này đối với Trịnh Hi Vận mà nói quả thực vô cùng kinh ngạc, cô ở trong phòng buồn bực tức giận mình, sau đó nghe ngoài ban công có tiếng nói chuyện, trong lòng Trịnh Hi Vận cảm thấy kỳ quái, đi tới trước cửa sổ đẩy cửa ra, Mục Thanh muốn trèo sân thượng một màn này liền xuất hiện ở trước mắt cô!

Bởi vì Trịnh Hi Vận đột nhiên xuất hiện, Mục Thanh hơi lay động, Trịnh Hi Vận bởi vì động tác của cô mà khẩn trương hô hấp đều muốn ngừng lại, mấy bước đi ra ban công tức giận nói: "Cô làm cái gì vậy! Còn không mau bước xuống!"


Nói xong cô mới phát hiện trên sân thượng còn có người nhà Mục Thanh.

Trong nháy mắt Trịnh Hi Vận như đã hiểu cái gì, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, trong lòng áy náy nói: "Xin lỗi, tôi. . ."

"Được rồi, Thanh Thanh mau xuống đây!" thấy dáng dấp Trịnh Hi Vận ảo não áy náy, Mục Vực giả vờ tức giận nói: "Đã lớn đầu rồi, suốt ngày làm việc không đáng tin cậy!"

Hắn đem việc này thảy hết lên người Mục Thanh, coi như là cho Trịnh Hi Vận một nấc thang, không để cô phải lúng túng như vậy.

Trịnh Hi Vận xin lỗi nhìn bọn họ, đối với Mục Thanh nói: "Cô xuống đi, tôi mở cửa cho cô"

Nói Trịnh Hi Vận đi tới mở cửa phòng.

Mục Thanh nhảy xuống sân thượng nhìn Trần Minh Nhã, bất đắc dĩ nói: "Xong xong, lần này cô ấy sẽ lại rúc vào trong vỏ của mình, nửa ngày không chui ra!"

Trần Minh Nhã thở dài nói: "Vậy biết làm sao nha? Thật vất vả mới thấy gần đây con bé cười nhiều hơn"


Mục Cận chỉnh lại ống tay áo nói: "Thuận theo tự nhiên, chuyện tình cảm vốn cũng không thể sốt ruột"

Mục Thanh lần nữa đi tới cửa phòng ngủ, cửa quả nhiên không có khóa nữa. Cô vào phòng Trịnh Hi Vận đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cô, Mục Thanh đi tới bên người cô sốt ruột nói: "Cô sao vậy?"

Trịnh Hi Vận lắc đầu, cảm thấy mặt mình lại có hơi nóng lên, bụm mặt nói: "Không có gì, tôi lập tức sẽ ổn thôi"

Mục Thanh ngồi xổm trước người cô, đưa tay đặt ở trên đùi cô nói: "Nếu có chuyện gì tôi hy vọng cô có thể nói cho tôi biết, tôi không muốn giữa tôi và cô có bí mật, cô hiểu ý của tôi sao? "

Trịnh Hi Vận sao lại không hiểu, trao ra tình cảm và giữ vững nó cần hai người thẳng thắn thành khẩn và tín nhiệm. Nhưng chuyện này bảo cô làm sao mở miệng, cô làm cách nào cũng nói không nên lời hai từ như thích và ưa thích này!
Mắt thấy sắc mặt Trịnh Hi Vận đỏ hơn, Mục Thanh cũng không ép cô, nhưng trong lòng có chút suy tính.

Sau đó Mục Thanh vẫn như bình thường ở chung với Trịnh Hi Vận, đến tối Trịnh Hi Vận sẽ không lại né tránh, nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng Mục Thanh.

Ngày thứ hai sau khi Mục Thanh đưa Trịnh Hi Vận đi làm xong đi tới tổng công ty Mục thị tìm Mục Cận, nhìn thấy Mục Cận Mục Thanh gục xuống bàn đối với Mục Cận nói: "Anh, anh gọi điện thoại kêu em tới làm gì?"

Mục Cận đưa cho Mục Thanh một phần tư liệu, chờ sau khi cô xem xong nói với cô: "Đây là dự án Chương thị và Mục thị đang cạnh tranh, em xem cái này xử lý thế nào?"

Mục Thanh nhíu chặt lông mày: "Bọn họ dùng cách cạnh tranh bất chánh như thế nào?"

Mục Cận cười nói: "Cái này khá bình thường ở Chương thị, cha Chương Nghệ rất thích dùng cách này, hắn bị ảnh hưởng tư tưởng của thế hệ trước rất lớn, Chương Nghệ cũng vô pháp cải biến ý tưởng của hắn, cho nên đa phần ở Chương thị dự án xảy ra vấn đề đều là do cha Chương Nghệ mà ra"
"Làm kinh doanh không phải nên biết thức thời sao? Hắn cũng làm ăn lâu như vậy, làm sao có thể phạm loại sai lầm này?" Mục Thanh đối với cái này rất nghi hoặc, dù sao Chương Nghệ là một người rất bình thường.

