HUYNH TRƯỞNG CỦA TA LÀ TIÊN ĐẾ

Thư của đám người Uy Quốc Công gửi về, phải cách mấy ngày mới truyền tới kinh thành.

Biết Cố Vĩnh Hàn thật sự chỉ bị chút thương tổn. Mẫn phu nhân cùng Đào thị mới yên lòng.

Uy Quốc Công tâm tư tỉ mỉ, còn cố ý sai một binh lính trở về, đem tình huống lúc đó nói rõ ràng từ đầu tới cuối cho các nàng nghe.

Cả đám người Mẫn phu nhân sửng sốt một lúc lâu, không ngờ lại là tình trạng này, tuy nghe có chút buồn cười, nhưng cũng có thể nghĩ lúc đó có bao nhiêu hung hiểm, nếu không phải Cố Vĩnh Hàn có vận khí tốt, chỉ sợ khó thoát một kiếp.

Sau khi Mẫn phu nhân nghe xong sợ hãi không thôi, chắp tay trước ngực lẩm bẩm nói:

- May là trời cao phù hộ.

Đào thị lệ rơi đầy mặt, nàng không ngờ Cố Vĩnh Hàn vì cáo mệnh, lại trả giá nhiều như vậy.

Thân binh có chút xấu hổ nhìn các nàng, Mẫn phu nhân cho thân binh lui xuống nghỉ ngơi, nhìn tam nhi tức đã khóc đến không kềm chế được, lại nghĩ, nàng là thân mẫu phản ứng như vậy có phải quá bình tĩnh.

Cũng may Đào thị đã ngừng khóc thút thít, vừa xoa nước mắt, vừa nói với Mẫn phu nhân:

- Nương, lúc này phu quân có thể bình an, là do trời cao phù hộ, lúc ấy nhi tức ở Thiên Phật Tự nguyện cầu Bồ Tát phù hộ phu quân bình an, nhi tức định qua mấy ngày nữa sẽ đi tạ lễ, thêm một chút nhang đèn.

Mẫn phu nhân gật đầu:

- Này là nên làm, ta đi cùng ngươi, thay phụ tử bọn họ cầu phúc.

Đào thị vội vàng đáp ứng.

Mẫn phu nhân hành sự luôn là sấm rền gió cuốn, nếu quyết định đi, lập tức sai người chuẩn bị đồ vật.

Sau đó ngẫm lại, nếu cầu phúc cho phụ tử, vẫn nên dẫn theo hai nhi tức còn lại.

Nhưng Cố Thanh Vi đang bị bệnh, mấy ngày nay Chu thị luôn canh giữ bên người nên không thể đi, Liễu thị đề nghị để bọn hài tử còn lại cùng đi theo.

Gần đây bọn nhỏ vừa đọc sách vừa khảo thí, cũng rất vất vả, ngày hè ánh nắng chói chang, ở Thiên Phật Tự thời tiết mát mẻ, coi như tránh nóng.

Bọn nhỏ nghe được tin này, vô cùng hưng phấn, cũng không phải ở Thiên Phật Tự có gì để chơi, mà là đi mấy ngày này sẽ không cần đọc sách, có thể buông thả.

Liễu thị cũng nói với Tiêu Diễn Chi cùng Liễu Tử Ký, nếu bọn họ nguyện ý, mấy ngày này có thể về phủ nghỉ ngơi, nếu không muốn, nàng sẽ bố trí công khóa, để cho bọn họ đọc sách.

Hai người đều lựa chọn trở về.

Tới ngày nghỉ, Nguyên Gia trưởng công chúa tự mình tới đây tiếp đón Tiêu Diễn Chi.

Chỉ là tới hơi sớm, lúc này Tiêu Diễn Chi đang ở bên cạnh Cố Trạch Mộ luyện tự.

Rõ ràng hắn lớn hơn Cố Trạch Mộ, nhưng ở trước mặt Cố Trạch Mộ lại giống như vãn bối.

Lần trước Tiêu Diễn Chi về phủ công chúa, đã nói cùng Nguyên Gia là Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ công khóa rất tốt, sẽ dạy hắn.

Nhưng Nguyên Gia tận mắt nhìn thấy, vẫn cảm thấy rất buồn cười.

Liễu thị đang ở bên cạnh, thấy thế liền nói:

- Khiến trưởng công chúa điện hạ chê cười, ta để các hài tử tự hỗ trợ lẫn nhau, bằng hữu cùng học cùng tiến, mà đứa nhỏ dạy học cũng sẽ vì dạy dỗ người khác mà ôn tập lại kiến thức, tiên sinh vẫn luôn ở bên trông chừng, nếu nói sai sẽ kịp thời sửa lại.

- Ngươi xuất thân từ Liễu gia, có quyền uy dạy học, ta rất yên tâm.

Liễu thị thấy Nguyên Gia nói như vậy, trong lòng thả lỏng một chút, thỉnh nàng đến gian phòng cách vách, rồi sai nha hoàn đi thỉnh Đào thị tới đây.

Mỗi ngày Đào thị đều chuẩn bị điểm tâm cho bọn nhỏ, nghe vậy vội vàng sai nha hoàn cầm theo điểm tâm nhanh chóng rời đi.

Vì Nguyên Gia cũng ở đây, cho nên nàng cầm thêm một mâm.

Hai người ngồi ở cách vách, từ gian phòng này có thể nghe được tiếng bọn nhỏ vui cười, Nguyên Gia còn phân biệt được giọng cười của Tiêu Diễn Chi, có thể thấy tính tình của hắn hoạt bát ít nhiều.

Điều này khiến nàng vô cùng cảm khái, may là lúc ấy đem Tiêu Diễn Chi tới đây, những lần Tiêu Diễn Chi trở về rõ ràng xử sự hào phóng hơn rất nhiều.

Đào thị cười từ ái, Nguyên Gia thấy thế sửng sốt một chút.

Đào thị nhìn thấy Nguyên Gia sửng sốt, tò mò hỏi:

- Ngọc Dung tỷ tỷ làm sao vậy?

Nguyên Gia lấy lại tinh thần, cười nói:

- Không có gì, chỉ là nhìn thấy muội muội, khiến ta nhớ tới mẫu hậu.

Đào thị sợ hãi:

- Sao ta dám so cùng tiên thái hậu nương nương, Ngọc Dung tỷ tỷ ngại chết ta.

Nguyên Gia biết nàng nhát gan, liền nói sang chuyện khác:

- Muội muội làm điểm tâm này ăn ngon như vậy, cũng khó trách mỗi ngày Diễn Chi học tập, cũng không ốm, dường như còn béo ra một chút.

Đào thị cùng nàng nói đến vụ điểm tâm.

Không bao lâu liền tan học, Tiêu Diễn Chi bổ nhào vào lòng Nguyên Gia, vẻ  mặt còn mang theo tươi cười, Nguyên Gia nghe hắn vui vẻ nói đến chuyện thú sự ở lớp học, vừa cười vừa nắm tay hắn đi ra bên ngoài.

Các hài tử khác cũng cãi nhau ầm ĩ cùng đi ra, như một tổ ong bơi vào hoa viên chơi đùa.

Người ra cuối cùng là Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ, tuy hai người nhỏ tuổi nhất, lại rất ổn trọng.

Đào thị cũng vội vàng nghênh đón hai hài tử, luôn miệng hỏi có nóng không, có khát không.

Cố Thanh Ninh lơ đãng nhìn thấy nha hoàn bên người Liễu thị là Họa Bình đang dẫn một người hướng về bên này, người này là Liễu thái phó.

Liễu thái phó tuyệt đối không phải đơn thuần tới đón hài tử, từ trước đến nay hắn không có chuyện gì sẽ không tới Tam Bảo Điện.

Lúc này cũng vì biết bệ hạ để Phụng Linh đi Tây Bắc, lo lắng nữ nhi chưa biết tin tức, cho nên mới nương cớ này tới đây tìm Liễu thị.

Hắn kính trọng Uy Quốc Công, hai phủ lại có quan hệ thân gia, hắn lo lắng Uy Quốc Công không thể lĩnh hội ý tứ của bệ hạ, cho nên mới vội vàng tới cửa, muốn mượn tay nữ nhi đề điểm Uy Quốc Công ít nhiều.

Liễu thị nhìn thấy Họa Bình dẫn phụ thân tới đây, vô cùng kinh ngạc nói:

- Sao phụ thân lại tới đây, nơi này lộn xộn, ta dẫn người vào trong viện.

Liễu thái phó lắc lắc tay:

- Không sao, ta tới đây cũng chỉ có chút lời nói muốn nói cùng ngươi, không cần quá chú trọng.

Liễu thị liền hiểu:

- Phụ thân yên tâm, gian phòng này rất yên lặng, không có người nào.

Nói xong liền sai Họa Bình ra bên ngoài canh giữ.

Liễu thái phó nói:

- Hôm nay ta tới đây, là muốn nói với ngươi về chuyện ở Tây Bắc.

Liễu thị hỏi:

- Tây Bắc làm sao? Không phải mới có tin tức truyền về, nói là tam đệ lập công sao?

- Hắn lập công không giả, nhưng bệ hạ ban thưởng không chỉ vì lập công.

Liễu thái phó trầm giọng nói:

- Chỉ sợ ngươi còn không biết, bệ hạ để Phụng Linh đi tới Tây Bắc.

Vẻ mặt Liễu thị cũng nghiêm túc, hơn một năm trước, Liễu thái phó đã suy đoán bệ hạ có khả năng sẽ tính toán như vậy, không ngờ hắn đoán trúng:

- Phụ thân ý tứ của người là, bệ hạ muốn để một tiểu tử đi Tây Bắc đoạt công lao?

- Đoạt công lao thì chưa chắc, bệ hạ hành sự vẫn có chừng mực, chỉ là bệ hạ để hắn đi qua, cũng không phải thật sự muốn hắn ở biên quan rèn luyện, hiện giờ bệ hạ ban thưởng quá cao cho Cố Vĩnh Hàn, chưa chắc không phải có chủ ý lót đường cho vị này.

Liễu thị bất mãn nói:

- Phủ của chúng ta, tam thúc dựa vào bản lĩnh lập công, nghe nói hắn còn chém đầu vài người, gì mà kêu là ban thưởng quá cao.

- Sao ngươi không nói đến chuyện hắn đem lương thảo tới sai chổ, vi phạm quân pháp?

Liễu thái phó trừng mắt nhìn nữ nhi, khoát tay:

- Ta đều biết, công công của ngươi đã đem chuyện này báo cáo từ đầu tới cuối cho bệ hạ biết, đưa ra ý kiến lấy ưu bù khuyết, hắn hành sự vẫn rất cẩn thận.

Liễu thái phó nói tiếp:

- Chỉ là hiện giờ bệ hạ cho thể diện như vậy, cũng không thể cự tuyệt. Ta tới đây, chỉ muốn ngươi nhắc nhỡ công công của ngươi một chút, có đôi khi, nên dãn liền phải dãn, dù sao Phụng Linh cũng là hài tử quá kế tiên Định Quốc Công, là người dòng chính duy nhất của Phụng gia, kéo dài hương khói, nếu công công của ngươi muốn đem hắn như binh lính bình thường mà thao luyện, có thể đã xuyên tạc ý tứ của bệ hạ. Để Phụng Linh lập một chút tiểu công( công nhỏ), cho bệ hạ có một cơ hội ban thưởng, bệ hạ sẽ không bạc đãi bọn hắn.

Nếu là trước kia, Liễu thị sẽ nghe lời phụ thân, nhưng nàng ở Uy Quốc Công phủ sinh sống nhiều năm như vậy, hiểu rõ nam nhân Cố gia là dạng người gì.

Bọn họ thủ vệ biên cương nhiều năm, trên thân thể mỗi người mỗi một vết sẹo đều là công huân, muốn bọn họ làm như vậy, chính là vũ nhục bọn họ.

Liễu thái phó thấy nữ nhi có ý cự tuyệt, mày nhíu chặt:

- Không phải ta muốn bọn họ nói dối quân công, mà là cho Phụng Linh có cơ hội lập công tương đối dễ dàng, hắn lập được công sẽ rời đi, điều này đối với hắn hoặc bọn người công công của ngươi mà nói đều là chuyện tốt.

Liễu thị thở dài:

- Nữ nhi hiểu ý tứ của người, thật ra chưa chắc công công không biết, nếu hắn muốn thỏa hiệp, không cần nữ nhi khuyên, nhưng nếu hắn không muốn thỏa hiệp, nữ nhi cũng không muốn nói những lời này làm bẩn lỗ tai lão nhân gia.

- Ngươi nói như vậy, giống như có ý nói phụ thân ngươi hành sự đê tiện…

- Nữ nhi không dám.

Liễu thị cười, Liễu thái phó thấy nàng không có ý thỏa hiệp, bất đắc dĩ nói:

- Thôi, nên nói cũng đã nói, hiện giờ ngươi là người Cố gia, nên làm như thế nào trong lòng ngươi hiểu rõ.

- Nữ nhi cảm kích phụ thân đề điểm...

Bình luận

Truyện đang đọc