ICO, LÂU ĐÀI TRONG MÀN SƯƠNG

Căn phòng bên ngoài những bức tượng nhỏ hơn và lại được tách thành hai tầng. Ico tự hỏi tại sao lâu đài lại được xây dựng theo một cách bất tiện như vậy. Nó có vẻ như có những tầng sàn khác nhau mọi nơi, làm không thể nào đi thẳng qua được.

Sự gia tăng trong phòng này rất cao, nhưng Ico nhảy lên với hai tay vươn ra và tóm lấy mép. Để lại phía sau, cô gái loạng choạng không vững trên đôi chân mình, có vẻ bị lạc. Cậu chỉ rời mắt khỏi cô một lát, nhưng khi cậu nhìn lại cậu thấy cô đã quay lại và đang đi về phía căn phòng với cái lồng.

và những sinh vật!

“Đường này!” Ico hét lên. Cậu trượt hai cánh tay mình trên mép sàn, với xuống về phía cô. “Tóm lấy tay tôi, tôi sẽ kéo cậu lên.”

Cậu biết cô sẽ không hiểu lời của cậu, vì vậy cậu ra hiệu để truyền đạt ý mình. Cuối cùng, cô gái với tay cho cậu và tóm lấy hai tay cậu. Ico dốc hết sức mình để kéo cô lên – và lấy làm ngạc nhiên.

Cô ấy nhẹ quá!

Điều này không hề giống khi cậu chiến đấu để kéo cô ra khỏi màn sương đen cuộn xoáy. Mặc dù tất cả trọng lượng của cô ở trong hai cánh tay cậu, cô chỉ nặng hơn cái rổ cậu thường dùng để mang củi về nhà. Ico nhìn chằm chằm làn da trắng của cô và ánh sáng dường như tràn ngập cô.

Cô ấy là một linh hồn!

Nhưng sau đó cậu thấy chiếc khăn choàng trên vai cô dập dờn.

Một linh hồn hít thở. Và có ngón tay và ngón chân. Và tóc.

Ico nhận ra cậu đang nhìn chằm chằm cô gái và đỏ mặt. Cô dường như không chú ý.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể ra ngoài từ đây.” Từ tầng cao hơn này, cậu có thể thấy một lối thoát hình vòm dẫn từ căn phòng qua nơi tràn ngập ánh sáng mặt trời rực rỡ. “Đi nào. Lối này!”

Ico vẫy tay, thúc giục cô về phía trước. Cậu chạy qua cánh cổng tò vò, và sau đó dừng và đứng lại trong ngạc nhiên.

Họ đang đứng ở điểm cuối của một cái cầu đá thẳng dài. Phía cuối bên kia quá xa làm cậu chỉ vừa vặn nhận ra nó.

Cậu có thể nghe thấy biển từ đây. Có một lan can bằng những khối đá chồng lên nhau, và cậu nghiêng về phía nó, cảm thấy chóng mặt, như là cậu đã từng khi cậu nhìn xuống từ ngọn tháp giữ cái lồng. Biển xanh trải dài phía dưới cậu. Những đám mây trôi dạt trên đầu, và cậu có thể nghe thấy tiếng kêu của những con chim biển đến từ khắp mọi hướng.

Gió thì thầm trong tai cậu. Tấm Phù hiệu dập dờn trên ngực cậu.

Ở một góc của lan can cầu có một bức tượng. Ico bước đến gần hơn và nhìn lên nó, mê mẩn, chốc lát quên đi cô gái phía sau mình. Đó là một bức tượng của một hiệp sĩ. Ông ấy mặc một chiếc áo giáp, và hai chân ông cũng được bọc sắt, mặc dù hầu như cơ thể ông được che phủ bởi một chiếc áo choàng dài bọc quanh trước người. Đầu ông đội một chiếc mũ sắt, hình dáng giống như những cái mà lính gác đã đội, trọn vẹn với đôi sừng. Đôi sừng của ông chĩa lên, và sừng bên phải đã bị vỡ.

Bức tượng của người hiệp sĩ quay về phía với họ, xoay lưng lại với cây cầu, với hai cánh tay giấu dưới chiếc áo choàng của ông. Đây không phải là một bức tượng của ai đó trong cuộc chiến đấu. Ông ấy có vẻ gần như quá trầm ngâm để là một hiệp sĩ đúng nghĩa. Bức tượng bị phong hóa và rỗ do nhiều năm dài tiếp xúc với các hiện tượng khí tượng, và mặc dù những đường nét của khuôn mặt đã mòn đi từ lâu, Ico không nghĩ ông ấy trông đặc biệt lạnh lùng hay oai nghiêm như người được mong chờ trông giống một chiến binh vĩ đại.

