INTERPOL PHẦN 1 – BIỆT THỰ ĐEN



Có tiếng nấc khe khẽ.
- Khóc à ?- Trọng nhếch mép- Khi tụi mày đẩy người ta xuống tụi mày cười vui lắm mà… Hai.
Biết tính Trọng nên chẳng cần cậu đếm đến câu thứ ba, cả bọn đã nhào xuống và khóc òa. Chúng bơi lại gần nhau, ôm lấy nhau sợ hãi khi nhìn những con rắn đang ngoe nguẩy quanh mình.
- Biết tại sao không ?- Trọng cười gằn, không mảy may để ý đến những ánh mắt đầy van xin đang hướng về phía mình.- Có hai điều tụi mày nên nhớ đến tận cuối đời. Một là đừng bao giờ làm hỏng những thú vui của tao. Thảo Vy cô ta không nhắc tụi mày biết tao thường ở lại bơi sau giờ học sao? Hai, đừng bao giờ dại dột mà động vào cô gái này một lần nào nữa- Trọng chỉ vào Quân Anh- Tụi mày nên cảm ơn trời vì đã gặp tao hôm nay ở đây đấy. Nhắc lại cả với Thảo Vy như thế, đừng có làm những trò ngu ngốc nữa.
Nói một mạch xong, cậu ta quay sang Quân Anh :

- Cô về đi.
- Cám ơn anh.- Cô mỉm cười- Tôi cũng thực bối rối không biết phải hành xử thế nào cho đúng trong tình huống vừa rồi. Cảm ơn anh đã giúp tôi không đi quá giới hạn của mình.
Cô nói rồi quay người đi ra với bộ quần áo và mái tóc ướt sũng nước, môi mím chặt lại để kìm nén cơn giận dữ của mình.
8. KyO
Mặc dù Thiên Trọng đã cảnh báo nhưng có vẻ như những trò đùa tai quái không rõ thủ phạm vẫn tiếp diễn với Quân Anh. Khi thì trong hộc bàn đầy sâu hay rắn chết, khi thì xe đạp bị thủng xăm, khi thì chiếc cặp sách sau giờ thể dục không cánh mà bay.

Xui xẻo còn đeo bám cô ngay cả ở ngoài trường học. Hôm nay cũng thế, khi Quân Anh vừa đặt chân vào đến Lotus thì va phải một người làm ly rượu trên tay người đó đổ tràn ra váy cô gái đi cùng hắn. Quân Anh vội xin lỗi và tìm khăn lau cho cô gái. Tên vừa cầm ly rượu trên tay buông cô gái ra và túm lấy tay cô :
- Con ranh, xem mày làm gì áo của ông này.
- Tôi thực sự xin lỗi.- Quân Anh nhắc lại.
- Mày xin lỗi là xong à?
Rồi hắn nhìn cô, đôi mắt đang giận dữ trở nên thèm thuồng :
- A, trông cũng ngon đáo để nhỉ? Thế này đi, hôm nay mày đi theo tao thì tao sẽ bỏ qua chuyện này. Nào chọn đi. Theo tao mày thậm chí còn được sung sướng nữa.
Thấy khách khứa bắt đầu xôn xao, người quản lý quán bar định chạy ra can thiệp. Nhưng anh ta chưa kịp lên tiếng thì tên trơ trẽn kia đã lãnh nguyên một cú đấm vào giữa mặt. Hắn ngã lăn quay ra sàn, mặt ngơ ngác. Nhận ra kẻ đánh mình là một thằng nhóc mặt non choẹt, mặc nguyên bộ đồ của đội bóng rổ, hắn bèn bật ngay dậy gọi bọn đi cùng. Lũ kia đang nhảy trên sàn lập tức kéo nhau xuống vây kín lấy Duy Hiếu và Quân Anh. Duy Hiếu chửi thầm một câu rất tục và cay cú chính mình vì hôm nay đã để bọn đàn em đi bar khác. Cậu không muốn chúng thấy cảnh cậu loay hoay làm quen với Quân Anh, không ngờ lại xảy đến chuyện bất ngờ này. Một mình cậu không chắc đã chống lại được cả bọn.


Bình luận

Truyện đang đọc