HƯỚNG ÉP DUYÊN KHUẤT PHỤC

Trịnh Hi Vận muốn làm gì? Cô thầm nghĩ muốn Trương Hồng Diễm bị trừng phạt, trả giá đại giới. Cô muốn xé toạc lớp mặt nạ xấu xa của Trương Hồng Diễm, muốn cho Trịnh Gia Lăng thấy khuôn mặt thật của người đàn bà này, nếu biết nữ nhân mà mình thích dĩ nhiên lại có lòng dạ ác độc đến như vậy, không biết Trịnh Gia Lăng sẽ có cảm giác gì.

Nhưng cô còn chưa bắt đầu hành động, Trịnh Toàn Phong lại gọi điện thoại tìm cô, nói với cô: "A Vận, con về nhà một chuyến, cha con ngã bệnh, con không phải nên về thăm hắn một chút sao?"

Trịnh Hi Vận nhíu mày, quyết định về nhà thăm cha mình, thuận tiện tìm cách mà làm. Gần tới cửa nhà, Trịnh Hi Vận nhận được điện thoại Mục Thanh hẹn cô cùng nhau ăn cơm trưa. Trịnh Hi Vận nói cho cô biết: "Cha tôi ngã bệnh, tôi phải về nhà thăm hắn một chút"


Mục Thanh nói: "Tôi đây cũng đi xem hắn một chút" điện thoại cắt đứt Mục Thanh chạy đi siêu thị mua đồ, Trịnh Hi Vận thì đã về đến nhà.

Trong phòng khách chỉ có ba người Trương Hồng Diễm, Trịnh Dao Cầm và Trịnh Toàn Phong, Trịnh Hi Vận lạnh lùng nhìn bọn họ: "Cha tôi đâu?"

"Con đứa nhỏ này vẫn không chịu về nhà, thực sự là con gái gả ra đi như tát nước ra ngoài rồi đúng không?" Trương Hồng Diễm làm ra một bộ dáng vẻ tận tình: "Cha con sinh bệnh đã mấy ngày, con cũng vẫn chưa về"

Một chữ gả làm Trịnh Hi Vận nhìn bà ta cười lạnh một tiếng: "Cha tôi sinh bệnh tôi vẫn ở bên cạnh hắn còn cần bà tới làm gì? Trách nhiệm chủ yếu nhất của bà không phải là chiếu cố tốt cha tôi sao? Nếu không... Bà nghĩ tại sao bà được cưới vào cửa? Nếu bất cứ chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào đứa con gái như tôi đây, cưới bà tới có ích lợi gì?"


Trương Hồng Diễm bởi vì lời cô nói sầm mặt lại, thanh âm cũng trầm xuống: "Có chỗ dựa vững chắc nên khác đi rồi đúng không? Nói cũng có khí phách hơn so với trước đây rồi!"

Quả nhiên mà, Trịnh Hi Vận lạnh giọng cười, ngoài dự liệu của Trương Hồng Diễm cô thừa nhận quan điểm của bà ta: "Đúng nha, chỗ dựa bây giờ vững chắc vừa ổn lại còn cao"

Trương Hồng Diễm bị cô làm nghẹn đến nói không ra lời, bà ta còn nghĩ sẽ thấy bộ dáng Trịnh Hi Vận thẹn quá thành giận, nhưng không ngờ Trịnh Hi Vận ở Mục gia đã xảy ra chuyện gì, lại làm thái độ cô đối với Mục gia bây giờ và đoạn quan hệ này lại xảy ra thay đổi lớn đến như vậy.

"Nếu là cha tôi ngã bệnh, tôi về cũng là vì nhìn hắn, nên không muốn nhiều lời với bà" nói Trịnh Hi Vận chuẩn bị đi lên phòng cha cô ở trên lầu nhìn coi hắn có ở trong phòng hay không.


"A Vận. . ." Trịnh Toàn Phong đã không có cách nào thờ ơ lạnh nhạt, từ trên ghế salon đứng lên đi tới trước mặt Trịnh Hi Vận nói với cô: "Trước đây chú không biết quan hệ giữa con và Mục gia, con bị ủy khuất chú cũng không cách nào giúp con. Hiện tại thời gian con ở Mục gia có vẻ rất tốt, nhưng con không được quên Trịnh gia, chúng ta cũng là người nhà của con, có quan hệ máu mủ với con, nếu có một ngày Mục gia vứt bỏ con, chúng ta vẫn ở phía sau con, bởi vì chúng ta mới là người một nhà, con hiểu chưa?"

Ý tứ trong lời của Trịnh Toàn Phong hết sức rõ ràng, hắn muốn Trịnh Hi Vận nhớ rõ, Mục Thanh và Mục gia dù sao cũng là người ngoài, mà có thể xem cô như người nhà chỉ có Trịnh gia, cho nên lúc cô ở Mục gia cũng cần suy nghĩ cho Trịnh gia, cần vì quyền lợi Trịnh gia mà nỗ lực.
Rất nhiều người đều sẽ có tư tưởng như vậy, đặc biệt một ít nữ nhân lập gia đình, luôn sẽ nhớ lấy người nhà mẹ đẻ. Nhưng Trương Hồng Diễm và Trịnh Toàn Phong đủ tư cách trở thành người nhà mẹ đẻ của cô sao? Cho dù là Trịnh Gia Lăng, Trịnh Hi Vận đối với hắn cũng sẽ không có bao nhiêu hảo cảm, như vậy nhà mẹ đẻ vừa nói tới là cái gì chứ?

Bây giờ Trịnh Hi Vận còn chưa có chỗ đứng, lời nói với Trịnh Toàn Phong không thể quá mức tùy tâm sở dục, cô khổ sở lắc đầu: "Chú, con biết lời chú nói là có ý gì, thế nhưng con cũng thân bất do kỷ"

"Sao lại thân bất do kỷ? Con có ẩn tình gì có thể nói cho chú biết, chúng ta giúp con cùng nhau nghĩ biện pháp!" Trịnh Toàn Phong tỏ rõ thái độ của mình, Trịnh Hi Vận lại có thể qua vẻ ngoài dối trá của hắn thấy được nội tâm xấu xí của hắn.
Trương Hồng Diễm thấy thái độ Trịnh Hi Vận so với vừa rồi nói chuyện với bà có vẻ tốt hơn nhiều, cho rằng đây là cơ hội, vội vàng hướng Trịnh Hi Vận nói: "Ta biết con một mực không thích ta, nhưng a Vận con đối với ta là có hiểu lầm, nếu không phải ta, bây giờ con cũng không thể gặp Mục gia, cùng một chỗ với Mục Thanh có đúng không? Trước đây ta cũng đã nói, ta cũng là vì tốt cho con nha. . ."

Bây giờ Trịnh Hi Vận lại không cách nào phản bác nữa những lời này, dù sao quan hệ cùng Mục Thanh đi tới bây giờ, quả thực cùng Trương Hồng Diễm có liên quan, bất quá người đàn bà này cũng quá thích làm trò cho mình. Bây giờ cô không hối hận nhân thức và cùng một chỗ với Mục Thanh, nhưng không có nghĩa là cô có thể tiếp thu cảm giác bị Trương Hồng Diễm đem làm như là hàng hóa bán đi.
Trịnh Toàn Phong liếc mắt trừng Trương Hồng Diễm, đối với Trịnh Hi Vận cười nói: "Đừng nghe dì Trương con nói lung tung, con biết bây giờ con đối với Mục gia rất quan trọng, nhưng người nào cũng không thể cam đoan trên thế giới này con chính là người thích hợp nhất với cô ta, nói không chừng ở đâu đó không xa có một người khác cũng rất thích hợp với cô ta, nói không chừng còn thích hợp hơn so với con, khi đó kết cục của con là sẽ bị ném bỏ, nơi có thể trở về không phải là Trịnh gia sao?"

"Vậy thì thật không cần ngài lo lắng" ở phòng khách đột nhiên ra tới giọng nới xa lạ làm cho tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cửa. Mục Thanh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, trong tay xách chút quà cáp, vẻ mặt hài hòa nhìn Trịnh Toàn Phong nói: "Chú à, xem ra ngài đối với Mục gia chúng ta có chỗ hiểu lầm, có muốn lúc nào đó làm một bữa tiệc tụ họp một chút hay không? Con có thể giúp chú sâu sắc hiểu rõ nhân phẩm của Mục gia và Mục thị"
Trịnh Hi Vận tới đây, chẳng ai nghĩ tới gặp phải Mục Thanh, Trịnh Toàn Phong thậm chí không biết cô đã nghe được mình nói cái gì rồi? Dù sao ngoại trừ để tâm chuyện của Mục Thanh, dù sao mới vừa hắn nói tới người nhà cũng là đang chửi bới Mục gia.

Ánh mắt Trịnh Hi Vận lần nữa rơi xuống trên người Trương Hồng Diễm, khi cô phát hiện vẻ mặt Trương Hồng Diễm lại khát vọng nhìn Mục Thanh, đáy lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác nguy cơ, vì sao Trương Hồng Diễm sẽ dùng ánh mắt khát vọng như vậy nhìn Mục Thanh? Lẽ nào bà ta muốn thứ gì từ Mục Thanh, hoặc muốn Mục Thanh thỏa mãn bà ta cái gì.

Trịnh Hi Vận vô ý thức kéo tay Mục Thanh chạy lên lầu, các cô hôm nay tới mục đích chủ yếu vẫn là quan tâm tình trạng cha Trịnh Hi Vận.

"Thật là ghê tởm!" giọng Trịnh Dao Cầm đột ngột truyền đến, Trịnh Hi Vận dừng chân lại, quay đầu nhìn Trịnh Dao Cầm, thấy cô vẫn oán độc chán ghét nhìn tay mình và Mục Thanh nắm chung với nhau, Trịnh Hi Vận luôn có một dự cảm xấu.
Trịnh Gia Lăng quả thực ngã bệnh, nhìn qua tinh thần rất không tốt. Nhưng đầu óc hắn vẫn là rõ ràng, Trịnh Hi Vận nhìn hắn một hồi, đột nhiên thảm đạm nở nụ cười: "Cha, cha có phải chẳng bao giờ nghĩ tới có một ngày sinh bệnh, mà một người ở bên cạnh để chăm sóc mình cũng không có, nữ nhân cha thích nhất ở dưới lầu vì tính toán con hao hết tâm tư, đứa con gái ngài thích nhất tình nguyện ở dưới lầu chơi điện thoại di động cũng không chịu đến đây chăm sóc cha, đây chính là cuộc sống cha muốn sao?"

Trịnh Gia Lăng hơi sửng sờ, lập tức giống như bị người khác phá vỡ, cực lực giải thích: "Dao Cầm có công việc của mình, bề bộn nhiều việc, Hồng Diễm cũng có hẹn với mấy người bạn"

"Cho nên thân thể của cha có mạnh khỏe không còn không trọng yếu bằng công tác và bạn bè?" Trịnh Hi Vận tàn nhẫn vạch ra điểm này.
Sắc mặt Trịnh Gia Lăng trong nháy mắt đỏ lên, nổi giận mắng: "Con không phải cũng giống như vậy! Lẽ nào con sẽ về nhà chăm sóc ta sao?"

"Cho nên cha mới có vẻ càng đáng thương hơn" Trịnh Hi Vận nhẹ nói: "Cha mau mau tốt a! bây giờ con cũng sẽ không chăm sóc cha, hai người bọn họ cũng sẽ không chăm sóc cha, ngã bệnh cha còn không đi bệnh viện, cha là đang chờ chúng con phân chia tài sản của cha sao?"

Sắc mặt Trịnh Gia Lăng càng thêm khó coi, nổi giận mắng: "Cô cút cho ta! Cô có ý muốn tức chết ta!"

"Con đi đây" Trịnh Hi Vận không chút do dự rời phòng, phía sau truyền đến tiếng mắng chửi của Trịnh Gia Lăng. Nhưng vài ngày sau đó, Trịnh Gia Lăng phát hiện ngoại trừ người làm đưa cơm đưa nước, thời gian Trương Hồng Diễm và Trịnh Dao Cầm tới xem hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bình tĩnh rồi hắn nhớ lời Trịnh Hi Vận nói, lúc này mới phát hiện ý khác trong lời nói của cô, cô là muốn cho hắn tốt, để cho hắn đi bệnh viện. Trịnh Hi Vận và hắn sở hữu cổ phần công ty hầu như giống nhau, mà cổ phần công ty của Trịnh Dao Cầm và Trương Hồng Diễm lại ít đến thấy thương, tài sản của mình đến cùng ai thèm nhỏ dãi hơn liền biết rõ ràng rồi.

Nhưng đây là chuyện vài ngày sau, lúc Trịnh Hi Vận ra khỏi phòng, Trịnh Gia Lăng vô cùng tức giận.

Mà so với hăn càng tức giận hơn là ở ngoài cửa nghe lén Trịnh Dao Cầm, cô căm tức nhìn Trịnh Hi Vận, căm hận nói: "Trịnh Hi Vận, cô dựa vào cái gì ở trước mặt cha nói tôi và mẹ tôi như vậy! Chính cô lập gia đình không muốn trở về nhà để làm chi còn muốn kéo chúng tôi!"

Trịnh Hi Vận nói: "Tôi chỉ nói chuyện xảy ra là thật mà thôi"
Mục Thanh đối với cái gia đình chướng khí mù mịt này quả thực chịu đủ rồi, một giây cũng không muốn Trịnh Hi Vận ở tiếp chỗ, cô tiến lên một bước kéo cổ tay Trịnh Hi Vận, nói với cô: "Chúng ta đi thôi"

Trịnh Hi Vận gật đầu, muốn theo Mục Thanh rời đi. Trịnh Dao Cầm ở sau lưng cô không lựa lời nói nổi giận mắng: "Trịnh Hi Vận cô cho rằng bây giờ cô hay lắm sao? Dựa hơi vào nữ nhân đi lên cô cũng thực sự là tiện đến trong xương rồi! Mục gia nếu không phải nhìn cô còn có giá trị lợi dụng, cô cho rằng cô bây giờ sẽ có cuộc sống tốt sao?"

Lời của cô làm cho Mục Thanh và Trịnh Hi Vận đều dừng bước lại, Trịnh Hi Vận quay đầu nhìn Trịnh Dao Cầm: "Nếu Mục gia muốn chính là cô?"

Trịnh Dao Cầm ngây ngẩn cả người, trong giây lát trong mắt dấy lên một tia điên cuồng.
Trịnh Hi Vận nhìn rõ tham lam nơi đáy mắt cô, nhếch miệng lên châm chọc: "Cô nên dùng cái gương nhìn rõ vẻ mặt này bây giờ, kỳ thực cô so với tôi ti tiện hơn"

Trịnh Dao Cầm vậy mới phản ứng kịp mình bị đùa bỡn, cô nhìn Trịnh Hi Vận sắp đi khỏi, trong nháy mắt đó trong đầu tất cả đều là ý niệm điên cuồng trong đầu, sau đó ở lúc chính mình còn chưa phản ứng kịp, xông lên trước một bả đẩy Trịnh Hi Vận!

Trịnh Hi Vận mới vừa chuẩn bị xuống lầu, một lực đẩy lớn mạnh ở phía sau đẩy cô xuống! Trong nháy mắt đó Trịnh Hi Vận cảm thấy quả tim của mình chợt co rúm lại, trong đầu chỉ còn lại có một ý niệm, cô sẽ chết một lần nữa sao?

Theo tới cũng không phải là đau đớn hay chết đi, mà là một cái ôm ấp ấm áp.

Trong phòng có ba người khác Trịnh Hi Vận lấy một loại tư thế vặn vẹo ngã xuống thang lầu, ai biết Mục Thanh ở sau lưng cô đột nhiên dùng sức kéo cô vào lòng, sau đó hai người gắt gao ôm cùng một chỗ, từ trên thang lầu lộn xuống!
Trịnh Hi Vận biết rõ cô và Mục Thanh bị đẩy xuống thang lầu, thế nhưng ở trong lòng Mục Thanh, Trịnh Hi Vận không thấy đau đớn bao nhiêu, càng nhiều hơn là sự ấm áp và mềm mại đến từ Mục Thanh.

Đợi hai người dừng lại, Trịnh Hi Vận lập tức từ trong lòng Mục Thanh đứng dậy, lo lắng nhìn Mục Thanh: "Cô có bị thương không?"

Trịnh Toàn Phong và Trương Hồng Diễm bắt đầu sợ hãi trong lòng, vội vàng đi tới bên người Mục Thanh, sắc mặt cấp bách sợ hãi nói: "Mục tiểu thư, cô sao rồi? Bị thương sao?"

Mục Thanh đau đến sắc mặt trắng bệch, bây giờ thấy Trịnh Toàn Phong và Trương Hồng Diễm, ngược lại nở nụ cười, nhưng là nụ cười của cô lại không có một chút nhiệt độ: "Các người chờ xem, tôi bị thương, các người và Mục gia kết thù lớn rồi!"













Editor: Nay bận quá, post hơi trễ tí, mọi người thông cảm nha :))

Bình luận

Truyện đang đọc