Ngự Chi Tuyệt cởi quần áo tốc độ rất nhanh, nhưng tốc độ mặc quần áo lại rất chậm, mọi cử động đều lộ ra khí chất quý tộc.
Lăng Hạ nghiêm chỉnh nhìn hồi lâu, vội vàng chuyển tầm mắt. Lúc hắn thấy người trong gương đối diện liền ngốc ra —— Sá, thật nể vừa rồi Ngự Chi Tuyệt có thể hôn a!
Gương ở Dị Giới không phải gương đồng, đặc biệt làm từ đá năng lượng, hiệu quả không khác gương thủy ngân là mấy.
Người trong gương tóc vàng do thiếu dinh dưỡng, khuôn mặt gầy như đầu lâu, đôi mắt có chút lõm xuống, có vẻ rất lớn, tay chân lèo khèo không chút đáng xem. Trừ da thịt tái nhợt, còn lại y như dân Châu Phi chạy nạn . . . . .
Thân xác năm đó cũng còn đỡ, nhưng bây giờ, hắn không thể không phục tâm lý tư cách Ngự Chi Tuyệt a!
Khi Ngự Chi Tuyệt lại tới đây ôm hắn, Lăng Hạ mau chóng nói: “Cõng đi thôi.”
Ngự Chi Tuyệt dừng một chút, vẫn bế hắn lên, dùng môi dán trán của hắn nói: “Ta muốn nhìn huynh.”
Muốn chết. . . . . . Rõ ràng đã sớm qua cái tuổi thanh xuân rung động, thế nào bây giờ lại vì câu nói của tiểu tử chưa đủ lông cánh mà lần đầu tiên tim đập rộn lên? Lăng Hạ cố trấn định nói: “Đi đâu?”
“Tẩm cung của ta.” Ngự Chi Tuyệt từ từ đi ra ngoài, “Huynh cần phải điều dưỡng cho tốt.”
Thì ra ôn tuyền này ở phía sau tẩm cung của Ngự Chi Tuyệt, bây giờ Lăng Hạ có vô số vấn đề, nhưng có lẽ là do tác dụng của ôn tuyền, hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi rất nhanh.
Ngự Chi Tuyệt ngồi ở đầu giường nắm tay của hắn, nhìn khuôn mặt của hắn không chớp mắt, trong lòng Lăng Hạ mơ hồ có một ý niệm: Ma Tôn cũng tốt, Giáo chủ cũng được, bình thường đều rãnh rỗi như vậy sao?
Chờ hắn tỉnh lại lần nữa, Ngự Chi Tuyệt vẫn còn ngồi ở đây, eo lưng ưỡn lên thẳng tắp, rất nhanh nâng đầu hắn để hắn tựa vào trong lòng ngực mình, bưng một chén canh cho hắn ăn.
Bị người nhỏ tuổi hơn mình hầu hạ như vậy, Lăng Hạ không được tự nhiên, hắn cũng không có thói quen gây phiền phức cho người ta.
Tô canh muỗng sứ hết sức tinh mỹ, hơn nữa nhiệt độ canh vừa phải, không biết làm từ gì, uống vào cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy xuôi toàn thân, rất thoải mái. Ngự Chi Tuyệt thấy Lăng Hạ uống hương vị ngọt ngào, lông mi cũng dẫn theo chút nụ cười thản nhiên, phất tay để người ta mang thêm một phần.
Lăng Hạ tò mò liếc mắt nhìn, người phục vụ của Ngự Chi Tuyệt đều thống nhất mang mặt nạ màu bạc, áo đen bó sát người, một mực cung kính nửa cúi đầu, một ánh mắt cũng không đưa tới.
Lần này Lăng Hạ uống một nửa liền nuốt không trôi rồi, hắn ngửa đầu nhìn Ngự Chi Tuyệt nói: “A Tuyệt, ta ngủ bao lâu, đệ vẫn không nghỉ ngơi sao? Đệ ăn gì chưa?”
