KẾ HOẠCH XUYÊN KHÔNG CỦA VẬT HI SINH: CẢI TẠO NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Lăng Hạ quyết định nói chuyện rõ ràng với Ngự Chi Tuyệt.

Đầu tiên chính là vấn đề phòng the khó có thể mở miệng, mặc dù nói thì có chút lúng túng, nhưng vì lâu dài nhất định phải tiết chế, hắn không muốn ngày ngày thức dậy đều thấy mặt trời đã lên cao.

Tiếp theo chính là hắn không muốn mỗi ngày đều ở trong tẩm cung. Thân thể của hắn gần như hoàn toàn khôi phục rồi, ngày ngày chỉ có thể nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt, mặc dù sắc đẹp Giáo chủ đại nhân không đến nỗi mệt mắt, nhưng cứ vậy hắn cảm thấy mình như phế nhân.

Mặt khác hắn còn băn khoăn bọn Tống Tiểu Hổ, không biết kịch tình lừa bịp tới bước nào rồi, nhưng hậu cung của Tống Tiểu Hổ phải có 2-3 em gái rồi chứ? Hắn có chút hối hận, năm đó chưa kịp hảo hảo dạy Tống Tiểu Hổ tầm quan trọng của việc một vợ : một chồng. Thế giới này mặc dù em gái có chút cường hãn, nhưng phần lớn đều khả ái.

Ngày này Ngự Chi Tuyệt trở về hơi sớm một chút, lúc về liền trực tiếp tới, từ phía sau lưng ôm hắn hết sức chặt, đầu đặt trên bả vai hắn.

Lăng Hạ tránh nụ hôn của y, mỉm cười nói: “A Tuyệt, ta có lời muốn nói với đệ.”

Hắn châm chước lúng túng lại hàm súc đem những chuyện này nói xong, Ngự Chi Tuyệt chỉ tà tà ngồi, không có biểu tình gì, mắt phượng đẹp híp lại.

Lăng Hạ đột nhiên đã cảm thấy da đầu có chút tê dại, hô hấp cũng có chút khó khăn. Không thể không nói, khí thế nhân vật phản diện Ngự Chi Tuyệt bây giờ đã quá đủ rồi, chỉ là, bình thường không có hiển lộ trước mặt hắn thôi.

Hắn cố bình tĩnh tiếp tục nói: “A Tuyệt, cuộc sống như bây giờ không phải ta không thích, chỉ là. . . . . .”

“Lăng Hạ rất nhàm chán sao?” Ngự Chi Tuyệt tới bên cạnh hắn, lấy tay tỉ mỉ vén tóc hắn nói: “Là ta sơ sót.”

Lăng Hạ thở ra cười nói: “Là quá rỗi rãnh, A Tuyệt, tầm vài ngày nữa ta tới đất liền tìm tiểu Hổ tụ họp một chút, dù sao đệ ấy vẫn chưa biết ta tỉnh lại. Ta rất mau sẽ trở lại . . . . . .”

Ngón tay Ngự Chi Tuyệt dừng lại nói: “Đường xá cách xa vạn dặm, gặp nguy hiểm thì làm thế nào?”

Lăng Hạ có chút thất vọng, nhưng hắn biết Ngự Chi Tuyệt nói đúng.

Ngự Chi Tuyệt đứng đầu một giáo, dĩ nhiên không thể bỏ lại chuyện bên này đi với hắn. Hơn nữa bây giờ thân phận của Ngự Chi Tuyệt là Càn Khôn giáo giáo chủ, ở địa bàn chính phái vô luận như thế nào cũng nguy hiểm, đặt mình vào nguy hiểm như vậy không phải là chuyện boss nên làm. Bây giờ thân thể hắn này, ở thế giới nguy hiểm này có thể tự vệ khi gặp nguy hiểm xác thực là vấn đề.

Ngự Chi Tuyệt dùng môi dán dán trán của hắn, dùng thanh âm từ tính dễ nghe chậm rãi nói: “Trước mắt, ta sẽ chú ý —— chúng ta, hôm sau được chứ?”

Lăng Hạ biết hắn chỉ chuyện kia, lúng túng gật đầu một cái, thật ra thì với sức lực Ngự Chi Tuyệt giày vò này, một tháng làm một lần là khoa học nhất, hôm sau hắn chưa chắc đã có thể trở lại bình thường. Loại chuyện như vậy, không cò kè mặc cả thì phải thế nào?

Buổi tối Ngự Chi Tuyệt quả nhiên chỉ ôm hắn vào ngực, chỉ là, sáng sớm rời giường, Lăng Hạ tay vô ý chạm vào một chỗ trên ra giường cảm thấy ướt át dinh dính một mảnh lớn, mang theo mùi vị tanh nồng nhàn nhạt.

