ICO, LÂU ĐÀI TRONG MÀN SƯƠNG

Thời gian tròng trành chuyển động trở lại. Nó sôi lên, cuộn xoáy thành một đường xoắn ốc, tạo nên hình cung như tia chớp, lấy lại tốc độ nó từng biết trong quá khứ xa thăm thẳm –

Ở bên kia cổng lâu đài, quả cầu đồng ở phía đông và quả cầu song sinh của nó ở phía tây rực sáng. Một tiếng chuông vang lên, đang ra hiệu với tiếng trầm vang lại của nó sự bắt đầu của cuộc thi đấu lớn chỉ được tổ chức ba năm một lần.

Những cánh cổng từ từ mở ra, chúng cao đến chọc trời. Những hiệp sĩ, những binh sĩ và những lính đánh thuê từ mọi ngóc ngách trong lãnh địa của nữ hoàng, và bên ngoài, tạo thành hai hàng đi qua cây cầu từ nơi tập trung ở bên kia. Ánh mặt trời rực rỡ phản chiếu những thiết bị bóng loáng của họ.

Hơn một trăm người đàn ông tạo thành đoàn diễu hành. Một số đội mũ sắt màu đỏ thẫm rực rỡ, những người khác áo giáp da được đánh bóng thành một lớp sáng bóng sau nhiều năm sử dụng, những chiếc khiên tròn nặng nề buộc trên lưng họ. Mỗi đấu thủ có chuyên môn riêng của mình. Phía sau một gã kiêu ngạo đang cầm một chiếc rìu chiến khổng lồ là một tên khác mặc áo choàng dài màu đen lộ ra ngoài một sợi roi da được phân khúc với một mũi nhọn ở cuối roi. Có những thanh niên trong đám đông, những cậu bé chưa đủ lớn để cạo râu. Có những tên lính đánh thuê với đôi mắt tinh tường đã chứng kiến nhiều trận đánh, và một ông lão đã thấy nhiều trận đánh hơn, chỉ còn lại mình ông.

Họ tiến vào giữa hàng ngũ của quân đội hoàng gia đang xếp hàng mỗi bên của hành lang cao dẫn vào sân. Tham vọng của họ là một loại vật chất hữu hình lung linh phía trên họ như hơi nóng bốc hơi khỏi sa mạc. Những lính gác đứng với hai tay chống lên thắt lưng, ngực ưỡn lên để những dấu ấn hoàng gia trên áo giáp che ngực của họ có thể được thấy dưới áo choàng của mình.

Tám ngày sau, khi người chiến thắng đã được quyết định bởi cuộc đấu loại trực tiếp được tổ chức trong các đấu trường, họ sẽ tôn kính một trong những chiến binh này như các sĩ quan mới của họ. Nhưng lúc này, họ đơn giản là quan sát đám diễu hành, những biểu hiện được giấu đi phía sau tấm mặt của họ. Họ biết rằng dù cho những chiến binh này có những kỹ năng gì với rìu và roi da, với dao găm và đinh ba, đều vô dụng với một hiệp sĩ. Một hiệp sĩ sử dụng một thanh kiếm. Về việc liệu họ quan sát với những nụ cười, lạnh lùng và nghiêm khắc, hoặc với sự tò mò về những người lính, không ai có thể nói được.

Yorda đứng trên một sân hiên bên ngoài phòng của cô, nhìn xuống cảnh tượng trong sân. Ngọn tháp của cô đứng về phía tây của trung tâm theo nơi mà phòng của nữ hoàng tọa lạc. Từ độ cao này, đám diễu hành của những chiến binh trông giống như những con rối nhỏ trong một vở kịch. Mặc dù vậy, tiếng lạo xạo của những đôi giày ống của họ trên đá cuốn đi trong không trung, và cô có thể cảm thấy sự hân hoan của họ trong gió thổi vào má cô.

Lâu đài dựng đứng trên đỉnh những vách đá dốc nhìn ra biển, gió biển quét qua nó quanh năm. Ngay cả bây giờ, cơn gió chơi đùa với những đầu ngọn tóc màu hạt dẻ cắt ngắn của Yorda.

Những người thân thiết với Yorda đều luôn nói rằng khi họ trở về từ một chuyến đi dài vài ngửi thấy không khí biển, họ cảm thấy như họ thực sự ở nhà. Chưa từng bước chân ra khỏi lâu đài, đó là điều mà Yorda không thể hiểu. Cô chưa từng biết một cơn gió nào mà không mang theo hương vị của biển.

Nữ hoàng không thích phô Yorda ra với những người lạ, và vì vậy bà đã cấm cô rời ngọn tháp của mình trong suốt cuộc thi đấu. Thật hiếm khi chính nữ hoàng lại rời lâu đài, và ngay cả trong lúc đó, Yorda cũng không thấy bất cứ ai khác ngoài Đội trưởng Lính gác người luôn bên cạnh cô, những bộ trưởng quản lý công việc của lâu đài, những cô hầu gái chăm sóc cô, và Thầy Suhal, học giả vĩ đại.

“Mới nhìn qua thế giới của con mới thanh bình làm sao,” nữ hoàng nói với cô. “Êm đềm như một đại dương lặng gió. Nhưng hãy bóc một lớp mỏng, và con sẽ thấy những cuộc xâm lược và trận chiến đang đợi. Con có thể nghe thấy hơi thở rời rạc, sặc máu của những vương quốc láng giềng, hau háu mở rộng lãnh thổ của chúng, chờ đợi cơ hội của chúng. Trong một thế giới như thế, sắc đẹp mà con được sinh ra lại quá nguy hiểm.

“Sắc đẹp là một điều cao thượng, quý phái. Vì vậy những người đàn ông bị nó mê hoặc và tìm kiếm nó. Nhưng những kẻ khao khát con cũng khao khát đất đai của chúng ta. Ta phải giấu con để con không cám dỗ hay bỏ bùa mê chúng – bởi vì, con yêu, trong khi sắc đẹp của con nắm giữ sức mạnh để ra lệnh cho một vài người, nó không dành cho khả năng cai trị.

“Với ta nó cũng vậy. Đất đai ta cai trị là những vùng đất giàu có và tươi đẹp nhất trong tất cả những vùng đất chia lục địa rộng lớn này ra. Chúng thèm thuồng nó, như chúng thèm thuồng ta. Ta đã thoát được khỏi những cái mồm nhiễu dãi của chúng và những kế hoạch khác nhau của chúng nhiều lần. Tất cả để bảo vệ bản thân ta và lãnh địa xinh đẹp của ta, được đấng Sáng tạo ban phước. Con, người được sinh ra trong thế giới này làm đứa con gái cô độc của nữ hoàng, có dòng máu cao quý và sắc đẹp cao quý, vì vậy con phải gánh vác trọng trách của ta.

“Đứa trẻ yêu quý, con gái của ta. Ta thương xót sắc đẹp của con.”

Những chiến binh bây giờ xếp hành ở quảng trường trước cổng. Mor Gars, Bộ trưởng Lễ nghi, từ từ đến chỗ đứng đã được dựng lên cho cuộc thi đấu của ông. Nó được trang trí lộng lẫy với hoa của mùa và những lá cờ được thêu những huy chương của nhà hoàng gia. Lính gác hoàng gia, xếp đội hình quanh những chiến binh, đồng loạt chĩa kiếm của họ lên trời và đứng nghiêm trong khi những người dự thi quỳ kính cẩn trên một đầu gối trên mặt đất.

Bộ trưởng bắt đầu bài diễn văn của ông, giọng ông mang đi đến mỗi ngóc ngách của quảng trường với sự im lặng kèm theo của tiếng lá xào xạc trong cơn gió biển.

Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay của Yorda nơi nó nắm chặt lan can. Cuộc thi đấu đã bắt đầu. Yorda tự hỏi ai sẽ thắng, và liệu ông ấy có từng tưởng tượng trong những cơn ác mộng dữ dội nhất của mình điều gì đang chờ ông ấy sau một khoảnh khắc vinh quang ngắn ngủi.

Và cô không có cách nào ngăn nó lại.

Mười ngày trước, Yorda đã chống lại lời mẹ mình và thử rời khỏi lâu đài. Một hành vi được sinh ra bởi sự tò mò của trẻ con, không có gì hơn.

Yorda mười sáu tuổi, một bông hoa vừa mới nở. Với cô, thế giới bên ngoài là điều mơ ước và khát khao, một nơi nhộn nhịp nơi mọi người lẫn vào nhau và sống cuộc đời của họ. Cô muốn đi lên bãi cỏ ngoài những cánh cổng, giá mà chỉ một lần. Cô muốn thấy những thị trấn và làng mạc cô chưa bao giờ biết. Cô muốn nhìn lại lâu đài hiện ra qua mặt nước, thấy hình dáng to lớn của nó từ xa. Trái tim trẻ trung của cô muốn thoát khỏi những sợi xích của hoàng gia, dù chỉ ngắn ngủi.

Cô đã nài xin một trong những hầu gái thân thiết nhất của mình, cô hầu gái cuối cùng nhượng bộ và đồng ý giúp đỡ. Cô hầu gái có người yêu làm việc như một trong những lính gác.

Hai người vạch ra một kế hoạch. Vào đêm trăng tròn, khi những thủ lĩnh của các phường buôn bán tụ tập và có cuộc gặp mặt với Bộ trưởng Tiền tệ, sẽ có nhiều người vô danh hay tầm cỡ trên những khu đất lâu đài, về điểm này chỉ cần trở thành một thành viên của phường ngồi trong đám tụ tập và lắng nghe. Những sự kiện như thế này có nghĩa là sẽ có nhiều thường dân ở mọi lứa tuổi, cả đàn ông và phụ nữ, lấp đầy phòng khán giả ở tháp trung tâm bên trái.

Nếu Yorda mặc trang phục bình thường và hòa lẫn vào đám đông, cô sẽ có thể thoát được mà không khó khăn gì. Những cánh cổng chính sẽ mở khi những thủ lĩnh của phường buôn bán đến và mở lại khi họ rời khỏi. Nếu cô rời khi khi cuộc hội họp của họ bắt đầu và trở lại khi nó kết thúc, sẽ không ai biết được. Nếu may mắn, trong khi những thành viên của phường hiện diện, mọi thứ ở lâu đài trở nên quá bận rộn, và Thầy Suhal hoãn những bài học lại. Cô sẽ không bị lỡ mất hay bị quở trách về sự quan trọng của giáo dục. Và nếu bất cứ ai đột nhiên đến phòng của Yorda trong khi cô đi khỏi, cô hầu gái tin cậy nhất của cô sẽ ở đó để bào chữa.

Yorda nghĩ kế hoạch rất tuyệt vời. Thật thú vị để cô mặc trang phục của cô gái thị trấn nhiều màu sắc mà cô hầu gái của cô đã kiếm được. Những chiếc áo tunic thêu và áo lụa ngắn mà những trưởng lão phường buôn bán và những người đồng hành với họ mặc làm cô mê mẩn với tấm vải có họa tiết hình hoa và đôi giày phù hợp và mũ vành. Mặc những thứ đồ cô thậm chí chưa bao giờ có thể thấy được ở gần, nói chi đến chạm vào khiến cô hạnh phúc làm sao.

Cho đến lúc đó, tất cả những trang phục cô được đưa là những đồ trắng thuần khiết vây lấy lòng thòng quanh cô, không có sự thay đổi từ ngày này qua ngày khác ngoại trừ những đường thêu trên tay áo và khăn choàng của cô. Tuy nhiên thậm chí khi chúng được thêu với những họa tiết và thiết kế phức tạp nhất, những sợi chỉ màu trắng, hoặc tốt nhất một màu xanh da trời nhạt hoặc màu nâu được làm từ cỏ. Nữ hoàng sẽ không cho phép cô mặc màu đỏ son, vàng, hay xanh lá cây, nói rằng chúng sẽ làm giảm đi vẻ đẹp tự nhiên của Yorda.

Điều đó thật lạ khi cô nghĩ về nó. Không phải nữ hoàng giữ cô trong lâu đài, nói rằng vẻ đẹp xuất chúng của cô là nguy hiểm sao? Tại sao bà ấy lại chỉ đưa đồ màu trắng cho Yorda mặc, nói rằng nó làm tăng vẻ đẹp của cô?

Bản thân nữ hoàng chỉ mặc màu trắng. Những hầu gái quanh họ mặc tunic không nhuộm màu với những tay áo dài, đường viền và khăn quàng vai của họ có màu gợi Yorda nhớ về biển. Các bộ trưởng và những ủy viên khác làm việc trong lâu đài cũng mặc chủ yếu là màu trắng, với có lẽ một chút ít màu xanh da trời hoặc màu nâu. Những màu sắc đó có lẽ phù hợp cho một lâu đài được làm từ gạch và đồng thau đối mặt với biển, Yorda thấy nó thiếu sự tươi vui.

Cuối cùng, ngày đó đến khi các cô gái tiến hành kế hoạch của họ và thấy nó gần như dễ dàng một cách đáng thất vọng. Yorda chạy xuống cầu thang, trốn giữa những bụi rậm trong sân, và sau đó tiến đến tòa tháp phía tây, cẩn thận để lính gác không thấy cô. Từ đó cô tiến đến giữa sân về sân trước và tiến vào đám đông. Giữa đám đông, trong chiếc váy lùng thùng, hoa hòe và chiếc tạp dề, với một chiếc mũ rộng vành trên đầu cô, sẽ không ai nhận ra công chúa. Cô giả vờ hỏi người yêu của nữ hầu phương hướng, anh ta dẫn cô đến cổng trước, và cuối cùng cô đến được cây cầu đá dài bắc qua mặt nước. Người hầu gái của mẹ bí mật đợi ở bên kia, đã nhận được một bức thư giải thích kế hoạch.

Tuy nhiên khi cô chỉ đi qua được nửa cây cầu, Yorda nghe thấy một giọng nói trong đầu minh.

Ngu ngốc đủ rồi đấy. Trở về.

Yorda thình lình dừng lại và nhìn xung quanh. Cây cầu đầy người vội vã đi vào cánh cổng để nghe bài diễn văn của bộ trưởng. Cũng có nhiều người đi theo hướng của cô, những người đi kèm đã gặp các thủ lĩnh phường ở cổng trước và giờ trở lại để chăm sóc những con ngựa. Không có lý do tại sao cô lại nổi bật trong đám đông. Thực tế, khi cô đột nhiên dừng lại, nó làm lộn xộn dòng người quanh cô, và cô suýt giẫm lên chân của một người phục vụ bên cạnh.

Trở về, Yorda. Con không được rời lâu đài. Con đã quên lời cảnh báo của ta ư?

Nhưng nó không phải trò lừa đảo của gió hay tiếng kêu của chim biển. Đó là giọng của nữ hoàng.

Ta biết con ở đâu, con gái của ta. Ta biết kế hoạch của con là gì. Tất cả đều rõ ràng với ta. Con không thể không nghe theo ta. Bây giờ trở về.

Một tay lên ngực mình, Yorda cảm thấy một cơn ớn lạnh trên má cô.

Làm ơn, mẹ, cô van xin trong im lặng, cho phép con chỉ một lần này thôi. Con muốn xem ở ngoài lâu đài như thế nào. Con sẽ trở về ngay sau khi con thấy được. Làm ơn, mẹ. Làm ơn.

Yorda!

Giọng của nữ hoàng lạnh băng như bình minh mùa đông và kiên định như những vách đá cheo leo phía dưới cây cầu.

Nếu con không trở về ngay bây giờ. Ta sẽ phá hủy cây cầu mà con đang đi trên đó. Ta chỉ cần nhấc một ngón tay. Con sẽ không có lựa chọn nào ngoài trở về. Và ai biết được bao nhiêu người của chúng ta sẽ rơi xuống với cây cầu sập xuống những con sóng phía dưới. Đó là điều con muốn ư?

