HUYNH TRƯỞNG CỦA TA LÀ TIÊN ĐẾ

Cố Thanh Ninh đi theo Vân Châu đến một ngôi nhà cũ nát ở ngoại ô. Một tiểu cô nương năm sáu tuổi nằm trong chăn bông trên chiếc giường cũ nát, khuôn mặt nhỏ gầy gò vàng như nến, nhưng vẫn nhìn ra nét giống Vân Châu.

Vì Cố Thanh Ninh ở bên cạnh nhìn xem nên tên đại phu kia cũng không dám qua loa. Ông ta cẩn thận chẩn trị cho tiểu cô nương, kê đơn thuốc, lại tự mình đi lấy thuốc đưa tới.

Vân Châu sắp xếp cho cháu gái xong thì đầy cảm kích mà quỳ gối trước mặt Cố Thanh Ninh: “Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư. Nếu không phải nhờ tiểu thư ra tay giúp đỡ thì hôm nay cháu gái của ta sẽ không còn mạng nữa rồi…”

Cố Thanh Ninh nhìn bà ta, đột nhiên hỏi: “Người nhà của bà đâu? Cha nương đứa bé kia đâu?”

Sắc mặt Vân Châu trở nên ảm đạm, khẽ nói: “Mấy năm trước, cha con bé té chết khi đi làm công, nương của con bé bỏ trốn theo người khác. Hai bà cháu ta sống sống nương tựa lẫn nhau. Bình thường thì làm chút việc để đổi gạo, lại nhặt rau dại để nuôi lớn con bé. Nhưng mà năm nay Lộc Tây bị nạn châu chấu, chúng ta không thể sống nổi nữa nên đi theo người ta đến kinh thành tìm đường sống. Không ngờ nha đầu này vừa tới kinh thành đã sinh bệnh nặng…”

“Bà là người Lộc Tây sao?” Cố Thanh Ninh hỏi. “Sao ta nghe khẩu âm lại giống giọng kinh thành?”

Vân Châu hơi dừng lại, một lát sau mới trả lời: “Khi còn trẻ ta từng làm nha hoàn ở kinh thành, về sau lớn tuổi, chủ tử nhân từ nên thả ta kèm theo văn tự bán mình. Từ đó ta trở về quê.”

Trong lòng Cố Thanh Ninh run lên, gần như thốt ra: “Bà tên gì?”

Vân Châu nói: “Ta tên là Đông Hạnh Hoa.”

Cố Thanh Ninh lại giật mình, lập tức phản ứng kịp. Cái tên Vân Châu này là khi xưa nàng ban cho, nàng cũng không biết tên thật của Vân Châu là gì.

Nàng lại hỏi: “Bà… Khi đó bà hầu ở nhà nào?”

Vân Châu cúi thấp đầu hơn một chút, giọng điệu yếu ớt: “Là… Phủ tiền Định Quốc công.”

Cố Thanh Ninh nghe bà ta nói xong thì thật lâu không nói gì.

Bùi Ngư hơi tò mà nhìn qua gò má của nàng: “Tiểu thư?”

Cố Thanh Ninh lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ đang ngủ say của đứa bé, nói: “Mặc dù hôm nay ta giúp bà nhưng bà lớn tuổi thế, lại dẫn theo đứa bé, sống ở kinh thành cũng không dễ. Không bằng bà trở về với ta, làm bà tử thô sử ở hậu viện được không?”

Vân Châu không ngờ mình lại gặp chuyện tốt như thế. Trước đó bà cũng nghĩ bán mình làm nô bộc, nhưng tuổi bà quá lớn, nha đầu thì còn quá nhỏ, lại bệnh nữa, ai thèm thu nô bộc thế này chứ. Vị tiểu thư trước mắt này nói thế rõ ràng là muốn cho hai bà cháu một con đường sống.

Vân Châu cảm kích cuống quít dập đầu.

Cố Thanh Ninh không nhìn bà ta, phân phó hạ nhân đi theo dẫn bọn họ về. Nàng và Bùi Ngư cùng nhau đi lên xe.

Sau khi lên xe ngựa, Cố Thanh Ninh vẫn không phấn chấn lên, Bùi Ngư tò mò nói: “Tiểu thư, có phải người không vui không? Vì sao thế? Là vì cứu hai bà cháu kia sao?”

Cố Thanh Ninh lắc đầu.

“Thật ra người muốn giúp bọn họ cũng không nhất thiết đưa bọn họ về phủ, đưa bọn họ đến thiện đường cũng được mà.

Cố Thanh Ninh thấy Bùi Ngư đơn thuần bày mưu tính kế giúp nàng, nàng có lời muốn nói nhưng lại không nói ra được.

Vân Châu vốn chỉ là một tiểu nha hoàn chăm sóc hoa cỏ trong viện của nàng vào năm đó. Về sau, vì Vân Châu khéo tay nên được nâng lên làm nhị đẳng nha hoàn ở bên cạnh nàng. Sau khi nàng trở thành Thái tử phi, vốn bốn nha hoàn thiếp thân đều đi theo tiến cung, nhưng nàng lại thả Vân Cẩm đi lấy chồng. Lúc này mới nâng Vân Châu đến bên cạnh mình.

Sau khi vào cung, mặc dù Vân Châu không quan hệ thân thiết với nàng như ba nha hoàn khác, nhưng nàng vẫn rất tin tưởng Vân Châu. Lại vì Vân Châu nhỏ tuổi nhất, cũng nhu thuận nhất, tất cả mọi người đều đặc biệt yêu thương hơn chút. Bình thường Vân Châu chỉ phụ trách chải đầu cho nàng, cũng không nói nhiều. Lúc mấy nha hoàn kia ầm ĩ đùa giỡn thì Vân Châu chỉ mím môi ở một bên cười.

Cho nên, sau khi Phụng Trường Ninh điều tra ra Vân Châu biết điều như vậy lại là hung thủ mưu hại Phục Cơ thì nàng không thể tin được.

Vân Châu quỳ gối bên chân nàng khóc lóc kể lể. Bà ta nói bà ta không quen nhìn Phục Cơ giả vờ cung cung kính kính với nàng, sau lưng ngầm dựa vào sự sủng ái của bệ hạ đối với nàng ta mà bất kính nên mới nổi sát tâm. Mặc dù lúc đó nàng tức giận nhưng cũng cảm thấy kì lạ, không nói đến chuyện Vân Châu có được độc dược thế nào, mà một mình bà ta sao lại có thể vào cung của Phục Cơ mà hạ độc được?

Song, nàng không ngờ đêm đó Vân Châu uống thuốc tự vẫn.

Sau khi Vân Châu chết, manh mối vụ án bị cắt đứt. Phụng Trường Ninh vốn muốn bắt đầu điều tra từ cung nhân của Phục Cơ, ai ngờ Tiêu Dận lại xác định nàng hại Phục Cơ. Trong lòng Phụng Trường Ninh trở nên lạnh lẽo, nhưng Vân Châu đã chết, nàng không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh sự trong sạch của mình.

Đương nhiên nàng có thể giải thích đây là Vân Châu tự chủ trương hay có người giá họa, nhưng ngay từ đầu nàng cũng cảm thấy lời giải thích này vô cùng buồn cười. Hơn nữa Tiêu Dận không tin tưởng cũng làm cho nàng không muốn giải thích. Khi hắn đã xác định như thế, cho dù nàng nói gì cũng chỉ tự rước nhục mà thôi. Nàng có thể bỏ qua tình yêu giẻ rách này, nhưng ít nhất nàng phải giữ được tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Sau đó, Tiêu Dận tuyên bố với bên ngoài rằng Phục Cơ bệnh chết, cũng chưa từng xử phạt nàng. Vụ án này âm thầm bị bỏ qua, cũng không ai đi tìm hiểu sự thật phía sau nữa, không dấu vết giống như gió thổi qua. Nhưng bọn họ đều biết hai người đã dần xa nhau, cuối cùng không trở về như lúc trước được nữa.

Cố Thanh Ninh tưởng rằng chân tướng chuyện này sẽ mãi mãi chôn cùng cái chết của Vân Châu, nhưng không ngờ Vân Châu lại còn sống!

Nhưng chuyện Vân Châu còn sống lại không hề làm nàng vui vẻ lại, mà trong đầu nàng lại có phỏng đoán đáng sợ hơn. Chuyện này khiến nàng khi đã về phủ vẫn vô cùng hoảng loạn, thật lâu cũng không tiêu tan.

Sau đó, Vân Châu ở lại phủ Uy Quốc công.

Chủ tử trong phủ Uy Quốc công không nhiều, đám người quan hệ hòa thuận nên người làm trong phủ cũng thế. Mọi người rất chiếu cố Vân Châu, nhất là khi bà ta lại dẫn theo đứa nhỏ, lại thêm Cố Thanh Ninh dặn dò. Cho nên Vân Châu dẫn theo cháu gái nhanh chóng sống yên ổn trong phủ Uy Quốc công.

Vì bà ta phải chăm sóc cháu gái nên quản gia đặc biệt sắp xếp một căn phòng cho bà cháu hai người ở lại.

Vân Châu rất cảm kích Cố Thanh Ninh, bà luôn cảm thấy lần đầu nhìn Cố Thanh Ninh đã có cảm giác quen thuộc, nhưng quen thuộc chỗ nào lại không nói rõ được. Sau khi Cố Thanh Ninh đưa bà ta về phủ Uy Quốc công thì dường như quên luôn sự tồn tại của bà ta. Điều này khiến Vân Châu hơi mất mắc, nhưng bà ta lại thầm mắng mình, dù sao người ta cũng là tiểu thư, bà chỉ là một bà già thì có gì đáng xem chứ.

Mặc dù Cố Thanh Ninh không đến thăm Vân Châu, Bùi Ngư lại đến chơi với cháu gái của Vân Châu, một tới hai đi, hai người dần quen thuộc.

Tính cách Bùi Ngư đơn thuần lại thích ăn quà vặt, Vân Châu mượn phòng bếp thỉnh thoảng làm cho nàng chút đồ ăn vặt. Không bao lâu sau Bùi Ngư đã thân thiết với Vân Châu.

Đầu tiên là Vân Châu hỏi thân phận của Bùi Ngư, thật ra chuyện này cũng không phải bí mật gì ở phủ Uy Quốc công, Bùi Ngư rất phóng khoáng nói cho Vân Châu nghe. Vân Châu mới từ nàng mà nghe ngóng tin tức của Cố Thanh Ninh, Bùi Ngư lập tức cảnh giác: “Bà hỏi tiểu thư làm gì?”

Vân Châu nói: “Ta cảm kích tiểu thư nhưng không biết nên làm thế nào, cho nên muốn hỏi Bùi cô nương xem tiểu thư thích gì, ta muốn làm mấy thứ cho tiểu thư.”

Bùi Ngư chép miệng: “Thật ra ta cũng không biết tiểu thư thích gì. Ta đi theo bên cạnh tiểu thư nhiều năm, luôn cảm thấy tiểu thư không đặc biệt thích gì cả. Có đôi khi ta đi bên cạnh tiểu thư lại cảm thấy nàng cách ta rất xa. Bà nói trước kia mình cũng hầu hạ trong nội viện, có phải tiểu thư trong thế gia đều như thế?”

Vân Châu nghe Bùi Ngư nhắc đến Phụng Trường Ninh lập tức ngẩn người. Qua hồi lâu sau, trên mặt của bà ta nở nụ cười dịu dàng, khẽ nói: “Tiểu thư của chúng ta… Là người rất tốt. Mặc dù nàng sinh trong gia đình như thế nhưng nàng không giống những người kia. Công phu của tiểu thư rất cao mà không tùy tiện đánh chửi hạ nhân. Nàng đối với chúng ta rất tốt, lúc trước khi Vân Cẩm tỷ tỷ thành thân, nàng tự mình giúp Vân Cẩm tỷ tỷ chuẩn bị đồ cưới, đưa tỷ ấy ra ngoài. Nàng nói nếu trượng phu đối với Vân Cảm tỷ tỷ không tốt thì nàng sẽ đòi lại công đạo cho Vân Cẩm tỷ tỷ…”

“Ừm!” Bùi Ngư chống cằm nói: “Vậy tiểu thư của bà đối với bà cũng thật tốt, tiểu thư chúng ta cũng rất tốt! Tiểu thư của chúng ta vô cùng lương thiện, đối xử với mọi người vô cùng tốt!” Nàng không cam lòng yếu thế mà nhấn mạnh.

Trên mặt Vân Châu nở nụ cười mỉm, khẽ gật đầu.

Lúc này Bùi Ngư mới hài lòng hỏi bà ta chuyện khác.

Cố Thanh Ninh đứng ở ngoài viện siết chặt nắm đấm, nàng rất muốn hỏi Vân Châu rằng ta đã đối tốt với bà như thế, sao bà lại phản bội ta?

Chỉ là những lời này nàng không thể hỏi ra, chỉ có thể quay người rời đi.

Về đến phòng Cố Thanh Ninh bực bội không thôi, nàng rất muốn trút giận nhưng cho dù nàng luyện hết chiêu kiếm vẫn không thể xóa tan phiền muộn trong lòng. Mà những chuyện này nàng không thể nói với bất cứ kẻ nào, chỉ có thể tự mình kìm nén.

Nàng phiền muộn đi về phòng thì thấy được hộp để trên kệ, trong đó là thư mà Cố Trạch Mộ viết cho nàng.

Nàng ngẩn người một lúc, có lẽ trên đời này người duy nhất có thể nghe nàng thổ lộ hết mọi chuyện chính là Cố Trạch Mộ.

Nàng ngồi vào bàn sách muốn viết thư cho Cố Trạch Mộ. Nhưng khi nàng mở giấy viết thư ra thì lại không biết đặt bút thế nào.

Năm đó, nàng bị Tiêu Dận hiểu lầm, sau đó quan hệ giữa hai người hạ xuống đến mức đóng băng. Mặc dù sau đó vì sinh Nguyên Gia mà quan hệ hai người dần khá hơn, nhưng rốt cuộc vết thương kia cũng không thể nào xóa đi.

Bây giờ hai người đã có cuộc sống mới, nàng cũng dần vượt qua chuyện năm đó. Nàng muốn để quá khứ cát bụi trở về với cát bụi, ai ngờ lại cho nàng gặp lại Vân Châu.

Dường như trời cao mở một trò đùa lớn với nàng, để cho nàng tìm chân tướng năm đó lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc