HƯỚNG ÉP DUYÊN KHUẤT PHỤC

Mục Cận bởi vì lời Trịnh Hi Vận nói nhíu mày, sau đó nói với cô: "Tuy nói thương nhân vốn là trục lợi, nhưng trung thực cũng là nền móng cơ bản của thương nhân. Anh đã hiểu rõ hành vi của công ty này anh sẽ suy nghĩ một lần nữa việc hợp tác với bọn họ, hôm nay bọn họ có thể đối với em như vậy, nếu về sau gặp phải một công ty tốt hơn so với Mục thị, có thể bọn họ cũng sẽ đối với Mục thị như vậy"

Trịnh Hi Vận nghe xong lời Mục Cận nói thoáng yên tâm, nếu Mục gia vì chuyện này dao động việc hợp tác với công ty game này, vậy nó sẽ ảnh hưởng đến việc công ty game nên cân nhắc có nên bán bản quyền trò chơi linh đạo một lần nữa hay không.

Trịnh Hi Vận vừa muốn nói lời cảm tạ, Mục Cận mở miệng lần nữa: "Mới vừa rồi là về công mà nói"

Trong lòng Trịnh Hi Vận đột nhiên giật mình, tay dưới bàn vô ý thức nắm chặt tay vịn.


Mục Cận lại cười, mang theo một chút ôn hòa cưng chìu: "Về tư em là người yêu Thanh Thanh, cũng là một phần tử trọng yếu của Mục gia, anh đối đãi em và Thanh Thanh là như nhau, anh sẽ vì Thanh Thanh cải biến quyết định của công ty, cũng tương tự sẽ vì em cân nhắc"

Hoàn toàn khác với lời nói trong tưởng tượng, trong lòng Trịnh Hi Vận dâng lên một xúc động, ngay cả viền mắt cũng có hơi ướt, cô đè xuống cổ họng run rẩy, đối với Mục Cận nói: "Cám ơn anh"

Mục Cận lắc đầu nói: "Người một nhà không cần khách khí"

Lúc Trịnh Hi Vận lần nữa nhận được thông tri họp, khóe mắt cô tự tin toát ra một nụ cười lạnh lùng.

Vừa vặn lúc này người bạn của Trịnh Hi Vận cho hồi âm: "Biển số xe cậu nhờ mình điều tra đã có thông tin, thông tin của chủ xe mình đã gửi qua điện thoại di động của cậu rồi, căn cứ vào ảnh chứng minh thư cùng hình ảnh camera đối chiếu, người lúc lái xe đó là cùng một người"


Trong lòng Trịnh Hi Vận lạnh lẽo, giọng nói chuyện với bằng hữu lại mang theo khách khí: "Mình biết rồi, cám ơn cậu, hôm nào mời cậu ăn cơm"

Điện thoại cắt đứt vẻ mặt Trịnh Hi Vận lạnh xuống, xem thông tin trong điện thoại di động trầm mặc. Người do Trịnh Toàn Phong tìm đến chỉ là suy đoán của cô, cô sẽ không oan uổng bất cứ người nào, cho nên cần tìm người này xác nhận tin tức, nếu không phải Trịnh Toàn Phong, cô cũng sẽ không đối với Trịnh Toàn Phong quá mức tuyệt tình, mà sẽ cố tìm ra người nào là hung thủ. Nếu là Trịnh Toàn Phong, vậy cũng đừng trách cô không niệm tình.

Xe chạy tới công ty, Dư Hạ Hề đã đợi ở đại sảnh, thấy Trịnh Hi Vận lập tức tiến lên, đáy mắt mừng rỡ làm thế nào cũng không che được: "Trịnh tổng! Công ty game liên hệ chúng ta nói rõ ràng, sẽ không bội ước hủy bỏ nhượng quyền, việc này bọn họ đã chuẩn bị nói ra ngoài, ước chừng ngày mai mọi người đều sẽ biết, giá gốc cổ phần của chúng ta thậm chí cao hơn giá bán ra! Hơn nữa bọn họ lại tiết lộ ra công ty lúc trước khiến họ muốn nửa đường hủy bỏ nhượng quyền là Trịnh Toàn Phong giới thiệu!"


Trịnh Hi Vận nhếch miệng, giày cao gót đạp trên trên sàn đá cẩm thạch phát ra âm thanh vang dội, đối với Dư Hạ Hề ở sau lưng nói: "Không ngờ Trịnh Toàn Phong lại có thể bỏ nhiều tiền ra tìm tới mấy người ngốc như vậy, bất quá bây giờ trước tiên thu lại vẻ mặt cao hứng, cứ diễn trò cho thật đẹp!"

"Vâng!" Dư Hạ Hề thận trọng gật đầu, lập tức mặt trầm xuống, Trịnh Hi Vận có chơi cảm giác được.

Hội nghị lần này chỉ có hai người Trịnh Hi Vận và Trịnh Toàn Phong, sau khi Trịnh Hi Vận ngồi xuống, vẻ mặt Trịnh Toàn Phong thương tiếc nhìn Trịnh Hi Vận nói: "Hôm nay triệu tập mọi người họp chủ yếu là về việc nhượng quyền trò chơi linh đạo, muốn nhờ mọi người nghĩ cách. Nếu công ty internet không có được nhượng quyền của trò chơi linh đạo, mặc dù sẽ thu lại một phần phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng đây so với việc giá cổ phiếu công ty internet tổn thất thì chỉ là *chín trâu mất sợi lông*!"
*ý là việc nhỏ nhặt không đáng kể

Sắc mặt Trịnh Hi Vận có vẻ đè nén bất đắc dĩ: "Đúng vậy, việc này tới quá đột ngột quá trùng hợp"

"A Vận như vậy là không có cách nào giải quyết việc này?" Trịnh Toàn Phong càng khoa trương hơn, nhưng khoa trương thương tiếc đã sắp không có cách nào che được đáy lòng hắn mừng như điên.

"Cái này. . ." Trịnh Hi Vận chần chờ nhìn Trịnh Toàn Phong, như là có lời gì nói không nên lời.

Trịnh Toàn Phong quả nhiên hiểu lầm ý cô, lúc này nói: "Trước đây chú cũng đã nói a Vận tuổi con còn quá trẻ, so với toàn bộ Trịnh thị, công việc ở đầu tư Trịnh thị đơn giản ung dung hơn nhiều, nhưng hôm nay a Vận con ngay cả đầu tư Trịnh thị đều không thể quản được, vào tổng công ty cũng khó mà thăng tiến"

Nét mặt Trịnh Hi Vận vẫn lưỡng lự, nhìn Trịnh Toàn Phong không hiểu nói: "Chú, sao chú lại lo lắng việc con không có cách nào đảm nhiệm được chức vị quản lý công ty chính, mà không phải là làm thế nào để cứu lại dự án trò chơi có lẽ sắp dẫn tới tổn thất?"
Sắc mặt Trịnh Toàn Phong trong nháy mắt cứng ngắc, vậy mới phát hiện mình quá hấp tấp. Hắn nỗ lực làm ổn trạng thái của mình, đối với Trịnh Hi Vận nói: "Việc dự án trò chơi chú đại khái đã rõ rồi, trong thương trường vốn là ngươi lừa ta gạt, nếu dự án bị ngang nhiên đoạt đi. . ."

"Cũng không có!" Trịnh Hi Vận cắt đứt Trịnh Toàn Phong nói, nhìn Trịnh Toàn Phong sắp thu lại vẻ mặt biến đổi chưa được lớn, phong khinh vân đạm nói: "Kỳ thực con cũng chưa nhận được câu trả lời rõ ràng, bất quá đã có tin tức tiết lộ, lúc trước mọi thứ đều là hiểu lầm cùng đồn thổi, nhượng quyền của trò chơi sẽ không thay đổi, đợi ngày mai mới thấy được cổ phần đầu tư Trịnh thị vẫn như trước có thể mua được một cái giá tốt!"

"Sao lại thế?" Trịnh Toàn Phong thoại âm rơi xuống, khóe miệng lập tức bứt lên một nụ cười, chỉ là cái nụ cười này thấy thế nào cũng dữ tợn. Câu hỏi của hắn biến đổi theo: "Việc này chỉ là hiểu lầm sao? Sao chú lại nghe nói dự án đã bị công ty khác mua đi?"
Trịnh Hi Vận thoạt nhìn cũng là vẻ mặt nghi hoặc: "Con cũng không biết, nhưng nghe nói việc lúc trước đúng là đồn đãi, việc nhượng quyền vẫn sẽ không thay đổi"

"Vậy thì thật là quá tốt! Đã như vậy, vậy con mau sớm đem việc này xử lý tốt, đối với công ty cũng sẽ có lợi" Trịnh Toàn Phong cắn răng nói ra những lời này, miếng giấy kiếng giữa hai người có lẽ đã trong suốt, nhưng có vài việc vẫn chưa thể đâm thủng lúc đó, trong lòng đất mạch nước ngầm lại cuộn trào mãnh liệt, nhìn bề ngoài vẫn là gió êm sóng lặng.

