HUYẾT MẠCH THIÊN TÔN



“Ha ha ha…Được! Được! Được! Nghĩ đến Du Long Kiếm Phương Vân Bạch ta từ mấy năm trước đã đạt đến cảnh giới Bát Trọng Thiên viên mãn, được ban cho giới hạn huyết thống, mãi vẫn không thể phá vỡ ranh giới để đạt đến cảnh giới Cửu Trọng Thiên, giờ có được Huyết Linh Thảo này thì nhất định sẽ khiến huyết mạch của ta tăng mạnh, lập tức đột phá đến bát phẩm, thậm chí lên thẳng bát phẩm trung đẳng, sau này sẽ có cơ hội không cần phải ngưng tụ linh cốt đã bước vào được cảnh giới Võ Sư, ha ha ha…”.

Người đàn ông trung niên kia cười lớn đắc ý, giống như thoáng chốc đã giải toả toàn bộ áp lực trong những năm qua.

“Vân ca, nơi này không tiện ở lại lâu, chúng ta nên mau chóng rời đi thôi!”, Tiếu La Sát có chút lo lắng nhìn xung quanh, hối thúc nói.

“Tiểu Huệ, ý muội nói là, nếu đợi đám người Mã gia kia chạy tới, chúng muốn đi cũng khó rồi!”, Phương Vân Bạch cười một tiếng rồi ngừng, vẻ mặt nghiêm trọng.

Mặc dù bọn họ giết chết phần lớn hộ vệ nhưng vẫn có cá lọt lưới, chỗ này cách thành Hoành Dương của Mã gia không quá xa, e là không bao lâu nữa cao thủ Mã gia cũng đã chém giết đến đây rồi!

Lúc nói chuyện thì đã chuẩn bị dẫn Tiếu La Sát rời khỏi nơi này.

Thế nhưng ngay lúc này…
Tiếu La Sát đã đến ngay sau lưng Phương Vân Bạch, ánh mắt hung tàn, tay phải chợt đánh ra chưởng, đánh vào giữa lưng gã, chưởng này vừa đánh đã lập tức khiến tâm mạch Phương Vân Bạch vỡ nát, khiến gã bay đi mười mấy bước như túi cát, rồi rơi xuống đất.

“Khụ khụ… Tiểu… Tiểu Huệ, muội… Tại sao lại muốn… Muốn giết ta…”, Phương Vân Bạch liên tục ho ra máu, ánh mắt vô cùng kinh sợ không thể tin nổi.

Phải biết Chương Tiểu Huệ này từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, được Phương Vân Bạch gã nuôi dưỡng, cũng được gã dạy võ nghệ.

Phương Vân Bạch luôn xem ả ta là tâm phúc của mình, không ngoa khi nói rằng ngay cả với thê tử của mình, Phương Vân Bạch cũng không tin tưởng được như tin Chương Tiểu Huệ, cho dù tất cả mọi người đều phản bội gã thì Chương Tiểu Huệ không nên phản bội hắn mới đúng!
Quá kích động nên hắn đã bất cẩn giẫm phải một cành cây.

Trong thoáng chốc, Chương Tiểu Huệ như mèo bị giẫm phải đuôi, quay đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt cảnh giác nhìn nơi Dương Hiên đang ẩn nấp.

“Người nào? Đi ra cho ta!”
“Phụ nữ độc ác vong ơn bội nghĩa, thật sự là điên rồ mất trí!”
Vẻ mặt Dương Hiên lạnh nhạt đi ra từ phía sau cây cổ thụ mấy người mới ôm vừa, vốn còn chút do dự có nên ra tay với bọn họ hay không, thì lúc này đã không còn chần chừ, với kẻ điên cuồng mất trí như thế này thì căn bản không nên sống sót!

Quá kích động nên hắn đã bất cẩn giẫm phải một cành cây.

Trong thoáng chốc, Chương Tiểu Huệ như mèo bị giẫm phải đuôi, quay đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt cảnh giác nhìn nơi Dương Hiên đang ẩn nấp.

“Người nào? Đi ra cho ta!”
“Phụ nữ độc ác vong ơn bội nghĩa, thật sự là điên rồ mất trí!”
Vẻ mặt Dương Hiên lạnh nhạt đi ra từ phía sau cây cổ thụ mấy người mới ôm vừa, vốn còn chút do dự có nên ra tay với bọn họ hay không, thì lúc này đã không còn chần chừ, với kẻ điên cuồng mất trí như thế này thì căn bản không nên sống sót!
“Tên tiểu quỷ không biết sống chết!”, Chương Tiểu Huệ cười lạnh, ánh mắt tràn ngập sát ý, bỗng nhiên cơ thể mềm mại của ả ta khẽ chuyển động, có chút ngây ngốc nhìn ngực trái của Dương Hiên: “Ngươi… Ngươi là đệ tử Thất Tinh Tông?”
Tuy áo bào chuyên biệt Thất Tinh Tông có màu sắc khác nhau, thậm chí kiểu dáng cũng không tương đồng nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều có một điểm chung là dưới vai trái trên áo bào đều có bảy ngôi sao nhỏ được đan thêu bằng tơ tằm có tiếng, sắp xếp theo hình dạng sao Bắc Đẩu, đương nhiên đệ tử thân phận khác nhau thì màu sắc ngôi sao cũng khác nhau, đệ tử ngoại môn như Dương Hiên thì là màu bạc.

Đây xem như là một dạng quy ước, đệ tử đại phái tông môn khác cũng có dấu hiệu riêng của mình để người đời có thể phân biệt rõ ràng thân phận bọn họ.


Trước tiên là để tránh đồng môn gặp nhau nhưng không nhận ra, thậm chí còn gây ra chuyện khôi hài đồng môn chém giết lẫn nhau, thứ hai danh môn đại phái, đệ tử hành tẩu giang hồ, há có thể giống như những kẻ tầm thường trên giang hồ, lặng lẽ không tên!
“Ngươi cũng có mắt nhìn đấy!”, Dương Hiên cười ngạo nghễ, đối với những kẻ tầm thường tự do ở giang hồ, những đệ tử tông môn họn họ đương nhiên cũng có cảm giác kiêu ngạo.

Nghe vậy, ánh mắt Chương Tiểu Huệ chợt loé lên e sợ, đệ tử tông môn không dễ chọc vào, không nói đến bên trong bọn họ thực lực hùng hậu, mà những kẻ tự do giang hồ như họ cũng không thể so sánh được, hầu như ai ai cũng có sức chiến đấu vượt trội.

Chuyện quan trọng nhất là đánh nhỏ thu hút lớn, với tu vi bát trọng trung kỳ như ả ta, trong vòng trăm dặm thành Hoành Dương cũng xem như kẻ mạnh một vùng, nhưng đối với quái vật to lớn Thất Tinh Tông này mà nói, thì ngay cả con kiến cũng chẳng bằng, tuỳ ý phải ra một đệ tử Nội môn cũng có thể dạy ả ta làm người thế nào rồi!
Nhưng rất nhanh ánh mắt kiêng dè đã bị thay thế bằng sát khí nặng nề, Huyết Linh Thảo liên quan đến chuyện lớn, một khi để lộ ra thì ranh giới mười vạn dặm Đại Đường này, e là cũng không có chốn dung thân cho Chương Tiểu Huệ ả ta rồi!
Chết! Hôm nay có thế nào tiểu tử này cũng phải chết!.


Bình luận

Truyện đang đọc