Những người đàn ông và phụ nữ đi qua Yorda, bận rộn trò chuyện, những nụ cười trên gương mặt họ. Cây cầu đá băng qua vịnh nhỏ là một phần của phong cảnh, như thể nó đã ở đó từ khi bắt đầu của thế giới. Rắn như đất, một con đường băng qua mặt nước.

Tuy nhiên nó đã được làm bởi bàn tay con người. Hoặc có lẽ chính nữ hoàng đã xây dựng nó với phép thuật. Đường nào đi nữa, nó có thể bị phá hủy, và nếu nó bị, mạng sống nó nắm giữ sẽ bị biển nuốt chửng. Ngay cả biển lặng vào một ngày đầy nắng cũng mạnh mẽ hơn một người bình thường, và biển rất rộng và rất sâu.

Lảo đảo, Yorda quay người, tiến trở lại cánh cổng chính. Không lâu sau cô đang chạy. Cô nghĩ rằng nếu cô chỉ chần chừ một chút, mẹ cô sẽ xem đó như một dấu hiệu phản kháng và phá hủy cây cầu.

Khi cô tới được lối vào của ngọn tháp phía tây để trở về phòng mình, người lính gác ở cửa bước ra chặn cô lại. Yorda tiến tới và bỏ mũ ra. Đôi mắt người lính mở to đến nỗi nó dường như rớt khỏi đầu ông ta.

“Công chúa Yorda?”

“Mẹ đã gọi cháu,” Yorda giải thích bằng một giọng thỏ thẻ. Cô cúi đầu đi qua người lính, đóng băng tại chỗ, chạy về phía phòng của cô nơi cô hầu gái của cô ngạc nhiên chào hỏi cô, ôm lấy cô khi cô chạy qua cánh cửa. Nhưng trước khi Yorda có thể giải thích điều gì đã xảy ra, hai lính gác xuất hiện ở cửa phòng cô.

Họ đã đến vì cô hầu gái. Theo yêu cầu của nữ hoàng, cô hầu gái phải xuất hiện ở phòng khán giả ngay lập tức. Gương mặt của những người thực hiện mệnh lệnh là những cái mặt nạ trống không của đàn ông không hề có thắc mắc hay sự cảm thông.

Yorda đứng bất lực, nhìn họ dẫn cô hầu gái của mình đi. Cô chắc chắn người yêu cô ấy cũng bị bắt lấy như vậy ngay lúc đó.

Mình đã làm gì? Yorda ném mình lên giường, khóc lóc. Một lúc sau, một cô hầu gái khác đến giúp Yorda thay quần áo. Đôi mắt người hầu gái phủ mây, và môi cô ấy run run.

Buổi trưa đến và đi, nhưng trước khi mặt trời bắt đầu lặn, Yorda vẫn không được nữ hoàng gọi đến. Những thành viên của viên của phường buôn bán đã rời đi trước đó không lâu, và cổng chính đã đóng lại. Hai lính gác đứng trước lối vào phòng cô.

Yorda đã thử yêu cầu họ vài lần để cô đi gặp mẹ mình, nhưng những lời khẩn cầu của cô bị lờ đi. Theo lệnh của nữ hoàng, họ nói với cô bằng những giọng nói khô khốc, công chúa phải ở lại trong phòng mình.

Khi Yorda nhìn vào đôi mắt họ, cô có thể nói là những lính gác đang kinh hãi.

Bóng tối buông xuống khi Yorda ăn bữa tối cô độc trong phòng mình. Điều này bình thường. Trong ba buồng tạo nên phòng của mình, cô đã chọn buồng nhỏ nhất với ít đồ trang trí nhất, căn buồng bụi bặm, nơi để dùng bữa. Căn buồng ban đầu được chỉ định để dùng bữa quá rộng và luôn luôn có cảm giác lạnh lẽo với những bức tường đá dày và trần cao.