Hắn cố làm ra vẻ tự nhiên đứng lên rửa mặt, không nhìn vẻ mặt Ngự Chi Tuyệt dục cầu không được mà nổi hắc khí. Ừ, người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy có thể lý giải. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt rất nhanh lấy ra một bộ quần áo màu đen cùng một mặt nạ màu bạc, Lăng Hạ thay vào rồi nhắm mắt theo đuôi sau lưng y, giả làm ám vệ. Hắn thật tò mò hỏi một câu: “Ma thú của đệ đâu?”

Nói thật, hình tượng con Song Đầu Xà kia mặc dù uy mãnh khí phách, nhưng hai đôi mắt tam giác thấy thế nào cũng có chút sợ hãi, kém xa tuyết viêm đáng yêu. Từ ngày đó nhìn thấy lần đầu, sau cũng không gặp lại.

“Công lực bây giờ của ta vẫn chưa đủ để giải phong ấn của nó.” Ngự Chi Tuyệt kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Nhưng phong ấn của nó đã chuyển động, có thể phân ra một nửa năng lượng biến ảo thành hình, chỉ duy trì không tới ba canh giờ phân thân sẽ biến mất.”

Lăng Hạ ngạc nhiên, một nửa lực lượng song đầu phi xà kia đã lợi hại như vậy rồi, vậy nếu phong ấn cởi ra toàn bộ hẳn là rất mạnh đi? Hắn hoàn toàn vì tuyết viêm mà lo lắng, dù sao trong truyện này xà và tuyết viêm là kẻ địch, ừ, Ngự Chi Tuyệt cùng Tống Tiểu Hổ không đánh nhau, vậy cũng không có việc gì. . . . . .

Ma tu đạo không phải ngày ngày đều họp mặt, chuyện nhỏ đều dùng truyền tống phù giải quyết. Lăng Hạ thật tò mò quân đoàn của nhân vật phản diện được miêu tả trong truyện, trước mắt hắn đã gặp Tả trưởng lão huyết ma Chử Ấn, bạch uyên hộ pháp Minh Trạch, Thanh Minh hộ pháp Khắc Lan Mẫn Bạch.

Hữu trường lão —— sư phụ Bích Vân Mị Cơ, còn mấy hộ pháp khác hắn đều chưa từng thấy qua. Theo trong truyện, trong mấy người này trung tâm nhất chính với Ngự Chi Tuyệt nhất là chử ấn, Minh Trạch, còn có một người không biết tên họ là Luyện Khí Sư hắc hỏa hộ pháp. Những quân đoàn của nhân vật phản diện đều có một hộ pháp cầm đầu, mặt ngoài đều kính cẩn nghe theo, dĩ nhiên, cuối cùng trừ Khắc Lan Mẫn Bạch đều không có kết quả gì hay.

Dọc theo đường đi thấy không ít người, Càn Khôn giáo cũng khá lớn, Lăng Hạ đi theo Ngự Chi Tuyệt nhìn nơi y bình thường luyện công, còn có phòng nghị sự. Càn Khôn giáo ở ma tu đạo các nơi đều có thiết trí, có việc gấp sẽ dùng Truyền Tống Phù truyền tin.

Lăng Hạ giật mình, trong truyện Ngự Chi Tuyệt còn thuần dưỡng rất nhiều ma thú hung mãnh, còn có bạo thất nhốt chính phái nhân sĩ … không biết bây giờ có tồn tại hay không?

Hắn cũng chỉ suy nghĩ một chút, loại chuyện như vậy theo bản năng hắn sẽ trốn tránh kiểu đà điểu, ở thế giới này có phép tắc của thế giới này, điều hắn có thể làm là không để Ngự Chi Tuyệt dẫm lên vết xe đổ, tính tình trở nên cực đoan bạo ngược. Dù Ngự Chi Tuyệt biến trắng rồi, người chính phái có thể tin tưởng bỏ qua cho y sao?

Lăng Hạ nhìn bóng lưng Ngự Chi Tuyệt một chút, trên thế giới này, người quan trọng với hắn, cũng chỉ có năm ba người. Mà người trước mắt này, vốn là người hắn liều mạng cũng muốn bảo vệ, huống chi bây giờ còn là người thân cận nhất của hắn.

“Mệt mỏi sao?” Ngự Chi Tuyệt dừng lại ở một cái đình nghỉ mát rồi xoay người, y không thích Lăng Hạ đi theo phía sau y, như vậy sẽ không nhìn thấy mặt của hắn.

Lăng Hạ mỉm cười lắc đầu một cái, tốc độ Ngự Chi Tuyệt đi bộ đã vô cùng chậm, huống chi hắn cũng không yếu ớt như vậy. Hắn nhìn cảnh sắc chung quanh, các tiền bối Càn Khôn giáo thật biết tuyển địa phương, cảnh sắc nơi này so với tẩm cung chính là một cảnh trí khác, tự có nơi động lòng người.