Hội nghị kết thúc Trịnh Hi Vận đi công ty, liên hệ với quản lí công ty game, người nọ rốt cục cho câu trả lời khẳng định: "Việc nhượng quyền cho công ty khác chỉ là tung tin vịt, tôi đã cùng cấp trên xác nhận, cũng không có chuyện này"

Khóe miệng Trịnh Hi Vận lộ ra ý cười châm chọc, lại vẫn khách khí nói chuyện với hắn, cho đến khi cúp điện thoại, hai người đều duy trì phong độ mặt ngoài.
Điện thoại cắt đứt trong lòng Trịnh Hi Vận thư thả, cô tựa đầu lên trên ghế dựa, ngón tay hơi ma sát di chuyển, lại muốn dùng ni-cô-tin để ổn định lại tâm tình lúc này. Mà giờ khắc này hiện lên trong đầu cô cũng không phải là điếu thuốc lá, mà là tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt Mục Thanh.

Lúc đó Mục Thanh đang ngậm một điếu thuốc lá chưa đốt lửa đứng dựa vào cửa xe.

Trịnh Hi Vận một mình nhớ lại một hồi, phát hiện mình lại hơi nhớ nhung Mục Thanh, muốn đến bên người cô nhìn thấy, nói chuyện với cô, được cô ôm.

Tâm tình thiên ti vạn lũ như vậy quấn quanh tâm Trịnh Hi Vận, đem lòng cô hoàn toàn trói lại, ném vào lòng gian mà Mục Thanh xây dựng, trốn cũng không thoát.

Tức giận rồi đá một cước vào không khí, Trịnh Hi Vận cuối cùng thở dài thật sâu, đứng dậy bắt đầu xách túi của mình, lần nữa tan tầm trước giờ.
Lúc đi xe đến Gia Đằng, thư ký nói cho Trịnh Hi Vận Mục Thanh đang ở trong phòng làm việc xem tài liệu, Trịnh Hi Vận đẩy cửa ra, đối diện với Mục Thanh đang nghe được động tĩnh nâng mắt lên.

Mục Thanh vui vẻ nói: "Sao em lại tới đây? Nhớ tôi?"

Thì đúng là vậy, nhưng làm sao Trịnh Hi Vận có thể thừa nhận, cô đi tới đối diện bàn làm việc vủa Mục Thanh ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Tôi tới học tập làm sao để chạy một chương trình truyền hình, nếu hiệu quả tốt tiền lời tốt, có thể tôi cũng sẽ tài trợ vài cái chương trình"

Lúc này Trịnh Hi Vận làm bộ quá hoàn mỹ, Mục Thanh lại không nhìn ra ý định của cô. Nhưng chỉ cần Trịnh Hi Vận có thể tới, cô đã rất vui vẻ, nghe Trịnh Hi Vận nói công tác, cô cũng không mâu thuẫn, ngược lại đem tài liệu trong tay mình đưa cho Trịnh Hi Vận nói: "Đây là kế hoạch đặt ra của bọn tôi, em giúp tôi tham khảo một chút"
Trịnh Hi Vận tiện tay tiếp nhận chăm chú nhìn, nhưng Trịnh Hi Vận vốn cũng không phải là người thích xem truyền hình, đối với mấy cái tiết mục tuyển tú cũng không quá hiểu rõ.

Mục Thanh thấy cô mờ mịt, liền giải thích cho cô: "Bên tôi chuẩn bị phân tổ cho các cuộc thi đấu chéo và các trận đấu cá nhân, ở giới phim ảnh ngoại trừ kỹ xảo và thực lực, tính cách cũng là nhân tố rất trọng yếu, cá nhân thi đấu xem thực lực, phân tổ đấu xem tính cách, cuối cùng chọn ra người tốt nhất ký vào công ty"

Thiết kế của cuộc thi có hơi phức tạp, có tổ biểu diễn kịch ngắn, cũng có người đơn độc biểu diễn. Nhưng những thứ này đều không phải là trọng điểm Trịnh Hi Vận chú ý, cô càng chú ý là sắp xếp giám khảo, cẩn thận nhìn một chút mục giám khảo hai chữ kia, Trịnh Hi Vận kinh ngạc nhìn về phía Mục Thanh: "Cô là giám khảo?"
Mục Thanh đắc ý nhếch mi: "Sao nào, không được sao?"