Có lẽ bức tượng đã được làm để tưởng nhớ ai đó phụng sự cho lâu đài chăng? Cậu đã nghe được rằng có nhiều bức tượng như này ở thủ đô được dựng lên để vinh danh các cựu lính gác thành phố, hoặc những người đã chiến thắng những trận chiến vĩ đại để bảo vệ đất nước của họ. Những người đá đó ngồi dạng chân trên ngựa, vung roi da hoặc kiếm của họ, ra lệnh cho người của họ, một bức tranh hoàn hảo của ngày mà khi sự trung thành và quả cảm của họ đã tỏa sáng rực rỡ nhất.

Nhưng hiệp sĩ này trông như ông ấy chỉ đang suy nghĩ. Kỳ lạ.

Ico đứng trên bức tường đá thấp phía dưới bức tượng để nhìn kỹ hơn. Bức tường cao đến khoảng thắt lưng Ico, và nó hẹp. Cậu cố gắng không nhìn xuống biển xa phía dưới mình ở bên kia. Giữ thăng bằng, cậu xoay mặt sang bức tượng.

Nhìn nghiêng, người hiệp sĩ không mất đi biểu hiện trầm tư của mình. Ico chú ý thấy những đốm nhỏ trên một phần áo choàng của ông ấy. Những giọt máu ư? Không, có lẽ chúng chỉ là những vết bẩn do mưa.

Cậu đoán rằng bức tượng rất già. Có lẽ thậm chí già như Lâu đài trong Màn sương. Cậu tự hỏi cái sừng trên mũ của hiệp sĩ đã vỡ từ khi nào. Chỗ vỡ nhẵn và sạch.

Đôi mắt Ico mở to. Từ vị trí thuận lợi mới của cậu nó hoàn toàn rõ ràng: đôi sừng không ở trên chiếc mũ sắt của ông ấy, chúng mọc từ trên đầu ông. Mặc dù chiếc mũ sắt giống với những cái của các lính gác đền thờ, mũ của người hiệp sĩ này hơi rộng hơn ở phần gáy, tạo nên một cái bát trên đầu ông. Những khe nhỏ đã được cắt bỏ ở trên tai để đôi sừng của ông vừa qua.

Ông ấy là một Vật tế, giống như mình. Nhưng làm sao một Vật tế có thể trở thành một hiệp sĩ? Điều đó có nghĩa là gì?

Bởi sự sao lãng của mình, Ico suýt nữa trượt chân và ngã từ lan can. Biển lấp đầy tầm nhìn của cậu. Với một tiếng kêu ăng ẳng, cậu vẫy hai cánh tay mình và cố gắng nghiêng người để cậu ngã lại vào những khối đá ở chân bức tượng.

Cậu nghe thấy âm thanh của một tiếng thở hổn hển bên cạnh. Đó là cô gái, đứng cạnh ô cửa tò vò. Cô đưa hai tay lên miệng, trông hoảng hốt.

“Ôi, này, xin lỗi vì điều đó! Tôi không định ngã trên mép đâu, thật đấy!”

Ico mỉm cười với cô gái. Từ từ, hai tay cô buông thõng xuống hai bên người. Sau đó cô đi về phía cậu và đứng cạnh cậu, nhìn lên bức tượng. Đó là lần đầu tiên cậu thấy cô ấy nhìn trực tiếp vào bất cứ cái gì.

Một cơn gió biển mạnh bắt lấy mái tóc cô, làm nó nhảy múa cùng hai hàng lông mi dài của cô. Cô chớp mắt vài lần, nhưng ánh nhìn chằm chằm của cô chưa khi nào rời khỏi bức tượng người hiệp sĩ.

“Tôi tự hỏi liệu họ có đặt ông ấy trong một cỗ quan tài giống như cái họ đã đặt tôi vào không,” Ico nhẹ nhàng nói. “Nhưng ông ấy nhìn quá già – có lẽ một thời gian dài trước đây họ không làm hiến tế, và ông ấy chỉ là một hiệp sĩ phụng sự ở đây tại lâu đài.”

Đôi môi cô gái hơi mấp máy. Đầu tiên, Ico nghĩ đó là gió, nhưng sau đó cậu nhận ra cô ấy đang thì thầm điều gì đó. Nó nghe như – một cái tên. Giống như thứ gì đó cô nhớ lại từ một quá khứ xa xôi, nói nó ra chỉ để xem liệu nó nghe có đúng không.

“Cậu biết đây là ai ư?”

Cô gái không trả lời. Ico nắm tay cô gái, nửa mong chờ và nửa lo sợ cảnh mộng cậu biết sẽ đến.

Trong một lúc, Ico nghĩ không có gì thay đổi. Sau đó bức tượng của hiệp sĩ di chuyển.

Nó xoay đầu lại, nhìn về hướng của Ico. Cậu cảm thấy một cái nhìn chằm chằm trầm tư về phía cậu từ hai lỗ trong tấm mặt của hiệp sĩ.

Những mảnh giáp của người hiệp sĩ va chạm nhau kêu lanh canh khi ông ấy bước xuống từ lan can đá. Một ngọn gió bắt lấy áo choàng của ông khi ông đứng cạnh Ico, làm nó bay dập dờn.

Ico không thể nói gì; cậu đơn giản là đứng đó nhìn lên người hiệp sĩ. Cậu không cảm thấy sợ hay nguy hiểm gì. Ngay cả sự ngạc nhiên của cậu cũng mờ đi sau chốc lát, được gió mang đi.

Có gì đó dâng lên trong ngực cậu, một cảm giác cực kỳ quen thuộc, giống như một ký ức cũ từ tuổi thơ. Tại sao người hiệp sĩ này trông quen thuộc vậy? Là bởi vì đôi sừng của ông ấy ư?

Người hiệp sĩ duỗi một cánh tay ra và chiếc áo choàng rơi xuống, để lộ một chiếc áo sơ mi lụa dưới áo giáp. Những nắm bụi nhỏ rơi xuống từ tay áo.

Ico đột nhiên nhận rằng rằng người hiệp sĩ không phải là một bức tượng. Ông ấy không được tạc từ đá. Đây từng là một người đàn ông, một người đàn ông với máu chảy trong huyết quản của mình. Chỉ giống như sức mạnh hắc ám nào đó đã biến thành phố có tường bao quanh ngoài Núi Cấm thành đá, vì vậy nó đã biến người đàn ông này thành một bức tượng.

Bức tượng đặt một tay lên vai phải của Ico. Nắm tay của ông mạnh mẽ, nhưng dịu dàng. Làm Ico ngạc nhiên nhiều hơn nữa, nó thậm chí có cảm giác ấm áp.

Có một ánh sáng dịu dàng trong đôi mắt hiệp sĩ khi ông nhìn vào mắt Ico. Mặc dù chiếc mũ sắt của ông che đi toàn bộ khuôn mặt của ông tới tận cằm, Ico chắc chắn ông mỉm cười. Ông ấy trông như trưởng lão, bất cứ khi nào ông ấy dạy mình thứ gì đó. “Hãy lắng nghe thật tốt, Ico, và cháu sẽ học được.”

Không, không chỉ có thế. Có gì đó khác. Nó có cảm giác như – nó có cảm giác như cha cậu đang nhìn cậu. Nhưng mình thậm chí không biết cha mình, Ico nghĩ. Làm sao ai đó có thể trông giống ông ấy – ai đó mà gương mặt của họ mình thậm chí không thể thấy?

Sau đó cậu nghe thấy hiệp sĩ nói.

Con trai ta.

Những lời đó vang lên trong đầu Ico. Đôi tai cậu chẳng nghe được gì.

Hãy tha thứ cho sai lầm của ta, con trai – tất cả những đứa con của ta phải chịu đựng thử thách này.

Bàn tay của hiệp sĩ rời khỏi vai Ico. Đầu ông xoay lại, nhìn lên ngọn tháp mà từ đó Ico và cô gái đã thoát ra, sau đó nhìn lại cái cầu đá dài qua biển, và cuối cùng ngoài những con sóng.

Ông nói lại trong giọng nói im lặng đó.

Lâu đài trong Màn sương!

Sự oán hận mạnh như vậy.

Tội ác sâu như vậy.

Nhiều năm đền tội tàn nhẫn như vậy.

Một ngàn năm thời gian không xóa bỏ được bản án của ta.

Những năm tháng cằn cỗi dành để bị giam cầm ở đây.

Ngay cả bây giờ nó tra tấn cơ thể ta, trói buộc ta vào nơi này.

Nhưng, con trai ta.

Bức tượng nhìn lại Ico.

Ta cũng biết tình yêu ở đây.

Sau đó hiệp sĩ bình tĩnh trở lại, hất áo khoác phía sau ông khi ông đi về phía cây cầu đá. Với mỗi bước đi đôi ủng thép của ông tạo một âm thanh nặng nề trên đá, và áo choàng của ông quất trong gió phía sau ông.