Dù cho thức ăn của cô ấm nóng như thế nào, nó nguội lạnh đi khi nó được mang vào căn phòng. Và cái bàn, rộng như cái giường vòm của cô, có thể chứa bất cứ lượng chén dĩa nào và vẫn trông trống không. Cô không bao giờ thích điều đó.

Khi cha cô, nhà vua, từng khỏe mạnh, ba người bọn họ sẽ dùng bữa trong sảnh ăn hoàng gia. Sảnh ăn rộng rãi, với những đồ trang trí bằng bạc và vàng lạnh lẽo trên trần và tường, nhưng nụ cười của cha cô sẽ xua đi cái lạnh trong chốc lát. Mẹ cô những ngày đó tử tế hơn rất nhiều.

Cha của Yorda đã qua đời khi cô chỉ sáu tuổi – đã mười năm trôi qua rồi. Mặc dù những ký ức vẫn rõ ràng trong tâm trí cô, chúng trở nên càng xa cách với từng ngày trôi qua.

Cái chết của cha cô đã làm thay đổi mẹ cô. Như nó thay đổi lâu đài.

Bị tàn phá bởi nỗi buồn và run lên với sự không thoải mái, Yorda thấy mình không thể ăn. Cô chỉ rỉa thức ăn trên khay và đĩa mà những người hầu gái của cô mang cho cô cái này đến cái khác, sau đó cô bảo họ rời đi, và ngồi vào một cái ghế cạnh cửa sổ trong căn phòng bụi bặm của mình, thắp lên một ngọn nến và nhìn ra để đối mặt với màn đêm sâu thẳm.

Từ độ cao này, ngay cả với cánh cổng đóng lại, cô có thể thấy được một phần của cây cầu đá mà nữ hoàng đã đe dọa phá hủy dưới ánh sáng của trăng rằm. Câu cầu trông mờ nhạt so với biển u ám phía dưới, như thể nó không thực sự là một cây cầu, mà là một bóng ma được tạo nên bởi một trò lừa gạt của ánh trăng, và nếu cô chớp mắt, nó có thể biến mất hoàn toàn.

Yorda căng mắt ra, tìm kiếm bụi nước trắng của những con sóng nơi chúng vỗ vào những cây cột của cầu, thở phào nhẹ nhõm khi cô nhìn thấy nó. Nó không phải là một bóng ma. Cây cầu vẫn còn đó. Không ai lao xuống biển. Yorda đã tuân theo mong muốn của nữ hoàng, trở lại lâu đài, cái đuôi của cô nhét vào phía sau mình.

Cô tự hỏi, điều gì sẽ xảy ra nếu cô không chú ý đến nữ hoàng? Điều gì nếu cô không nói chuyện lại với bà ấy?

Mẹ không thể phá hủy một cây cầu lớn như thế chỉ với một ngón tay. Mẹ đã nói dối. Mẹ đang nói dối, cố để hù dọa con! Nếu mẹ có thể làm một điều như thế, con sẽ muốn thấy mẹ thử!

Yorda chống cả hay khủy tay trên cái bàn chạm khắc thanh lịch, hai bàn tay ôm lấy mặt cô, và nhắm mắt lại. Phía sau mí mắt cô có thể thấy cây cầu đá sụp đổ và nghe thấy những tiếng người hét khi họ rơi xuống những con sóng.

Nếu cô kháng cự, cô biết mẹ sẽ sẽ phá hủy cây cầu mà không chần chừ. Nó nằm trong khả năng của bà.

Nữ hoàng sở hữu một sức mạnh vượt trội hơn con người cộng lại. Yorda chưa tận mắt thấy, nhưng nó khá nổi tiếng. Ngay cả Thầy Suhal cũng làm chứng cho điều đó. Cô đã nghe the Bộ trưởng Tiền tệ và Bộ trưởng Lễ nghi – ngay cả đội trưởng của các hiệp sĩ giao nhiệm vụ bảo vệ nữ hoàng – nói rằng nữ hoàng sở hữu một sức mạnh lớn hơn tất cả nhóm người thượng võ được đặt cùng nhau. Nếu bất cứ đất nước làng giềng tham lam nào nghĩ muốn chiếm lấy một phần của vùng đất giàu có của họ, nếu những người đó cố gắng xâm lược, trước khi những hiệp sĩ có thể cưỡi ngựa đến, nữ hoàng sẽ chế ngự đội quân xâm lược chỉ với một hơi thở.