“Không bao lâu.” Ngự Chi Tuyệt lời ít ý nhiều nói, dùng khăn gấm xoa xoa khóe miệng Lăng Hạ, “Bây giờ huynh phải ăn nhiều nghỉ ngơi nhiều, mới có thể khôi phục nhanh hơn.”
Y nói rồi tiện tay bưng lên bát canh còn dư lại nửa, từ từ uống.
. . . . . . Nghe sao giống như chăn heo? Hơn nữa Ngự Chi Tuyệt thích sạch sẽ, uống đồ còn dư lại của mình như vậy thật không sao?
Có lẽ Ngự Chi Tuyệt nhìn ra hắn oán thầm, ngón tay trượt lên sờ sờ xương sườn của hắn, bình luận: “Bây giờ huynh quá gầy.”
Lại nữa, cái cảm giác rơi vào hạ phong bị trêu ghẹo đó. . . . . .
Da thịt bị sờ ngứa ngáy, Lăng Hạ co rúm lại một chút, rất không có tiền đồ “Ừ” một tiếng. Nói thật ra, bây giờ hắn có chút không biết làm sao chung đụng với Ngự Chi Tuyệt, không chỉ là huynh đệ thành người tình, còn có năm năm biến hóa. Nam nữ yêu nhau không có kinh nghiệm, lập tức nhảy đến nam nam. . . . . . những thứ hắn biết đều không áp dụng được. . . . . .
Rất nhanh lại có người đưa đồ rửa mặt tới, thậm chí còn có cái bô khắc hoa.
Ngự Chi Tuyệt không chút do dự cởi y phục Lăng Hạ ra, Lăng Hạ thật sự bị dọa tè ra quần, loại chuyện như vậy thân cận đến mấy cũng không làm được chứ? Huống chi hắn không phải thật sự bị liệt, tay dùng sức một chút vẫn động được.
Nhưng thái độ Ngự Chi Tuyệt vô cùng cường ngạnh, một tay nắm bô một tay nâng nơi đó.
Lăng Hạ hết sức im lặng, lắp bắp nói: “Cái này, có người nhìn ta, cái đó không ra được. . . . . .”
Rốt cuộc Ngự Chi Tuyệt cũng đi ra ngoài, Lăng Hạ thật không dám nhìn vẻ mặt y.
Rốt cuộc làm xong tất cả, Ngự Chi Tuyệt rất nhanh cởi áo ngoài thay hắn, thuận tay tháo màn trướng, rất tự nhiên ôm hắn vào trong ngực.
Không gian bị phong bế, chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa tư thế của hai người quả thật như vợ chồng già. . . . . . Lăng Hạ 囧 một chút, đừng nói trong thời gian này Ngự Chi Tuyệt sẽ tự thân tự lực chăm sóc cuộc sống thường ngày của mình như vậy chứ?
Hắn ngẩng đầu nhìn cái cằm đẹp đẽ của Ngự Chi Tuyệt nói: “A Tuyệt, bây giờ đệ, là. . . . .”
Tâm Ngự Chi Tuyệt trầm xuống, lấy tay vuốt lưng Lăng Hạ, dò xét cẩn thận vẻ mặt của hắn: “Ừ, Càn Khôn giáo giáo chủ.” Y cúi đầu ngửi đỉnh đầu Lăng Hạ một cái, dược thảo mát mẻ mang theo chút mùi lưu hoàng, vẫn có có cảm giác không thật.
Năm đó tỉnh lại, y đã bị Minh Trạch dẫn tới địa bàn ma tu đạo, hơn nữa nói cho y biết, dược người đó bị người của Thánh Nữ Phong giết. Y ngơ ngác ôm thi thể Lăng Hạ, không biết đã trải qua bao lâu, hận không thể khiến thế giới này bị tiêu diệt, toàn bộ chôn theo người này.
Trong mơ hồ lại xuất hiện loại sức mạnh như lần trước, chung quanh hình như vang lên rất nhiều tiếng kêu thảm thiết, có người đạp hắc sắc hỏa diễm đến gần, quỳ xuống nói cho y biết, dược người này chưa chết, còn có thể cứu sống.