Chân mày Ngự Chi Tuyệt đột nhiên cau lại, Lăng Hạ biết có người tới, vội vàng giả đứng ngay ngắn, làm nét mặt vâng lời.

Quả nhiên, không đến một chốc có ma thú kéo xe tốc độ cực nhanh từ phụ cận đi qua. Lăng Hạ tò mò liếc mắt nhìn, thì ra là xe tù, bên trong có một nữ tử tuổi trẻ tóc rối bù, mặc dù không thấy rõ tướng mạo, cũng có thể nhìn ra nàng cực kỳ yểu điệu.

Minh Trạch cởi ma thú theo sát phía sau, lần này hắn một phen trắc trở, chết mấy tâm phúc mới bắt được Dư gia trưởng nữ về, đang muốn đưa đến bạo thất tra hỏi.

Minh Trạch không ngờ lại có thể gặp được Ngự Chi Tuyệt ở chỗ này, trong lòng nhất thời vui mừng, lệnh xe đem cô gái này áp tải đi trước, mình thì lật người xuống, nhanh chóng đi về phía Ngự Chi Tuyệt hành lễ nói: “Khởi bẩm Giáo chủ, thuộc hạ đã bắt được Dư Phi Nhạn, tới để phục mệnh.”

Ngự Chi Tuyệt có chút phiền não nói: “Ừ, ta biết rồi, chuyện này giao cho ngươi xử lý, không cần bẩm báo nữa.”

“Vâng” Minh Trạch đứng dậy, lúc này mới phát giác sau lưng Ngự Chi Tuyệt còn có một ám vệ đi theo, trong lòng cảm thấy kỳ quái, dù sao Ngự Chi Tuyệt không thường mang theo người bên cạnh. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cung kính nói, “Thuộc hạ nhất định xử lý thỏa đáng.”

Dư Phi Nhạn là thuần âm thể chất, luyện thành con rối, ít nhất cũng là cấp tám, vạn lần không được lãng phí.

Minh Trạch chuẩn bị cáo lui thì giật mình, tại sao hắn lại cảm nhận được dấu vết của con rối chi hồn trên người ám vệ này? Nhưng nếu không cẩn thận kiểm tra cũng không thể xác định. Hắn nhất thời cảnh giác lên, nhưng thấy sắc mặt của Ngự Chi Tuyệt, vẫn hành lễ lui xuống.

Lại nói khoảng thời gian này xác thực rất cổ quái, ai cũng có thể nhận thấy Giáo chủ có biến hóa, loại vui sướng giữa hai lông mày là không thể che lấp được, hơn nữa mỗi ngày đều tới đi vội vàng còn thường xuyên ngẩn người. . . . . .

Hắn nhíu mày, rốt cuộc là chỗ nào không đúng đây?

Ngự Chi Tuyệt căn bản không chú ý tới ánh mắt hoài nghi của Minh Trạch, bây giờ suy nghĩ của y đều ở trên người Lăng Hạ.

Chuyện này mặc dù cố ý tránh Lăng Hạ, nhưng sớm muộn gì hắn cũng sẽ hiểu biết rõ một chút. . . . . . Y không giải thích, chỉ lẳng lặng chờ Lăng Hạ phản ứng.

Lăng Hạ cũng là trầm mặc, một hồi lâu ngửa đầu nói: “A Tuyệt, Dư Phi Nhạn chính là cô nương ngày đó muốn kết thân sao?”

Vô luận như thế nào, một cô nương còn trẻ tuổi như vậy, hắn luôn có chút không đành lòng.

Ngự Chi Tuyệt gật đầu một cái trầm giọng nói: “Chuyện này huynh không cần quan tâm ——người Dư gia ở ma tu đạo tung hoành mấy chục năm, bày kết thân chi kế để làm phản, kế hoạch hơn phân nửa đều xuất phát từ tay cô gái này, nàng không đơn thuần giống như huynh nghĩ vậy đâu.”

Lăng Hạ gật đầu một cái, hắn biết Ngự Chi Tuyệt sẽ không lừa gạt mình, nhưng cảm giác vô lực trong lòng vẫn khó tránh khỏi. Hắn không có ý định phá hư phép tắc thế giới này, nhưng một khi đi nó hiện ra trước mặt, hắn phát hiện mình vẫn còn có chút không thể nhận.

Ngự Chi Tuyệt chậm rãi đưa tay, tháo mặt nạ màu bạc trên mặt hắn, dùng ngón tay vuốt ve tóc hắn nói: “Huynh giận?”

