HUYNH TRƯỞNG CỦA TA LÀ TIÊN ĐẾ

Sau ngày đó, Diêu Phỉ ở lại Sung Châu. Ông ta có quan hệ rộng mỗi ngày đều tổ chức yến hội trong phủ mời hương thân và quan viên tham gia. Ông ta là người phóng khoáng lại chịu bỏ tiền, không ít người đều nể mặt ông ta, đương nhiên ông ta cũng rất nhanh chóng sống vui vẻ ở Sung Châu.

Cùng lúc đó, bọn người Tạ Trường Phong lại bực bội hơn nhiều. Hoắc Vân Tàng chẳng thích liên hệ với Diêu Phỉ, sáng sớm đã đi Đào Khâu. Tuy nói có hắn ta ở đó, nhưng mỗi ngày ở Đào Khâu đều có một vài kẻ xấu đến quấy rối. Tuy rằng không tạo nên tổn thất gì lớn, song lại kéo chậm tiến độ nghiêm trọng.

Đương nhiên Tạ Trường Phong không thể ngó lơ như Hoắc Vân Tàng được, y và Cố Trạch Mộ đều ở lại phủ tổng đốc Sung Châu để nhìn Diêu Phỉ, tránh cho ông ta lại ầm ĩ con thiêu thân gì đó.

Diêu Phỉ cũng không để ý, mỗi lần yến hội đều mời hai người bọn họ, nhưng thái độ lại hoàn toàn khác biệt. Vì liên quan đến Tào Nguyên mà thái độ của Diêu Phỉ đối với Cố Trạch Mộ tốt hơn nhiều. Mà Tạ Trường Phong vì bắt đầu lại chính sách lui ruộng rộng sông của Chiêm Thế Kiệt nên có mâu thuẫn với quan viên địa phương. Song, vì y có thân phận Tổng đốc đường sông nên đám người không dám làm gì y cả, nhưng lại âm thầm xa lánh và bằng mặt không bằng lòng.

Mặc dù Tạ Trường Phong tức giận nhưng lại không thể vạch mặt bọn họ, cho nên buộc phải nhịn.

Chỉ là tin tức mới nhất y nhận được khiến cho y không nhịn được nữa.

Diêu Phỉ đang ở trong đám người vây quanh nói mình phụng dưỡng lão nhân trong tộc, thiết lập chuyện tộc học được đám người rối rít khen ngợi.

Tạ Trường Phong uống hết rượu cho ly, y đi về phía Diêu Phỉ, cất cao giọng nói: “Diêu lão gia đúng là thật thích làm việc thiện, thảo nào được mọi người ủng hộ, gọi ngài là người lương thiện. Bây giờ xem ra cũng xứng với tên ấy lắm!”

Diêu Phỉ cười nói: “Tạ đại nhân nói lời này thật sự khiến Diêu mỗ ngượng chết. Diêu mỗ chỉ làm việc nhỏ thôi mà được các hương thân yêu quý, thật sự không dám nhận.”

“Diêu lão gia khiêm tốn rồi, những người trồng trọt nuôi gia đình này đều trông cậy vào ngài, trong mắt bọn họ chỉ có Diêu lão gia ngài, không có quan phủ. Ngài còn nói mình chỉ làm việc nhỏ thôi sao?”

Y vừa nói xong lời đó, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, bầu không khí lập tức lặng ngắt như tờ.

Lúc này Diêu Phỉ mới biết Tạ Trường Phong đến để gây chuyện, sắc mặt ông ta dần trầm xuống: “Chẳng lẽ Tạ đại nhân uống say rồi sao?”

Tạ Trường Phong cười lên: “Mặc dù tửu lượng của bản quan rất kém nhưng cũng không đến mức uống một chén rượu nhạt đã say. Ta chỉ nhắc nhở Diêu lão gia một chút, mặc dù bây giờ không nghiêm trọng như năm đó, nhưng chuyện ẩn hộ vẫn trái với pháp luật. Tốt nhất Diêu lão gia nên làm việc có chừng mực mới được.”

Diêu Phỉ nghe thấy Tạ Trường Phong mịt mờ cảnh cáo, trên mặt ông ta lại nở nụ cười: “Lời này của Tạ đại nhân cũng không thể nói lung tung, từ trước đến nay Diêu mỗ tuân theo pháp luật. Nhưng mà gia nghiệp của Diêu gia to lớn, hơi nhiều ruộng đất, cũng cho người già yếu tàn tật trong tộc chút lương thực. Những hộ này đều không được tính là đinh hộ, sao có thể gọi là ẩn hộ được?”

Tạ Trường Phong cũng cười lên: “Có phải già yếu tàn tật hay không thì trong lòng ngài biết rõ. Trước đó, bản quan có đi Đào Khâu, thấy dân số Đào Khâu rất đông, nhưng tra sổ hộ khẩu thì phát hiện dân số của Đào Khâu còn ít hơn hạ huyện. Diêu lão gia, ngài có cảm giác kì lạ không?”

Tạ Trường Phong nói xong cũng không đợi Diêu Phỉ trả lời mà đã đặt chén rượu xuống quay người rời khỏi biệt viện Diêu gia.

Y vừa đi, sắc mặt Diêu Phỉ lập tức trầm xuống. Chỉ là ông ta nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ngày thường, giả vờ như không có việc gì xảy ra mà uống rượu với đám người.

Cố Trạch Mộ ở xa xa nhìn thấy tất cả, hắn cụp mắt xuống che hết tất cả cảm xúc dưới đáy mắt.

Sau ngày hôm đó, quan hệ của Tạ Trường Phong và Diêu Phỉ hoàn toàn chuyển biến xấu. Hơn nữa, vì lời nói kia của y mà không ít người ý thức được điều gì đó nên không còn quan hệ thân thiết với Diêu Phỉ như trước nữa.

Cố Trạch Mộ cũng vì thế mà nhiều lần từ chối lời mời của Diêu Phỉ, cuối cùng phải nhờ Tào Nguyên ra mặt mới mời hắn đến được.

Diêu Phỉ thấy hắn thì vô cùng nhiệt tình, Cố Trạch Mộ lại lạnh nhạt hơn trước nhiều. Diêu Phỉ cũng không để ý, vẫn đối với hắn như bình thường. Ban đầu Cố Trạch Mộ còn lạnh lùng, sau đó dần bình tĩnh lại.

Lúc này, Diêu Phỉ mới chuyển chủ đề: “Chắc hẳn lần này ta mời Cố công tử đã khiến Cố công tử rất khó xử?”

Cố Trạch Mộ dừng một chút mới nói: “Sao Diêu lão gia lại nói thế?”

“Bây giờ ta và Tạ đại nhân đã như nước với lửa, Cố công tử đã là thuộc hạ của Tạ đại nhân, theo lý phải giữ khoảng cách với ta. Nhưng Cố công tử vẫn đến đây, điều này khiến ta thực sự cảm kích.” Diêu Phỉ xúc động nói. “Dệt hoa trên gấm dễ, song đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó. Chỉ có lúc này mới có thể nhìn ra phẩm hạnh thật sự của một người.”

Cố Trạch Mộ cười nói: “Diêu lão gia hiểu lầm rồi, Tạ đại nhân làm việc thẳng thắn, công và tư phân minh. Ngài ấy biết quan hệ giữa ta và Tào huynh cũng sẽ không nói gì.”

“Người như Cố công tử thật sự hiếm có, không chỉ túc trí đa mưu mà còn có tính tình trầm ổn, nhất là phẩm hạnh thanh cao. Mặc dù Diêu mỗ hơn ngài mấy chục tuổi nhưng cũng phải bội phục.”

Cố Trạch Mộ không nói gì chỉ nhếch miệng mỉm cười, lại có vẻ hơi kiêu ngạo phát huy vô cùng tinh tế việc cố gắng che giấu hình tượng.

Sau đó Diêu Phỉ lại thở dài.

Cố Trạch Mộ khó hiểu nói: “Diêu lão gia có ý gì?”

Diêu Phỉ thở dài: “Không có ý gì, chỉ là bất bình dùm Cố công tử ngài thôi. Ngài có tài năng như thế, lại chỉ là trợ thủ dưới trướng Tạ đại nhân, ngài có tài hoa lại không có chỗ phát triển, chỉ có thể ở phía sau giải quyết mấy việc vặt. Trước đó, ngài có công trị thủy nhưng người khác chỉ nhắc đến hai người bọn họ, công tích của Cố công tử lại không có ai biết, thật sự đáng tiếc.”