Rốt cuộc y cũng bình tĩnh lại, chỉ là, mặc dù Lăng Hạ giống như người sống, nhưng làm thế nào cũng không thức tỉnh.
Y nghĩ hết tất cả biện pháp, giành được Hàn Ngọc ngàn năm của phái Tuyết Sơn, linh thảo ngàn năm của Phục Linh bang, dùng tuyền nhãn của Dược Vương điện. . . . . . Nhưng Lăng Hạ vẫn luôn bất tỉnh.
Ngày qua ngày, năm qua năm, rốt cuộc người này đã tỉnh, hơn nữa còn đồng ý với mình!
Chỉ là. . . . . . trên đường đoạt lấy sức mạnh, trên tay của y đã sớm dính đầy máu tươi, đã là kẻ địch của tất cả danh môn chính phái.
Y không quan tâm những thứ này, thế nhưng lòng người này mềm như vậy, nếu biết còn có thể tiếp nhận mình sao?
Nếu như từ chối. . . . . . Mặc kệ lần này dùng thủ đoạn như thế nào, y tuyệt đối sẽ không để người này rời mình nữa!
Sắc mặt Lăng Hạ không có sắc thái gì khác thường, nếu lựa chọn tiếp nhận Ngự Chi Tuyệt, đương nhiên đã suy tính đến thân phận của Ngự Chi Tuyệt. Càn Khôn giáo là đại giáo phái đầu não của cả ma tu đạo, Ngự Chi Tuyệt lúc hai mươi tuổi sẽ cử hành nghi thức quá phong ma sau đó mới chính thức trở thành Ma Tôn đại nhân đứng đầu ma tu đạo 36 đảo 72 động và tất cả lớn nhỏ môn phái.
Dù sao có hắn ở đây, sẽ không để cho Ngự Chi Tuyệt biến thành kết cục bi thảm như vậy.
Hắn gật đầu một cái lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “A, như vậy A Tuyệt rất bận sao?”
Ngự Chi Tuyệt xác định Lăng Hạ không tức giận hoài nghi, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Y nhẹ giọng nói: “Ừ, chỉ là, những thứ đó huynh đều không cần để ý, ta sẽ xử lý tốt .”
Lăng Hạ gật đầu một cái, nhắm mắt lại nói: “Ừ, ta đương nhiên tin tưởng A Tuyệt .”
Nghỉ ngơi nửa tháng này, không biết Lăng Hạ đã rót hết bao nhiêu đồ tốt, rốt cuộc cũng có thể hành động tự nhiên, khuôn mặt như đầu lâu cũng coi như có chút thịt. Chỉ là, cuộc sống của hắn ăn và uống hàng ngày đều do Ngự Chi Tuyệt tự thân tự lực, không mượn tay người khác, Lăng Hạ cảm thấy mặt mo này của mình đã vứt sạch.
Mỗi ngày Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn ngủ mới đi làm việc và luyện công, thời gian cũng không dài, nhưng tinh thần lại sáng láng. Lăng Hạ rất đau lòng y, luôn giục y lúc bận không cần lo cho mình, bây giờ mặc dù lực tinh thần của hắn vẫn không thể sử dụng, nhưng dầu gì vẫn không phải là phế vật cái gì cũng không thể làm.
Lời của hắn bây giờ căn bản không có bao nhiêu phân lượng đối với nhân vật phản diện đại nhân, Ngự Chi Tuyệt việc ta ta làm, mỗi ngày luôn đối đãi với hắn như người thủy tinh, như e sợ hắn xảy ra vấn đề gì.
Ngự Chi Tuyệt thường hay đưa mắt nhìn hắn, thỉnh thoảng còn sờ sờ gương mặt của hắn hoặc là mắt, giống như đang xác định điều gì. Lăng Hạ biết thật ra bây giờ y không có cảm giác an toàn, càng đau lòng, nhẫn nại để hai người ngày ngày dán lấy nhau như trẻ song sinh.
Có lúc hắn cũng cảm thấy rất kì lạ, kể từ khi hắn trở lại, trừ lúc đầu trong suối nước nóng không hòa hài một lần, hai người cùng ngủ cùng ăn nhiều ngày như vậy, mỗi ngày Ngự Chi Tuyệt đều rất đơn thuần thân ái ôm hắn ngủ, không có gì kia nữa rồi. Dù lại tới suối nước nóng trị liệu tắm rửa, Ngự Chi Tuyệt cũng không mất khống chế nữa. Lúc đầu mỗi ngày Lăng Hạ còn căng thẳng, sau lại đi ngủ hết sức an ổn.
Tuy nói là thở nhẹ một hơi, nhưng vẫn có chút buồn bực. . . . . . Có phải bây giờ Ngự Chi Tuyệt đối với mình, không còn hứng thú phương diện kia nữa hay không? Trong truyện nhân vật phản diện đại nhân thật đúng là cô độc cả đời . . . . . .
Chẳng lẽ y thích sạch sẽ đến độ chỉ có thể tiếp nhận yêu trên tinh thần? Nghĩ tới đây, Lăng Hạ lại đỏ mặt.
Tối một ngày kia, Ngự Chi Tuyệt kéo lấy hắn, Lăng Hạ mơ hồ có thể cảm thấy phía dưới là bắp thịt kiên cố hữu lực. Nhớ tới Ngự Chi Tuyệt khi còn bé cánh tay cánh chân mảnh khảnh, hắn nhịn không được tò mò nhéo hông Ngự Chi Tuyệt. Cho dù cách quần áo ngủ thật mỏng mềm mại, cũng có thể cảm nhận xúc cảm da thịt nơi đó hết sức tốt, sờ hết sức sự mềm dẻo, chảy nước miếng.
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh bắt tay hắn lại, thanh âm hình như hơi trầm thấp: “Huynh làm gì vậy?”
Nói không ước ao ghen tị đó là giả, Lăng Hạ ngẩng đầu lên cười nói: “A Tuyệt đúng là lớn rồi.”
Hắn nói rồi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cặp mắt phượng xinh đẹp kia đang nóng bỏng nhìn mình chằm chằm. Quần áo ngủ của Ngự Chi Tuyệt màu trắng, cổ áo nửa mở, lộ xương quai xanh khêu gợi cùng một chút cơ ngực, tóc như lụa tán lạc bên gối.
Lăng Hạ đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khốn đốn khó khăn.
“Ta đương nhiên đã sớm trưởng thành.” Ngự Chi Tuyệt rất nhanh buông ra tay của hắn, ôm hắn vào ngực, “Huynh mau mau ngủ, điều dưỡng sớm tốt một chút.”
Lăng Hạ im lặng, hắn chưa từng rãnh rỗi nhàm chán như vậy, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ. Dây chuyền không gian năm đó người đeo mặt nạ luyện chế cho hắn, Ngự Chi Tuyệt đều thu lại, nhưng lại nghiêm cấm hắn mở ra, nói thân thể hắn bây giờ hư không rất không hợp tiếp tục luyện khí.
Hắn thật sự không ngủ được, một tư thế nằm lâu cũng dễ mệt mỏi, tay Ngự Chi Tuyệt vẫn đặt ở trên eo hắn. Lăng Hạ cẩn thận trở người, sợ đánh thức y.
Ngự Chi Tuyệt không nhịn được đè hắn lại, nhỏ giọng nói: “Không ngủ được sao?”
Lăng Hạ cả kinh, nói xin lỗi: “Ta đánh thức đệ?”
“Không phải.” Ngự Chi Tuyệt lật người đè hắn dưới thân, giọng nói hoa lệ khêu gợi bên trong không gian bị phong kín mang theo chút hấp dẫn khàn khàn, “Huynh cọ nữa, ta không biết sẽ làm ra những chuyện gì.”