Mục Cận lắc đầu: "Em thấy vẫn là quá ít, em đã lấy được Gia Đằng, có thể nhân cơ hội tiếp xúc nhiều một số người, dần dần em sẽ biết, cũng không phải là tất cả mọi người có đều biết thức thời để quản lý kinh doanh, đặc biệt một ít người tuổi lớn hơn, tư tưởng của bọn họ hầu hết sẽ bị một ít quan niệm truyền thống ảnh hưởng"

Chí ít bây giờ Mục Thanh đối với quan hệ trong thương mại không có hảo cảm gì, cô quan tâm chuyện của Trịnh Hi Vận nhiều hơn: "Anh, ý của anh là a Vận không để ý em là vì gần đây Mục thị và Chương thị có mâu thuẫn?"
Mục Cận gật đầu: "Có khả năng này, Chương Nghệ có lẽ sẽ đem chuyện này nói cho a Vận, tình cảm giữa a Vận và Chương Nghệ em cũng biết, vì Chương gia mà không để ý em có khả năng rất lớn"

Mục Thanh nhìn Mục Cận, thấp thỏm nói: " Anh định làm thế nào?"

Mục Cận chỉ chỉ tư liệu: "Đều cho em, em cảm thấy làm thế nào thích hợp thì nói anh biết, anh dựa theo cách của em làm. Tuy là công ty cũng rất quan trọng, nhưng nếu vì công ty mà bạc đãi em và a Vận, anh cũng đừng nghĩ tới chuyện về lại cái nhà này"

Mục Thanh nở nụ cười: "Em đây đem tư liệu đi, cùng a Vận bàn bạc một chút, bất quá anh yên tâm, em sẽ không để cho công ty thua thiệt, em dù sao cũng là người trong nhà!"

Cô còn chưa đi ra công ty, lại bị Mục Cận gọi lại, Mục Cận nhíu lại chân mày nói với cô: "Em đợi một lát" sau đó nhíu mày cùng người trong điện thoại nói chuyện với nhau. Đợi Mục Cận cúp điện thoại, hắn lo lắng nhìn Mục Thanh nói: "Chương Nghệ và cha cô ấy bị tai nạn xe, bây giờ đang ở bệnh viện"
Nói Mục Cận đứng lên, đối với Mục Thanh nói: "Trịnh Hi Vận đã đến bệnh viện, em muốn cùng anh đi qua sao?"

Bây giờ Mục Thanh cũng chưa phản ứng kịp, đợi Mục Cận lôi kéo cô ra công ty, cô mới kinh ngạc nói: "Chuyện gì xảy ra? Chương Nghệ sao lại bị tai nạn xe? Hơn nữa cô ấy bị tai nạn xe tại sao anh phải tới bệnh viện đâu?"

"Bởi vì là Mục thị tìm người làm" Mục Cận nói đã bắt đầu tìm người sắp xếp đi bệnh viện.

Đi trên đường Mục Cận đem mọi chuyện đại khái nói cho Mục Thanh.

Mục thị và Chương thị mâu thuẫn trên dự án lần này kỳ thực cũng đã sớm bắt đầu, nhưng Mục Cận cũng là gần đây mới biết, bởi vì hắn cũng sẽ không quản lý tất cả dự án của công ty, đa số chỉ quan tâm đến các tài liệu và tiến độ báo cáo có liên quan. Lúc này đây hắn trong lúc vô ý phát hiện có một phần tư liệu cần ký tên là Chương thị, nhìn kỹ lại, Mục Cận hiểu được Chương thị và Mục thị mâu thuẫn, liền đem báo cáo giữ lại, đồng thời để quản lý công ty giao ra tư liệu khác đem cho Mục Thanh xem.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn chưa đến một ngày, quản lý của nhân viên nào đó ở công ty lại cho rằng công ty lấy báo cáo này giữ lại, nói chuyện đe dọa người đó thậm chí cho rằng dự án lần này sẽ bị hủy!

Quản lý đó ngồi trên vị trí hôm nay cũng khó có được, nếu bởi vì dự án ở Mục thị bị hủy, bọn họ hầu như là không có khả năng tìm lại được một dự án có thể ngang hàng với dự án hiện nay, cho nên người này chó cùng rứt giậu, thẳng thắn làm ra một cú tai nạn xe, cha của Chương Nghệ tuổi tác lớn như vậy muốn tự mình lái xe vốn là một vấn đề, ngược lại có nhiều người cần tiền, chỉ cần có tiền là có thể mua được người khác, để bọn họ làm việc cho mình.

"A Vận biết không?" Mục Thanh chau mày, bây giờ Chương gia và Mục gia có mâu thuẫn, không thể nghi ngờ biết là kiềm hãm Trịnh Hi Vận và mình ở chung.
Mục Cận nói: "Chỉ có thể đến bệnh viện hỏi."

Khi Mục Thanh đến bệnh viện, Trịnh Hi Vận lại tức giận nói: "Vì sao Chương Nghệ không thối lui, các người sẽ dùng cách này để cô ấy thỏa hiệp đâu? Các người sẽ không bứt rứt sao?"

Mục Thanh ngây ngẩn cả người, nhìn Trịnh Hi Vận nói: "Ở trong lòng cô tôi chính là người như vậy?"

Trịnh Hi Vận liền vội vàng lắc đầu: "Không phải, nhưng tôi cũng biết thương trường hiểm ác đáng sợ, rất nhiều việc làm nhưng thật ra là thân bất do kỷ"

"Không phải thân bất do kỷ. . ." Mục Thanh muốn giải thích cho Trịnh Hi Vận nghe, thế nhưng bây giờ Trịnh Hi Vận cũng không muốn nghe cô giải thích, trùng hợp lúc này điện thoại Mục Thanh reo, Trịnh Hi Vận thuận thế đóng cửa phòng bệnh.

Cú điện thoại này vô luận thế nào Mục Thanh đều phải tiếp, bởi vì cô từng tìm người điều tra chuyện mẹ của Trịnh Hi Vận để có kết quả. Mục Thanh dùng tiền mời người này điều tra, bây giờ mấy tháng trôi qua, Mục Thanh cũng sắp quên mất, người này trả lời: "Tôi đã đem hết tư liệu tập hợp lại, bây giờ có thể gửi qua bưu điện cho cô được hay không?"
"Được. . ." Mục Thanh cúp điện thoại, chân mày nhíu chặt, Mục Thanh biết việc này là đề tài không thể nói trong lòng Trịnh Hi Vận, trước đây cô cơ hồ là không tiếp xúc đến mấy chuyện này. Gần đây Trịnh Hi Vận nguyện ý nói cho cô biết trong lòng cô kỳ thực có chút vui, thế nhưng tin này lại làm cô không vui.

Mục Thanh cúp điện thoại lại trở lại bên ngoài phòng cấp cứu, Trịnh Hi Vận ngược lại tự nói với cô: "Xin lỗi, ta quá kích động, chuyện của Chương Nghệ cũng không phải là các người làm đúng không?"

Mục Thanh gật đầu, đem mọi hành động của người đó nói cho Trịnh Hi Vận, cũng nói: "Anh tôi trước khi tới đã sắp xếp xong xuôi người xử lý hắn, hắn như vậy ứng với nên xử như thế nào, hắn phải thế nào, không ai cứu được hắn"

Trịnh Hi Vận gật đầu, lại không thèm nói lại.
Mục Thanh trầm mặc một hồi, quyết định tạm thời không nói cho Trịnh Hi Vận việc mẹ cô chết. Nếu bây giờ nói cho Trịnh Hi Vận, Mục Thanh sợ cô không chịu nổi đả kích, đến lúc đó Mục Thanh sẽ hối hận, còn phải đợi Chương Nghệ ổn định lại.

Thế nhưng Chương Nghệ vẫn chưa ổn định lại, bác sĩ đi ra phòng cấp cứu nói cho Trịnh Hi Vận: "Người Bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm, thế nhưng tổn thương được cột sống và đầu, có thể tỉnh lại hay không phải nhìn ý chí của bệnh nhân"

Trịnh Hi Vận dù thế nào cũng không thể tiếp nhận kết quả này, cha Chương Nghệ không có việc gì, thế nhưng Chương Nghệ lại có thể không tỉnh lại.

"A Vận, cô đừng quá đau lòng, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại" Mục Thanh an ủi có vẻ hơi vô ích.

Trịnh Hi Vận quay đầu nhìn cô, đột nhiên đưa tay ra nói với cô: "Mục Thanh, cô có thể ôm tôi một cái không? Trong lòng tôi bây giờ rất khó chịu"
Mục Thanh tiến lên ôm lấy Trịnh Hi Vận, cái ôm không mang theo một tia ham muốn. Nghĩ, có chỉ tràn đầy yêu thương. Người trong lòng này mới vui vẻ được bao lâu? Bây giờ lại có những chuyện sốt ruột này chiếm cứ lòng của cô.









Editor: Chương Nghệ xuyên không về cổ đại nha, sẽ không chết đâu !!

Bình luận

Truyện đang đọc