Nếu ai đó chỉ nghe những lời này, nó chỉ lướt qua đơn giản như một lời tâng bốc và không gì hơn. Tuy nhiên, khi ông ấy nói những điều này, Yorda đã thấy một sự sợ hãi ớn lạnh trong mắt người đội trưởng. Thầy Suhal đã bảo cô nghiên cứu nỗi sợ đó và nhớ kỹ nó.

Công chúa, ông nói với cô, cúi đầu, mẹ của người thực sự hùng mạnh.

Yorda tự hỏi bà ấy bao nhiêu tuổi rồi. Cô có một cảm giác rằng sau khi cha cô qua đời, khi điều không thoải mái bắt đầu lan ra lâu đài. Thầy Suhal đã cố gắng để làm dịu đi những nỗi sợ hãi của cô, nhưng Yorda cũng nhìn vào mắt vị học giả, và cô thấy chúng u ám và tối sầm.

Khi những ký ức khuấy động trong trái tim cô, ngọn nến sáng lung linh.

Cô tự hỏi liệu cô sẽ đi ngủ vào đêm đó mà không bị mẹ cô khiển trách. Điều đó sẽ không được. Cô cần quỳ xuống trên đầu gối và cầu xin sự tha thứ cho cô hầu gái tử tế và người yêu của cô ấy. Cô phải cầu xin cho họ. Đó là do con muốn ra ngoài. Họ chỉ tuân theo mệnh lệnh của con.

Sau đó có một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Yorda nhìn quanh và thấy cánh cửa gỗ mun dày của căn phòng bụi bặm của cô mở ra. Người hầu gái trưởng bước vào trong không một tiếng động. Gương mặt bà và mái tóc bà ấy có cùng sắc xám. Nó không chỉ bởi tuổi tác, mà còn từ thứ gì đó có vẻ bòn rút sự sống từ bà và màu sắc với nó. Yorda không thích người hầu gái già hốc hác này cũng nhiều như cô sợ bà ấy. Không phải bản thân người phụ nữ đáng sợ, bà ấy là hiện thân của sự trung thành, luôn luôn khúm núm và tôn kính phục vụ cô, và dường như, nhiều hơn bất cứ ai khác trong lâu đài, hết sức sợ mẹ Yorda. Đó là điều làm Yorda sợ.

Bà có biết điều gì mà ta không biết không? Yorda nghĩ câu hỏi đó mỗi lần cô nhìn vào gương mặt người hầu gái trưởng.

“Công chúa Yorda,” người phụ nữ thì thầm. Dòng suối của giọng nói của bà đã khô cạn từ lâu trước đó, khi người hầu gái đã quyết định, theo chính mong muốn của mình, chỉ nói chuyện khi thực sự cần thiết. “Nữ hoàng yêu cầu sự có mặt của người.”

Mặc dù cô đang đợi những lời đó, Yorda cảm thấy trái tim mình bắt lấy sự hoảng sợ.

“Rất tốt. Ta sẽ đi ngay.”

Yorda đứng dậy khỏi bàn. Hai tay cô và đầu gối cô đang run rẩy. Không mong muốn người hầu gái trưởng thấy, cô quay lại.

“Người nên mặt một chiếc áo choàng,” người hầu gái nói. “Trời rất lạnh vào ban đêm.”

Yorda xoay lại. “Chúng ta sẽ ra ngoài ư?”

“Theo yêu cầu của nữ hoàng,” người hầu gái nói cúi đầu.

Yorda lấy một chiếc áo choàng trùm đầu khỏi tủ quần áo của cô và mặc vào. Những ngôi sao bên ngoài cửa sổ của cô lấp lánh trên bầu trời, quan sát khi cô đi theo người hầu gái, đầu đội mũ trùm của cô cúi thấp.

Bình luận

Truyện đang đọc