Gì? ! Con ngươi Lăng Hạ co rụt lại, Ngự Chi Tuyệt chạm một cái lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh rời đi, vẫn ôm hắn vào ngực. Chỉ là, lần này lại ôm chặt hơn, hình như phòng ngừa hắn lộn xộn nữa.
Lăng Hạ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết xông lên đầu, không chịu khống chế lắp bắp nói: “A Tuyệt, đệ, cái đó không muốn sao? Nhiều ngày như vậy cũng không cái đó. . . . . .”
Hắn còn chưa nói, đã cảm thấy cánh tay ngang hông xiết chặt, nhiệt độ đối phương hình như trong nháy mắt liền nóng lên.
“Muốn, mỗi ngày đều muốn. . . . . . Nhưng thân thể của huynh vẫn chưa phục hồi như cũ.”
Giọng nói bên tai quá mê người rồi, nhịp tim Lăng Hạ bắt đầu gia tăng tốc độ, mặt cũng nóng theo —— Ngự Chi Tuyệt vì nguyên nhân này sao?
Ngự Chi Tuyệt cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên vành tai của hắn: “Mỗi ngày đều muốn huynh, hôn huynh, muốn nuốt huynh xuống. . . . . .”
Xúc cảm mập mờ nơi vành tai nhạy cảm khiến Lăng Hạ sợ run, Ngự Chi Tuyệt nói quá trực tiếp, làm hắn giữ không được, nhưng kỳ dị là, thân thể cũng nóng lên theo.
Sá, đứa nhỏ này học được thủ đoạn tán tỉnh từ nơi nào? Hoàn toàn không thể kháng cự được chứ?
Hắn nhanh chóng đưa tay muốn ngăn lại, Ngự Chi Tuyệt lại thuận thế ngậm ngón tay hắn trong miệng, nhẹ nhàng bao lấy dùng đầu lưỡi liếm mấy cái, cảm giác tê dại như điện giật truyền từ đầu ngón tay tới đại não, cả người Lăng Hạ đều không tốt rồi. Hắn khó khăn nhếch nhác nói: “A, ta biết rồi, như vậy nghỉ ngơi đi —— chờ ta khôi phục lại nói.”
“. . . . . .” Hắn có thể cảm thấy, những lời này nói ra mặt Ngự Chi Tuyệt đều đen.
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh bắt lấy tay hắn chậm rãi dời xuống, đưa vào bên trong áo ngủ, cầm lấy. Y khàn khàn nói: “Đã hoàn toàn khơi lên, huynh phải phụ trách.”
Thứ đứng thẳng trong tay so với trong trí nhớ lớn hơn rất nhiều, có khi khẽ nhúc nhích trong lòng bàn tay hắn. Lăng Hạ giật mình một cái, như bị phỏng theo bản năng muốn rút tay về.
Ngự Chi Tuyệt đã nắm tay của hắn bắt đầu động, vừa động vừa nghiêng người sang hôn mặt cùng cổ của hắn.
Đợi đến khi tay cũng đã tê rần, cuối cùng Ngự Chi Tuyệt cũng ra, thở dốc mấy tiếng, thanh âm cũng hấp dẫn khác thường. Lăng Hạ có chút ngu si ngẩng đầu lên nhìn y, mắt phượng dễ nhìn của Ngự Chi Tuyệt khẽ híp, đôi môi hé mở, làm cho ngực hắn căng lên một hồi.
“Hôm nay cứ như vậy đi.” Ngự Chi Tuyệt thay hắn xoa xoa tay, hôn lên môi hắn một cái, không chút để ý vén tóc ướt mồ hôi ra phía sau, giọng nói mang theo chút ý vị chưa thỏa mãn dục vọng, “Chờ thân thể huynh phục hồi như cũ, chúng ta làm tiếp toàn bộ.”
Gì? ! Lăng Hạ rợn cả tóc gáy một hồi, hơi nóng trên người nhất thời giải tán, bị sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Sá, toàn bộ là ý gì?
Đây là. . . . . . Muốn nuôi thỏ cho mập rồi ăn sao?