X5 đã bị nó và hắn diệt tận gốc, cái tên đó sẽ mãi mãi không bao giờ xuất hiện thêm một lần nào nữa. May mắn là hắn không nhìn thấy cách nó giết hai tên kia, nếu biết hắn tuyệt đối không dám đến gần nó nửa bước.
Hình như nam chính của chúng ta lặn đâu mất rồi ý nhỉ, cứ để tên nam phụ này cướp hết vai diễn là sao? Chính xác là là một tháng qua nó và cậu chưa hề nói với nhau câu nào. Sân cỏ cũng chẳng có ai đến nên hơi vắng lạnh, công việc của nó cũng đang chồng chất theo từng ngày. Thời gian ở ký túc xá một ngày chỉ hai tiếng là cùng, lại thường xuyên đi nước ngoài nên có muốn gặp nhau cũng khó.
Hôm nay là ngày duy nhất nó được nghỉ ngơi thoải mái để tháng sau vùi đầu vào công việc. Dành hết thời gian cho việc lang thang sân trường và đi chơi cùng hắn, Ngọc Ly, Jun.
Bây giờ cũng chỉ mới sáu giờ sáng, nó lại không có thói quen ngủ nướng nên đi loanh quanh trong sân trường tập thể dục. Tập mệt, nó nằm dài dưới gốc cây ở sân cỏ, nhắm mắt hưởng thụ tiếng chim hót và làn gío mát mẻ thì giọng nói quen thuộc tưởng chừng như đã quên mất vang lên :
_ Nhất Thiên, tôi có thể nói chuyện với cậu một chút không ? - Vâng, Thiên Tự nhà ta đã trở lại.
Nó không giật mình, không chút cảm xúc, nhẹ nhàng ngồi dậy, dựa lưng vào thân cây nhìn cậu, giọng nói rất lãnh đạm :
_ Nói đi.
Thiên Tự hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn nó không còn tinh nghịch như trước mà chứa đầy sự nhung nhớ, cô đơn và yêu thương vô vàn. Một tháng qua không được ở bên nó,cậu đã buồn biết bao.
_ Tôi muốn xin lỗi cậu vì tất cả .
_ Tất cả? - nó ngước chậm đôi mắt lạnh lẽo vô hồn nhìn cậu, môi mấp máy chất giọng run người.
_ Về sự hiếu thắng của tôi, vì tôi không nghe lời cậu, vì tôi biết không làm được mà vẫn cố chấp làm. Tôi thật sự xin lỗi, tôi không muốn tình trạng này kéo dài thêm nữa, tôi nhớ cậu đến phát điên, thậm chí chỉ muốn ôm chặt cậu cả ngày mà thôi. Tôi xin cậu đấy, tha lỗi cho tôi đi, tôi muốn như ngày trước, được ở bên cậu và gọi cậu là bà xã, được ôm và hôn cậu, được ăn cơm cậu nấu.
Thiên Tự tuôn luôn một tràng, đôi mắt buồn như muốn khóc. Chờ đợi câu trả lời của nó mà hai giây lại tựa như hai thế kỉ, cậu sợ nó sẽ không đồng ý, sẽ tiếp tục ghét bỏ cậu, cậu rất sợ.
_ Lời xin lỗi được chấp thuận .
Tai cậu như ù đi, nó...chấp thuận nghĩa là không giận nữa, không ghét bỏ nữa và sẽ lại như ngày xưa. Cậu hạnh phúc quá. Vui mừng quên luôn mọi thứ. Tự nhào tới ôm chầm lấy nó, tay chìa ra một thanh sô cô la thượng hạng, đôi mắt tinh nghịch đã quay trở lại.
_ Bà xã, đây là tặng em.
Nó nhận lấy thanh kẹo, cười nhẹ một cái, tiếp tục để Tự ôm. Vậy là nam chính đã trở lại và ăn hại hơn xưa.
Tám giờ, nó khoác lên người bộ trang phục đường phố khá là phong cách, tất nhiên la nguyên cây đen và không thể thiếu là tai nghe cách âm. Hắn diện quần jean đen và áo sơ mi trắng, kèm theo đồng hồ bạc tỷ đính kim cương đỏ ngọc. Cả hai tựa như đang nhìn thấy mấy anh chàng trong ngôn tình.
_ Cậu tính đi đâu mà mang trang phục nữ theo vậy? - hắn nhìn nó gấp bộ trang phục nữ khá kín đáo vào túi thì thắc mắc, đừng bảo giữa chừng trở lại hình ảnh con gái chứ ?
_ Mang cho Ngọc Ly.
Một lần nữa, hai chiếc mô tô làm mưa làm gío trên đường quốc lộ . Lần này, nó không chạy chậm như trước mà chạy song song với hắn, ánh mắt vẫn thờ ơ nhìn xung quanh, chiếc tai nghe bám chặt vào tai nó càng khiến bọn con gái trên đường xịt máu mũi. Nhiều cô tỏ vẻ : "I don't care", " I am a cool girl" nhưng ánh mắt lại cứ thỉnh thoảng liếc nó không thôi. Ôi thật là loại người thích tỏ vẻ.
Bảo vệ cổng trường Lobelia thấy hai cậu ấm liền rối rít kích hoạt cửa mở, hai chiếc mô tô phanh giữa sân trường, như hoàng tử cưỡi hắc mã "sắt". Mà không biết tai của mấy cô nàng này làm bằng gì, thính chưa từng thấy, tất cả bỏ lớp mà chạy ùa ra vây kín lan can. Tiếng hò hét vang ùm trời, nội dung như sau :
_ Anh Nhất Thiên, em ở đây.
_ Nhất Thiên, I LOVE YOU .
_ Nhật Phong, anh đến rước em sao ?
_ Nhật Phong.
Nó ngước mắt lên tầng trên cùng, nơi Ngọc Ly đang đứng nhìn nó cười rạng rỡ, bên cạnh là cô hot girl hạng hai của trường. Nhất Chi Mai, sắc nước hương trời, có son phấn nhưng rất nhẹ nhàng, học vấn phải nói là chỉ sau Ngọc Ly. Cô nàng thấy ánh mắt nó nhìn mình liền hân hoan chạy vèo xuống, đến khi xuống tới bậc cầu thang cuối cùng lại yểu điệu bước ra. Ngọc Ly chỉ đi sau cô vài bước, môi nở nụ cười lãnh đạm.
Nhật Phong tuy không thích con, thế mà khi thấy Nhất Chi Mai, tim không khỏi hẫng đi một nhịp, nhưng lúc cô đi đến bên Nhất Thiên lại thôi ngay cảm xúc, trong lòng không ngừng suy nghĩ :"Cô ta mà biết hắn là con gái thì bất tỉnh luôn ấy chứ ."
Nó nâng cao chiếc túi lên, ngang tầm với tay Chi Mai, khoảng cách vừa đủ để cô cầm lấy. Chi Mai cười thầm một trận trong bụng, cả trường cũng đang rầm rầm phản đối lẫn chúc mừng. Hắn khá bất ngờ, nhưng ngay sau đó mọi thắc mắc đều được giải đáp.
Ngay khi cô vừa định cầm lấy thì chiếc túi không thấy đâu, chỉ thấy tay nó đã cao quá đầu của cô. Cả ngôi trường "ồ" lên, kèm theo vài cái bĩu môi khinh thường. Chi Mai giật mình quay lưng lại thì chiếc túi đã nằm gọn trong tay Ngọc Ly - người đang nở nụ cười ma mị nhìn cô. Hỏa giận lên đến đỉnh đầu, Chi Mai không kìm được lớn tiếng quát :
_ Dương Ngọc Ly, tại sao lại cầm đồ của tôi ? - Ngọc Ly không đáp, chỉ nhếch nhẹ môi rồi quay lưng đi mất, phía sau lưng truyền đến giọng nói rợn người :
_ Của cô? Nực cười quá, cô nghĩ mình là ai vậy hả ? - nó cười khinh miệt nhưng rất cuốn hút, ánh mắt ánh lên tia khó hiểu, cả trường cười vang khiến Chi Mai không khỏi đỏ mặt vì tức giận, vẻ hoa khôi thứ hai của trường phút chốc bay không còn một mảnh. Thật đáng hổ thẹn,tự tiện đi xuống rồi lại định lấy đồ của Ngọc Ly, thật sự là dù có đào lỗ cũng không chui hết được sự nhục nhã của cô ta ngày hôm nay.