Hiệp sĩ qua cầu, đi về phía màn sương trắng.

Ico tìm thấy giọng nói của mình. “Đợi đã!”

Cậu chạy, vẫn giữ tay cô gái trong tay mình. Cậu điên cuồng chạy. Đôi giày da của cậu kêu kèn kẹt ồn ào trên những khối đá cổ. Cậu lao tới phía trước với tốc độ mà cô gái đi chân trần gần như ngã khi cậu kéo cô theo.

“Đợi đã! Làm ơn, đợi đã! Ông là ai? Ông là –”

Hiệp sĩ biến mất vào màn sương.

Đột nhiên, Ico cảm thấy một tiếng động ầm ầm dưới chân mình. Cây cầu đu đưa, và Ico suýt ngã. Cậu vung hai cánh tay, đánh rơi cả cây gậy của mình và tay cô gái. Phía dưới họ, cây cầu rạn nứt, sụp đổ. Ico nhảy lên không trung, chỉ tiếp đất trên phía xa của chỗ gãy.

Cậu nghe thấy một tiếng hét phía sau mình – cô gái đang loạng choạng trên chỗ nứt đang rộng ra trên cầu. Cô vung hai tay và chân, tuyệt vọng tóm lấy bất cứ thứ gì hỗ trợ cô, nhưng cô không thể với tới mép cầu. Cô ngã, rơi thẳng xuống dưới với những khối đá vỡ, váy và chiếc khăn choàng của cô quất mạnh trong gió.

Ico lao tới, chỉ vừa kịp bắt lấy tay cô. Cô gái lảo đảo, hai chân cô vẽ ra một đường vòng cung qua không trung mà gần như chạm tới bên dưới cây cầu. Sức đẩy của cú nhảy của Ico làm bản thân cậu trượt khỏi cây cầu. Cậu cố tìm chỗ bám trên những khối đá với những đầu của đôi giày của mình và dùng hai tay không của mình tóm giữ lấy mép cầu, cuối cùng dừng lại ngay tại nơi vai cậu đã vượt qua mép cầu.

Đôi mắt cô gái mở to với sự kinh hoàng, và gió quất tóc cô vào mặt cô.

“Ổn rồi, đừng sợ!” Ico bắt đầu kéo cô gái lên. “Cậu sẽ không rơi, tôi tóm được cậu rồi.”

Cẩn thận, cẩn thận. Tay trái của cô gái với tới mép của chỗ gãy, và cô tóm lấy. Bây giờ đầu cô vượt qua mép cầu. Cậu kéo cô đến khi vai cô lại ở trên mặt cầu, và cô an toàn.

Với một cú nhảy, cô đứng trên cầu. Ico dẫn cô đến một khoảng cách an toàn từ mép cầu trước khi cậu rốt cuộc thư giãn, nằm xuống một lát. Cô gái đổ sụp xuống bên cạnh cậu trên cây cầu. Đôi vai gầy của cô đang run rẩy. Cô có một ánh nhìn kinh hãi trong mắt mình, và hơi thở của cô dữ dội như gió quất quanh họ.

“Suýt nữa thì tiêu.” Ico nhận ra cậu đang ướt đẫm mồ hôi. “Xin lỗi. Đó là lỗi của tôi. Tôi đã không nên chạy như thế.”

Cô gái hạ đôi mắt xuống và lắc đầu.

“Lâu đài này rất cũ, phải không?” Ico tiếp tục. “Có thể có những phần khác không an toàn. Chúng ta tốt hơn là chú ý hơn.”

Cô gái hít một hơi thở sâu và ngồi dậy, nhìn lại về phía bên kia của cây cầu.

Mặc dù không khí ở đây dày đặc sương, giờ họ ở đủ gần để nhìn về phía cuối bên kia. Nhiều bức tượng hơn. Thần chú bảo vệ. Lần này có hai trong số chúng, đứng sát vào nhau, chặn đường của họ.

Người hiệp sĩ hẳn đã đi qua chỗ này, nhưng không còn thấy ông ấy ở đâu cả.

Quỳ lên, Ico nhìn lại qua khoảng trống trên cầu đến nơi họ đã đứng trước đó. Có người hiệp sĩ trên bức tường, lưng ông xoay về phía họ, được bọc trong chiếc áo choàng của ông.

Vậy đó chỉ là một cảnh mộng khác. Cậu đã tưởng tượng giọng nói cậu nghe thấy trong đầu mình ư?

Cô gái đứng dậy và vuốt phẳng váy của mình. Ico nhìn lên cô.

“Bức tượng đó ở bên kia,” cậu nói, chỉ. Cô xoay lại để nhìn người hiệp sĩ. “Cậu biết đấy, ông ấy đã từng là một con người. Ông ấy không phải là một bức tượng, mà là một người đàn đông đã bị biến thành đá. Tôi đã thấy ông ấy –”

Cô gái không nói gì. Thay vào đó, cô nhấc tay lên, chải lại mái tóc che mắt cô.

“Lâu đài cũng đã nguyền hiệp sĩ đó, giống như tôi. Nó đã giam giữ ông ấy ở đây. Ông ấy là một Vật tế, giống như tôi. Điều tôi không thể hiểu được là, tại sao một hiệp sĩ vĩ đại như thế lại trở thành một Vật tế? Tôi đã nghĩ là lâu đài chỉ bắt những đứa trẻ.”

Hình ảnh của người hiệp sĩ bước đi chầm chậm xuống lan can đá và băng qua cầu lấp đầy tâm trí Ico.

Bây giờ cậu nghĩ về nó, khi áo choàng của hiệp sĩ đã bay phía sau lưng ông, Ico đã thấy một chiếc áo giáp và váy bọc sắt, nhưng cậu không thấy thanh kiếm nào – chắc chắn không có vũ khí nào phù hợp với một hiệp sĩ trong bộ áo giáp giống như của ông ấy.

“Cậu đã nói điều gì đó khi cậu đứng cạnh người hiệp sĩ, phải không? Với tôi nó nghe như cậu đang nói một cái tên. Cậu có biết ông ấy không?”

Cô gái đứng quay lưng lại với Ico, im lặng. Có lẽ cô ấy không thể nghe thấy mình qua cơn gió.

Con trai ta, hiệp sĩ đã gọi cậu. Nó để lại một âm vang ngọt ngào cay đắng trong ngực Ico sẽ không bao giờ biến mất.

Những đứa con của ta những người phải chịu đựng thử thách này.

Ico không biết tên hay mặt cha mẹ cậu. Trưởng lão đã giải thích với cậu rằng đó cũng là một phần của tục lệ. Sau khi cha mẹ cậu rời làng, không có cách nào để liên lạc với họ, cũng như không có bất cứ lý do gì để làm vậy.

Ông ấy là cha mình ư? Nhưng nếu cha cậu là một Vật tế, sao ông có thể sống lâu đến thế? Nếu ông được sinh ra với đôi sừng đó, ông sẽ được mang đến lâu đài giống như Ico và đặt trong quan tài. Ông sẽ không có cơ hội để trở thành cha mình.

Ngay cả bây giờ nó tra tấn cơ thể ta, trói buộc ta lại nơi này.

Ico đứng với một tiếng thở dài. Cậu phủi bụi khỏi đầu gối mình, nhiều bụi như cô gái, sau đó nhặt cây gậy gỗ của mình từ chỗ nó nằm trên cây cầu đá. Nhờ điều kỳ diệu nào đó, nó đã không bị mất đi khi cây cầu đổ sụp.

“Không đi lại lối đó.”

Khoảng trống trên cây cầu quá lớn để Ico có thể nhảy. Cây cầu đã gãy, chết. Một phần của lâu đài đã chết đi, giống như cỗ quan tài đã đã giữ cậu khi cậu lần đầu tiên đến.

Có lẽ đây là một phần ảnh hưởng của tấm Phù hiệu của cậu lên lâu đài. Có sức mạnh hơn nhà tù của cậu trao cho cậu hy vọng – nhưng nó cũng là một nguồn đe dọa, bởi vì cậu đang nhanh chóng biết được. Chúng ta phải cẩn thận hơn từ đây.

“Tôi không muốn trở lại đó.”

Cô gái xoay về phía cậu và làm cậu ngạc nhiên, cô cười nhạt. Cô ấy thật xinh đẹp. Cậu nghĩ nụ cười của cô trông như một bông hoa nở rộ, đung đưa nhẹ nhàng trong một ngọn gió rừng, để những cánh hoa của nó bay trong gió. Cậu gần như có thể ngửi được hương hoa từ hơi thở của cô.

Nắm tay nhau, họ băng qua phần còn lại của cây cầu cũ. Hai bức tượng đá và những điều bí ẩn chúng giữ phía sau những gương mặt không biểu hiện gì đang đợi họ.

Bình luận

Truyện đang đọc