"Cũng không phải" Trịnh Hi Vận chống cằm trả lời, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại có một dự cảm bất hảo, cô cực lực bỏ qua cảm giác này, nghe Mục Thanh nói: "Đây là ý của giám đốc đài truyền hình, trọn lời của hắn là tôi một nữ tổng tài xinh đẹp như vậy, về sau nhất định có thể thăng hạng cho mình, nói không chừng sau đó sẽ có kẻ mê điện ảnh vì yêu thích tôi nên chọn xem phim của Gia Đằng!"

Trong lòng Trịnh Hi Vận hơi a-xít pan-tô-te-nic: "Vậy thật tốt"

Mục Thanh giảo hoạt nhìn cô: "Em thật cảm thấy tốt?"

Trịnh Hi Vận gật đầu nói: "Đương nhiên"

Mục Thanh tự tay nắm mặt của Trịnh Hi Vận, nắm mặt Trịnh Hi Vận hơi lộ ra suồng sã nói: "Em cứ thử ăn dấm chua thì có sao đâu chứ? Sao tôi lại cảm thấy ở trong lòng em tôi còn không trọng yếu bằng chú của em?"
Trịnh Hi Vận lấy tay cô ra trợn mắt nói: "Nói bậy gì đấy? Hắn trong lòng tôi không có vị trí!"

"HƠ!" Mục Thanh bất mãn nhìn Trịnh Hi Vận: "Thời gian em ở chung với hắn còn lớn hơn ở chung với tôi!"

Trịnh Hi Vận dở khóc dở cười: "Tôi mỗi buổi tối là ngủ một mình sao?"

Mục Thanh nghiêng đầu nghĩ: "Vậy cũng đúng, tính luôn ngủ với em mỗi ngày thì đúng là thời gian ở chung với tôi nhiều hơn, nếu là tối ngủ có thể thân thiết chút thì tốt rồi"

Mới không cần, Trịnh Hi Vận nghĩ thầm cô luôn cứ như là cây vợt bắt cá ôm tôi, mặc dù không còn tư thế ngủ xấu đem mình chen đến bên giường, nhưng luôn là ôm mình quá mức thân mật.

Mục Thanh chống bàn làm việc đứng lên, đối với Trịnh Hi Vận nói: "Em đã tới, theo tôi đi bệnh viện tập luyện a!"

Trịnh Hi Vận đứng dậy tới phía sau cô cầm xe đẩy, nhưng không nghĩ tới Mục Thanh ôi một tiếng ngã ngược tới hướng cô! Nếu là lúc trước Trịnh Hi Vận khẳng định không chút do dự né tránh, mà bây giờ cô cũng là không chút do dự tiếp được Mục Thanh, sau đó liền nhìn chân Mục Thanh ngã ở trên người cô, tay cực kỳ trùng hợp đặt ở trên ngực Trịnh Hi Vận, con mắt đăm đăm nhìn chằm chằm tay mình, trong miệng còn không quên hừ hừ nói: "Ôi, làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng lại bị té gãy chân"
Trước ngực dị dạng làmTrịnh Hi Vận cảm giác kỳ quái, cô cắn răng đối với Mục Thanh nói: "Lấy tay ra!"

Mục sạch u mê nhìn cô, giật giật tay bám vào trên ngực cô, vô tội nói: "Em nói là cái tay này?"

"Đương nhiên!" Trịnh Hi Vận thấp giọng rống giận, bên tai lại đỏ thấu!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thực tôi cũng muốn 'lái xe', có đôi khi biểu đạt tính cách, tâm tình và tình cảm của nhân vật biến đổi các loại bằng 'xe' sẽ tốt hơn.

Nhưng là các người không có ngoan chút nào, thật là từng chút từng chút cũng không nghe lời!! Lần trước 'lái xe' đã dặn mọi người đừng nói ở trong bình luận, rốt cuộc tự giơ tay của mình lên! Chính là mày nói! Mày nói mày có phải nên bị đánh hay không! Cũng không biết nói một chút mấy thứ nội dung khác để không bị bắt!

Bình luận

Truyện đang đọc