“Không có.” Lăng Hạ ngẩng đầu lên nhìn Ngự Chi Tuyệt không chớp mắt, nói: ” nhưng A Tuyệt có thể đồng ý với ta một chuyện hay không?”

Ngự Chi Tuyệt nhìn ánh mắt đen láy của hắn, đích xác không có ý oán giận mình, nhất thời trong lòng buông lỏng nói: “Huynh nói đi.”

Lăng Hạ mỉm cười nói: “Bất cứ lúc nào cũng không được tổn thương tiểu Hổ cùng Mộ Dung Tuyết, ừ, còn có tuyết viêm, Khắc Lan Mẫn Bạch. . . . . .”

Ngự Chi Tuyệt không nhịn được tiến lên hôn khóe môi hắn nói: “Biết, huynh ở đây ai ta cũng sẽ không thương tổn, ta sẽ không để cho huynh thương tâm . . . . . . Như vậy Lăng Hạ cũng phải đồng ý với ta một chuyện.”

“Chuyện gì?” Lăng Hạ có chút ngạc nhiên nói.

“Vĩnh viễn đều không được rời khỏi ta.” Ngự Chi Tuyệt nói rồi đẩy Lăng Hạ lên cây cột, hôn kịch liệt.

Lăng Hạ chóng mặt nghĩ, vấn đề ngu ngốc này còn phải hỏi sao? Hắn đương nhiên sẽ không rời đi —— lần này dù như thế nào hắn cũng sẽ bảo vệ tốt mình, không để bị thương nữa.

Minh Trạch ngồi yên ở bạo thất, lúc đó hắn cảm thấy hoài nghi, liền để lại một con rối ma thú to chừng nắm tay ở cách đình không xa. Loại con rối này nhìn qua giống như một tảng đá, có thể truyền ánh tượng tới mười dặm, dễ dàng theo dõi.

Hắn thẩn thờ nhìn hình ảnh ảo ảnh kính truyền tới, chỉ cảm thấy khó có thể tin.

Hắn có thể xác định dược người năm đó đích xác đã chết rồi, những năm gần đây những gì Giáo chủ làm cho hắn đều trong mắt mọi người. Người người đều nói dược người này đang hôn mê, chỉ có hắn và Tả trưởng Chử Ấn biết, hắn căn bản không thể tỉnh lại.

Nhưng bây giờ ám vệ có khuôn mặt giống dược người kia đúc khuôn mặt là có chuyện gì xảy ra? Hơn nữa trên người của hắn xác thực thật có dấu con rối chi hồn, lại còn dám cùng Giáo chủ. . . . . . ảo ảnh kính trong tay hắn nhất thời chia năm xẻ bảy.

Chuyện này nếu liên lụy đến Giáo chủ, phải tìm Chử Ấn thương nghị mới có thể quyết định.

Hắn chợt đứng lên, nhận lấy roi từ ám vệ trong tay, hung hăng quật mấy lên người Dư Phi Nhạn lạnh lùng nói: “Dư gia độc kinh, ngươi có giao hay không?”

Dư Phi nhạn cười lạnh khạc ra một ngụm bọt máu: “Chuyển cáo Giáo chủ người kia, có thủ đoạn gì cứ lấy hết ra! Ta nguyền rủa y đời đời kiếp kiếp đều sẽ bị người vứt bỏ! . . . . . . A!”

Minh Trạch trước hết quất vào miệng nàng, đánh rụng hai cái răng của nàng, khóe miệng trên gương mặt than hơi hướng lên tạo một đường cong: “Ngươi rất lớn mật —— yên tâm, ta sẽ làm cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.”

Ở chỗ này, lúc Lăng Hạ bị Ngự Chi Tuyệt buông ra đã đứng thẳng không nổi rồi, đôi môi đều sưng lên một vòng, khó được dính vào một mảnh màu đỏ. Hắn vội vàng đứng vững, đầu đầy hắc tuyến nói: “A Tuyệt, đệ không thể chờ tới lúc trở về sao?”

Ngự Chi Tuyệt rất hài lòng dấu vết mình tạo nên, y luôn ngại Lăng Hạ béo lên quá chậm, sắc mặt cũng quá mức tái nhợt. Y vẫn còn chưa hết ý liếm liếm đôi môi nói: “Rất ngọt.”

“. . . . . .” Lăng Hạ im lặng, Ngự Chi Tuyệt đứa bé chết tiệt này bây giờ da mặt sao lại dầy như vậy hả?

Đúng lúc ấy thì, Truyền Tống Phù bên hông Ngự Chi Tuyệt đung đưa một hồi. Y mở ra nhìn tin tức phía trên một chút, con ngươi có chút co lại —— Tống Tiểu Hổ cư nhiên dám xông vào ma tu đạo!

Bình luận

Truyện đang đọc