Dường như trong giây phút đó sắc mặt Cố Trạch Mộ thay đổi, hắn thản nhiên nói: “Ta còn nhỏ tuổi, làm việc cũng không có kinh nghiệm, Tạ đại nhân làm thế cũng rất bình thường.”

Diêu Phỉ nở nụ cười, nói: “Ta không đồng ý với lời này của Cố công tử, từ trước đến nay ta cho rằng tài năng không liên quan đến tuổi tác. Chẳng phải thời cổ có Cam La Thập hai tuổi đã bái tướng sao? Ta cảm thấy Cố công tử không hề thua kém hắn ta, chỉ thiếu cơ hội để ngài bộc lộ tài năng thôi.”

Cố Trạch Mộ muốn nói lại thôi.

Diêu Phỉ nhìn sắc mặt hắn, nói đến đó thì ngừng: “Nhìn ta xem, nói chuyện luôn không suy nghĩ, nghĩ gì nói đấy, Cố công tử đừng để trong lòng.”

Tào Nguyên cũng ở bên cạnh hùa theo: “Đúng thế, Trạch Mộ, cữu cữu nói chuyện thẳng thắn, nhưng ông ấy không có ý xấu, ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều.”

Cố Trạch Mộ miễn cưỡng nở nụ cười: “Hai vị yên tâm, ta không đến mức không phân rõ tốt xấu.”

Diêu Phỉ cười ha ha một tiếng: “Ta thích tính cách này của Cố công tử, hôm nay không nói những chuyện không vui nữa. Được rồi, Cố công tử, ta mời ngài một chén.”

Cố Trạch Mộ bị hai người thay nhau mời rượu nên cũng uống nhiều một chút, sắc mặt phiếm hồng, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, nói chuyện không cẩn thận như bình thường.

Diêu Phỉ thấy thế thì nhân tiện nói: “Chắc Cố công tử say rồi, người đâu, đưa Cố công tử đi nghỉ ngơi.”

Cố Trạch Mộ lại khoát khoát tay: “Ta không có say, chỉ là trong lòng ta không thoải mái nên mới uống thêm mấy chén.”

Diêu Phỉ cười nói: “Dựa vào thân phận của Cố công tử thì trên đời này đâu có ai làm cho ngài không thoải mái được?”

Cố Trạch Mộ dường như muốn nói gì đó, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Diêu Phỉ cũng không hỏi tiếp, chỉ nửa thật nửa giả nói: “Thật ra ta cũng không phải muốn đối nghịch với Tạ đại nhân. Trên thực tế, chúng ta ở Đào Khâu nhiều năm cũng đã chịu đủ nỗi khổ khi Hoàng Hà lũ lụt, các ngài đến trị thủy đương nhiên ta hoan nghênh. Nhưng mà Tạ đại nhân thực sự khinh người quá đáng, ta là kẻ ăn gì cũng được chỉ không chịu ăn thiệt thòi. Nếu ngài thật sự hợp tác với ta, ta sẵn lòng giao phần công tích này cho Cố công tử cũng không muốn cho Tạ đại nhân dính vào chút nào.”

Trong giây phút đó dường như Cố Trạch Mộ rung động, nhưng hắn nhanh chóng dùng cái khác che lấp.

Lúc rời khỏi Diêu gia, Cố Trạch Mộ chóng mặt bị Tào Nguyên đỡ lên xe. Diêu Phỉ và Tào Nguyên đứng yên nhìn xe ngựa dần đi xa.

Tào Nguyên hơi lo lắng hỏi: “Cữu cữu cảm thấy hắn sẽ hợp tác với chúng ta sao?”

Diêu Phỉ khẽ cười nói: “Hắn là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, nhất là niên thiếu khí thịnh nông nổi. Tạ Trường Phong lại lấn át hắn, luôn để hắn xử lý việc vặt, đương nhiên trong lòng hắn có oán hận. Hắn có thể chịu đựng đến ngày này cũng làm cho ta thay đổi cách nhìn về hắn.”

Tào Nguyên biết cữu cữu nhìn người rất chuẩn, cho nên cũng không nghi ngờ mà hỏi tiếp: “Chắc là cữu cữu thật sự muốn nâng đỡ hắn đối phó với Tạ Trường Phong chứ? Nếu thật sự phải làm thế, chẳng phải tổn thất của chúng ta rất lớn sao?”

“Có những lúc muốn thu hoạch lợi ích lớn hơn thì trả giá bằng thứ thích hợp cũng rất bình thường.” Diêu Phỉ nói. “Chỉ cần hắn lên chiếc thuyền này, nếu muốn xuống cũng không đơn giản như thế.”

Cố Trạch Mộ vừa lên xe thì vẻ say trong mắt cũng biến mất sạch sẽ.

Xe ngựa chạy qua một ngã rẽ, một bóng dáng quỷ mị tiến vào toa xe. Hồng Tùng Nguyên ngồi đối diện Cố Trạch Mộ, ông tháo mũ trùm đầu xuống, thở phào một cái.

Cố Trạch Mộ đang uống trà, dường như không bị ảnh hưởng chút nào: “Tin đã đưa đi rồi chứ?”

Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu: “Đích thân ta đi gặp Cố đại thiếu gia, nghe thấy sự cam đoan của hắn mới trở về.”

Cố đại thiếu gia chính là Cố Trạch Vũ, từ sau khi Cố Trạch Mộ phát hiện ngoại tộc xuất hiện ở Đào Khâu thì hiểu ra đây chính là một cơ hội cực tốt để tìm hiểu nguồn gốc. Song, hắn cũng hiểu rõ, đương nhiên Diêu Phỉ sẽ vô cùng chú ý đến tổ phụ, nếu bọn họ hành động gì thì rất có thể sẽ sẽ đánh. So ra thì Cố Trạch Vũ vừa tới Nghiệp Thành âm thầm hơn nhiều. Mà Cố Trạch Mộ cũng biết rõ năng lực của Cố Trạch Vũ, chuyện này giao cho hắn mình cũng yên tâm.

Cố Trạch Mộ nói lại những lời Diêu Phỉ nói với mình cho Hồng Tùng Nguyên nghe.

Hồng Tùng Nguyên kinh ngạc nói: “Vị Diêu lão gia này vì muốn lôi kéo ngài mà đánh canh bạc không nhỏ đâu!”

“Nếu ta thật sự đến vì trị thủy hay vì tìm công trạng thì có lẽ sẽ rung động.” Mặc dù Cố Trạch Mộ nói thế nhưng trên mặt không có sự thay đổi nào.

Hồng Tùng Nguyên cười nói: “Nếu ông ta biết thân phận thật của ngài thì nên hiểu những công lao này đối với ngài không đáng một xu. Nhưng mà cũng phải nói, nếu không phải vì ngài là lão yêu quái, đổi lại bất cứ ai ở tuổi này khi gặp tình huống này không rung động cũng khó đúng không?”

“Ông nói ai là lão yêu quái?” Giọng điệu của Cố Trạch Mộ lạnh lùng.

Hồng Tùng Nguyên tằng hắng một cái, vội chuyển sang chuyện khác: “Nhưng mà kế hoạch cũng thuận lợi hơn so với dự đoán của chúng ta. Diêu Phỉ đã muốn thuyết phục ngài thì trong thời gian ngắn sẽ không về Đào Khâu. Chỉ cần giữ ông ta lại một thời gian, chờ Cố đại thiếu gia xong việc thì Diêu Phỉ này sẽ thành cá trong chậu, không thể thoát được.”

Cố Trạch Mộ cũng lười so đo với Hồng Tùng Nguyên, thuận theo lời ông ấy nói: “Quan trọng là ta không ngờ Tạ Trường Phong lại không giữ được bình tĩnh, chúng ta vừa tiết lộ tin tức cho y thì y đã dùng để đối phó với Diêu Phỉ. Nếu không phải vì y, có lẽ chúng ta không giữ Diêu Phỉ lại dễ dàng như thế.”

Hồng Tùng Nguyên nói: “Có lẽ không phải y không giữ được bình tĩnh, chỉ là đã có ngăn cách với chúng ta mà thôi.”

Cố Trạch Mộ từ chối cho ý kiến.

Bình luận

Truyện đang đọc