HUYẾT MẠCH THIÊN TÔN



Trong một căn nhà mái bằng đơn sơ trên sườn Mặc Trúc Phong, Dương Hiên đang hầm thịt dị thú cấp ba, thỉnh thoảng rắc thêm chút muối, tiêu và các gia vị khác.

Đây cũng là một cách thư giãn sau khi tu luyện, con đường võ tu tốt quá sẽ hoá lố, đôi khi cắm đầu tu luyện sẽ bị phản tác dụng.

Khi Dương Hiên đang chú tâm nấu nướng thì thấy cửa phòng bị đẩy ra, sau đó Tần Hổ vội vàng chạy vào, vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt, lớn tiếng nói.

“Dương Hiên sư đệ, có tin tốt, có tin tốt! Đệ biết chưa? Tên khốn La Thành bị đánh thảm đến mức làm người ta không nỡ nhìn thẳng, hầu như toàn thân không có chỗ nào lành lặn, mặt sưng vù như đầu lợn, đặc biệt là tứ chi chắc đã tàn phế hết, đừng nói là tu luyện võ đạo, đời này có thể đi lại như người bình thường được không cũng là một vấn đề, quá đã...”
Vừa hoan hô, Tần Hổ còn vừa vung nắm đấm vào không khí như để trút giận: “Dương Hiên, đệ không thấy đâu, bốn người khiêng gã xuống núi, trên đường đi gã la như lợn bị chọc tiết, kết hợp với cái đầu lợn của gã, ai không biết sẽ nghĩ là đang giết lợn đấy...”
Nhìn Tần Hổ hớn hở lớn tiếng kể lại, Dương Hiên cảm thấy dở khóc dở cười, chính hắn đã đánh La Thành thì sao có thể không biết sự thê thảm của gã, đời này sợ là gã sẽ không thể xuống giường được nữa, nhưng hắn chỉ nghĩ thầm trong lòng, thật giả lẫn lộn, đôi khi nói thật cũng chưa chắc có ai tin!
La Thành là cao thủ hàng đầu có thể lọt vào hạng hai mươi, còn Dương Hiên hắn chỉ là một “kẻ đứng chót”, chênh lệch giữa hai bên quả thật như trời và đất, dù gần đây dùng thịt dị thú làm đồ ăn, tu vi có “tiến bộ không nhỏ” cũng vậy thôi.

“Chu choa, thơm quá! Dương Hiên, thịt này sắp chín rồi phải không, giờ ta tới nhà ăn lấy mấy vò rượu ngon, dù sao hôm nay hai huynh đệ chúng ta cũng phải uống cho đã.


Ta không ưa tên cẩu tử kia lâu rồi, mấy ngày nay gã còn bắt nạt chúng ta nhiều lần, giờ thì hay, báo ứng! Đây là báo ứng!”
“Vâng! Vâng! Vâng! Hổ huynh, tối nay chúng ta phải uống thật đã!”, Dương Hiên cười thoải mái, chuyện này quả thật đáng ăn mừng.

Lúc này...!
“Dương Hiên, tên khốn nhà ngươi lăn ra đây cho ta!”, tiếng gào như sấm vang vọng khắp Mặc Trúc Phong.

“Hả, là Lôi Bạo sao?”
Tần Hổ hoảng sợ đột nhiên biến sắc, hơi khó hiểu nhìn Dương Hiên, không biết hắn lại đắc tội tên sát tinh Lôi Bạo này khi nào, dường như còn thấp thoáng có chút oán hận.

Chẳng phải hắn đã dặn đi dặn lại là trong khoảng thời gian này phải kiềm chế, không được đi chọc đám người Lôi Bạo, kẻo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn làm trượt khảo hạch, bị đuổi khỏi tông môn rồi à, sao Dương sư đệ vẫn bốc đồng vậy chứ?
“Lôi Bạo, cuối cùng ngươi cũng đến rồi à?”, trong mắt Dương Hiên chợt thoáng qua tia sáng, tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn, có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, hắn đánh tàn phế La Thành - tên đàn em sai vặt số một của Lôi Bạo chính là trắng trợn tát vào mặt hắn ta, nếu hắn ta có thể dửng dưng mới là chuyện lạ.

Vừa khéo đây cũng là điều Dương Hiên muốn, hắn đỡ phải tới cửa gây sự với Lôi Bạo.

“Hổ huynh, chuyện này không trách ta được”, Dương Hiên hơi ấm ức nhìn Tần Hổ, sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài.

“Dương Hiên, tên súc vật nhà ngươi, ta muốn ngươi phải chết.

Lôi sư huynh, huynh nhất định phải trả thù rửa hận cho đệ!”, giọng La Thành như chim quốc khóc ra máu, vượn hú tiếng đau thương, thù hận ngút trời.

Nghe tiếng khóc kêu của La Thành, Tần Hổ vừa đi theo ra ngoài không kìm được ngơ ngẩn, mắt bỗng mở to, La...!La Thành bị thương là do Dương Hiên gây ra, chuyện này...!chuyện này sao có thể?

Tuy có thịt dị thú bồi bổ mỗi ngày, đặc biệt là những thịt dị thú cấp ba này có hiệu dụng cao hơn gấp mấy lần so với canh bổ khí, nhưng dù vậy Dương Hiên cùng lắm mới miễn cưỡng đột phá “Nhị Trọng Thiên”, tạm thời không bị loại thôi, thua võ giả Tam Trọng Thiên đỉnh phong như La Thành không chỉ một chút, dù có đánh lén thì e cũng khó có thể làm tổn thương tí tẹo!
“Mình...!Mình không nghe nhầm chứ, La...!La Thành là do Dương Hiên đánh bị thương ư?”
Tần Hổ không thể tin được, cả đám đệ tử tạp dịch nghe thấy tiếng hét của Lôi Bạo mà đến xem náo nhiệt cũng ngây người tại chỗ, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Dương Hiên, tên ăn hại, kẻ đứng chót được Mặc Trúc Phong công nhận, còn La Thành là cao thủ trong số hai mươi người đứng đầu Mặc Trúc Phong không gì bàn cãi, cả hai như người trên trời, kẻ dưới đất.

Không phóng đại chút nào khi nói La Thành dùng hai chân và một tay cũng có thể đánh Dương Hiên tới mức mẫu thân hắn cũng không nhận ra!
“Dương Hiên, ngươi thật sự quá điên rồ, dù gì La sư đệ cũng là sư huynh của ngươi, sao ngươi có thể tàn nhẫn với đệ ấy như vậy, trong mắt ngươi còn chút tình đồng môn nào không?”, Lôi Bạo tiến lên một bước nhìn Dương Hiên, vẻ mặt bi phẫn, oai phong lẫm liệt chất vấn.

“Hừ, Lôi Bạo, ngươi nói mà không thấy ngại sao? Trong những năm qua, số sư huynh đệ bị ngươi đánh tàn phế, chán nản rời núi không một trăm thì cũng có tám mươi, ngươi xứng nói tình đồng môn gì đó với ta à?”
Bị Dương Hiên phản bác không chút nể mặt, hơn nữa còn ở ngay trước mặt nhiều sư huynh đệ, mặt mũi Lôi Bạo đâu còn chỗ để, hắn ta thẹn quá thành giận: “Hay cho một tên súc vật nhanh mồm nhanh miệng, đánh người ta bị thương thế này còn lý luận? Ngươi thật sự nghĩ không ai trị được ngươi đúng không?”
“Tìm nhiều lý do như vậy chẳng phải chỉ vì để trả thù cho tên khốn kia sao? Vừa khéo ta đây cũng có nợ cần tính với ngươi, có bản lĩnh gì thì dùng hết đi!”, Dương Hiên cười lạnh lùng, vẻ hung ác loé lên trong mắt, hôm nay hắn phải giải quyết hết mọi thù oán!
“Shh, không ngờ Dương Hiên lại dám ăn nói với Lôi Bạo kiểu này? Hắn không muốn sống nữa sao?”
Các đệ tử tạp dịch xung quanh mở to mắt nhìn Dương Hiên bằng ánh mắt như nhìn một con quái vật.

Đó là Lôi Bạo, người đứng đầu thế hệ này không gì bàn cãi của Mặc Trúc Phong, dù đặt vào trong tất cả các đệ tử tạp dịch của Thất Tinh Tông cũng là cao thủ đứng đầu, không phải cấp bậc như La Thành có thể so sánh!

“Dương Hiên, đừng kích động!”, Tần Hổ thầm sốt ruột, định lao lên giữ Dương Hiên lại, nhưng không đợi hắn ta cất bước, Lôi Bạo đã lên tiếng với vẻ mặt dữ tợn: “Tên súc vật, không cho ngươi một bài học, ngươi vẫn sẽ coi đại sư huynh của Mặc Trúc Phong ta đây chỉ để trưng thôi!”
Ngay sau đó...!
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn phát ra từ trong cơ thể Lôi Bạo!
Trời cao nổi giận!
Lôi thần gào thét!
“Ầm oàng!”
Khí thế quanh người Lôi Bạo điên cuồng tăng vọt không ngừng, bốn phía tràn ngập sát khí, gió lớn gào thét, sóng khí cuồn cuộn như thuỷ triều, các đệ tử tạp dịch đứng xem xung quanh đều lùi lại, mồ hôi tuôn như mưa.

“Xem ra lần này Dương Hiên đã hoàn toàn chọc giận Lôi Bạo!”
“Xong rồi! Tiểu tử Dương Hiên này chết chắc rồi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc