HUYẾT MẠCH THIÊN TÔN



Đèn hoa đăng nổi lên, trận khảo hạch hẻm Đồng Nhân lần này cuối cùng cũng đã đi tới hồi kết, trong khoảnh khắc, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào Dương Hiên một thân mặc y phục màu đen.

"Vâng! Chủ sự!"
Hiên ngang đáp lời một tiếng, Dương Hiên sải bước về phía hẻm Đồng Nhân, bước đi vững vàng, có sự thong dong như đang tản bộ trên sân vắng, tựa như không hề coi 800 mét hẻm Đồng Nhân này ra gì!
"Khí thế đúng là không tầm thường, không biết có thể đi được đến đâu?"
"600 mét hẻm Đồng Nhân có lẽ không thành vấn đề lớn, có lẽ nói không chừng còn có thể vượt qua cả Lâm Hạo ấy chứ!"
"Có thể được Bạch chủ sự giữ đến cuối cùng, tên tiểu tử này cho dù không bằng Tam Kiệt, thì e là cũng không kém bao nhiêu, chưa biết chừng lại có hy vọng đánh sâu vào được vùng cấm địa cuối cùng!"
...!
Bốn phương tám hướng, vô số đệ tử tạp dịch xôn xao bàn luận, dự đoán xem cuối cùng Dương Hiên có thể đi được đến đâu, đại đa số đều cho rằng Dương Hiên có hy vọng vượt qua được người đứng thứ hai của Ngọc Dương Phong, Lâm Hạo, nhưng so sánh với Tam Kiệt thì vẫn còn kém một khoảng cách không nhỏ.

"Dương Hiên à Dương Hiên, toàn bộ phải dựa vào ngươi hết đó, ngươi tuyệt đối đừng làm ta thất vọng!", Triệu Nhất Minh siết chặt bàn tay, trái tim như sắp sửa nhảy lên cổ họng.


Mặc dù lý trí nói với ông ta rằng Dương Hiên muốn vượt qua Tần Phong căn bản là việc không thể, nhưng ông ta vẫn hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích, 16 miếng linh thạch, còn cả thanh linh binh thượng phẩm - Thương Vân kiếm, cái giá này thực sự quá cao rồi, Triệu Nhất Minh thật sự không thể thua được!
"Triệu sư huynh, sắp biết được thắng bại rồi, đến lúc đó huynh tuyệt đối đừng quá đau lòng đó!", gương mặt âm nhu của Trần Kiến Hoa mỉm cười, hắn ta lúc này có thể gọi là cực kỳ đắc ý.

"Đáng ghét!", Triệu Nhất Minh nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Trần Kiến Hoa một cái, hận đến mức cắn răng, thật sự muốn lôi tên khốn này vào chỗ khuất rồi đánh cho hắn ta một trận nhừ tử, đánh đến mẫu thân hắn ta cũng không nhận ra nổi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dương Hiên bước từng bước vào trong hẻm Đồng Nhân.

Giây tiếp theo...!
"Ầm!", "Ầm!", "Ầm!"...!
Vách tường hai bên ầm ầm nứt ra, từng bức tượng đồng nhân cao tận một trượng tay cầm Thanh Đồng đại chùy vung lên giết về phía Dương Hiên!
"Phá cho ta!"

Lực lượng vô cùng cuồng bạo cuồn cuộn xông ra, dưới một quyền không khí trong phạm vi mấy trượng lập tức vỡ vụn, từng hình nộm đồng nhân bị càn quét trên đất, uy thế mạnh mẽ, giống như chiến thần thượng cổ giáng thế, đánh đâu thắng đó!
"Như...!như vậy là thông quan rồi sao? Nhanh...!nhanh quá!", không ít đệ tử tạp dịch bên ngoài hẻm Đồng Nhân chứng kiến Dương Hiên sát phạt tất cả như gió lốc càn quét mà phải nuốt nước miếng.

Trong vòng không đến mười hơi thở ngắn ngủi đã vượt qua được 500 mét hẻm Đồng Nhân rồi, tốc độ này so với Tam Kiệt thì không hề thua kém, duy nhất chỉ có Linh Mi tiên tử, Lam Linh Mi là có thể vững vàng vượt trên một bậc mà thôi!
"Tại sao? Tại sao hắn lại mạnh như vậy, tại sao lại mạnh như vậy, ông trời bất công, ông trời bất công mà! Ta không phục, ta không phục!", nhìn Dương Hiên nhẹ nhàng đột phá cửa 500 mét, ánh mắt Vân Tây Hoa tràn ngập vẻ ngưỡng mộ lẫn đố kỵ.

Nói thế nào thì hắn ta cũng là cao thủ đứng thứ hai của Mặc Trúc Phong, cho dù không bằng Dương Hiên thì cũng không nên kém quá xa, thậm chí hắn ta còn nghĩ có một ngày có thể vượt qua Dương Hiên, nhưng kết quả thì sao, hắn ta vượt qua 500 mét hẻm Đồng Nhân gần như đã dùng hết sức lực, còn Dương Hiên thì hay rồi, giống như đang dạo chơi ở hoa viên vậy, nhẹ nhàng thành công vượt qua.

Khoảng cách giữa người với người lại có thể lớn đến vậy sao!!
"6...!600 mét rồi, tốc...!tốc độ của hắn không hề giảm bớt, việc này...!việc này sao có thể! Sao có thể được!", vô số đệ tử tạp dịch đều trợn tròn hai mắt, phải biết rằng sau 600 mét, lực lượng của mỗi tượng đồng nhân đều không kém võ giả lục trọng thiên, cho dù mấy người có huyết mạch chuẩn bát phẩm thì ở bước này cũng bắt đầu gặp khó khăn.

"Vượt...!vượt qua Lâm Hạo rồi, nhìn bộ dạng của hắn dường như không cảm thấy có bao nhiêu áp lực, ta...!ta đúng là đã coi thường hắn rồi, hắn...!thực lực của hắn thật sự đáng sợ...!e là không hề dưới Tam Kiệt", khoảnh khắc này, không ít đệ tử tạp dịch bắt đầu dao động suy nghĩ, Lâm Hạo đã là người đứng đầu trong số những người có huyết mạch chuẩn bát phẩm, người có thể trên cơ được hắn cũng chỉ có bốn người Tam Kiệt và Linh Mi tiên tử thôi.


"Lẽ nào...!lẽ nào Dương Hiên cũng có...!huyết mạch bát phẩm sao?", đứng sau đám đông, Triệu Nhất Minh tinh thần run rẩy, vẻ mặt đầy sự không thể tin nổi.

Huyết mạch võ giả mỗi khi đột phá một tầng đều khó khăn vô cùng, huống chi là nâng cao lên hẳn một cấp phẩm, độ khó lại càng tăng vọt lên gấp mười lần, chục lần.

Bối cảnh của Dương Hiên ông ta cũng có biết, mặc dù Dương gia là thế gia đứng đầu thành Phượng Dương, nhưng trong cả Đại Đường rộng lớn thì cũng chỉ là một gia tộc tam lưu, có lẽ có năng lực nâng cấp huyết mạch của Dương Hiên từ cửu phẩm hạ đẳng lên cửu phẩm thượng đẳng, nhưng tuyệt đối không thể khiến Dương Hiên tấn thăng lên thiên tài đỉnh cấp huyết mạch bát phẩm được.

Nhưng nhanh chóng, sự ngờ vực trong lòng đã bị niềm vui to lớn chiếm hết chỗ, mặc kệ hắn đột phá thế nào, có thể thắng được Tần Phong mới là chuyện chính!
Ngay sau đó...!
Triệu Nhất Minh thay đổi tầm nhìn sang Trần Kiến Hoa bên cạnh, khiêu khích nói: "Trần sư đệ, kịch hay giờ mới bắt đầu, ai có thể cười được đến cuối cùng mới là kẻ thắng cuộc!"
"Triệu sư huynh, huynh đừng mơ mộng hão huyền nữa, mặc dù tên Dương Hiên này không tệ, nhưng so với Tần Phong sư đệ thì vẫn còn thua kém nhiều lắm!", Trần Kiến Hoa cười khẩy nói.

Mặc dù biết phen này bản thân đã nhìn lầm rồi, hiện tại tên tiểu tử của Mặc Trúc Phong này rất có khả năng cũng là thiên tài đỉnh cấp huyết mạch bát phẩm, nhưng cho dù như vậy thì thành tích nghịch thiên 768 mét của Tần Phong vẫn đủ để trấn áp tất cả, Lãnh Như Sương, Tư Mã Vân không được, Dương Hiên hắn cũng không thể vượt qua được!
Đúng lúc này...!

"Ôi trời! Lão tử không nhìn nhầm chứ, tên tiểu tử này lại còn tăng tốc, cái quái gì vậy, hắn là tên biến thái chui ra từ đâu thế!", một chủ sự Tạp Dịch Phong có đôi lông mày rậm trực tiếp bùng nổ đến mức văng tục.

Phải biết rằng Dương Hiên hiện tại đã đột phá cửa 700 mét rồi, sắp giết vào trong vùng cấm địa cuối cùng, khoảnh khắc này cho dù là Tam Kiệt hay là Linh Mi tiên tử Lam Linh Mi cũng đều phải hơi dừng bước chân lại, những tượng đồng nhân có thể địch với võ giả lục trọng thiên viên mãn đó không thể đùa được đâu.

"Sai rồi! Ta đợi sai rồi! Bạch chủ sự căn bản không phải tùy tiện chọn bừa, hoàn toàn là dựa vào thực lực của năm người họ để sắp xếp, tên tiểu tử đó mới là kẻ mạnh nhất trong đám đệ tử tạp dịch!", đột nhiên, một giọng nói kinh hô thu hút sự chú ý của mọi người.

"Sao...!sao có thể được? Hiện nay người đứng đầu đang là Tần Phong mà!"
"Các vị đừng quên, Tần Phong có thể chiếm cứ vị trí đứng đầu là bởi dùng bí thuật Bạo Linh thuật để miễn cưỡng nâng cao chiến lực, nếu không có Bạo Linh thuật thì sao?"
"Không...!không có Bạo Linh thuật ư?", nghe vậy, không ít người lập tức kinh hãi, Lãnh Như Sương vượt qua 746 mét, Tư Mã Vân vượt qua 748 mét, Linh Mi tiên tử vượt qua 763 mét, còn Tần Phong nếu như cuối cùng không dùng Bạo Linh thuật thì cực hạn của hắn ta cũng chỉ loanh quanh trên dưới 745 mét mà thôi: "Lẽ...!lẽ nào ta...!ta chờ sai rồi, người...!người đó mới là người mạnh nhất trong chúng ta ư?"
"Đáng chết! Sao lại như vậy chứ!", Tần Phong không còn vẻ ung dung nữa, móng tay đã cắm sâu vào trong lòng bàn tay, Linh Mi tiên tử và hắn ta chỉ cách vỏn vẹn 5 mét, nếu như Dương Hiên thật sự mạnh hơn Linh Mi tiên tử thì há chẳng phải rất có khả năng sẽ vượt qua hắn, trở thành người đứng đầu mới sao.

"Không! Không thể nào! Ta mới là kẻ mạnh nhất, ta mới là người mạnh nhất, vị trí số một là của ta, là của ta...".


Bình luận

Truyện đang đọc