Lăng Hạ tức giận đến đau đầu, sự chịu đựng của hắn càng ngày càng đột phá. Ngự Chi Tuyệt dời gối trên mặt đi, trầm mặc mà dịu dàng nhìn hắn hồi lâu, ngồi dậy từ từ mặc xong quần áo đi ra ngoài.
Lăng Hạ có chút nghi ngờ, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Cho đến ngày thứ hai, ngày thứ ba. . . . . . Ngự Chi Tuyệt cũng không trở lại. Nhưng y phục cùng cơm canh tinh xảo hơn trước kia nhiều, Ngự Chi Tuyệt còn sai người đưa tới không ít sách về tu hành, còn có một lão giả mặt mũi nghiêm trang giảng giải nghiêm túc xế chiều đúng giờ tới chỉ dạy Lăng Hạ tu hành.
Không có ai quấy rầy, rõ ràng phải là chuyện rất vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng Lăng Hạ lại bắt đầu ngẩn người.
Thói quen thật là một chuyện đáng sợ, biết rõ là giả, nhưng hắn nhìn căn phòng vắng vẻ vẫn khó có thể chịu được.
Tối ngày thứ tư, trong mông lung Lăng Hạ cảm thấy có hơi thở quen thuộc đến gần mình, hắn mở choàng mắt, nhìn thấy gương mặt phóng đại của Ngự Chi Tuyệt đang nhích lại gần mình.
Cả người Lăng Hạ chấn động, một quyền vung ra quát lên: “Ngươi làm gì đấy?”
Ngự Chi Tuyệt không lui về phía sau mà tiếp tục động tác trên tay. Hắn cứng đờ cúi đầu, lúc này mới phát hiện Ngự Chi Tuyệt đang đeo một sợi dây chuyền màu bạc vào cổ mình, mặt dây chuyền là một giọt nước nho nhỏ màu xanh dương nhạt.
Trừ đồng hồ đeo tay Lăng Hạ chưa từng mang bất cừ đồ trang sức nào, nhưng nhân vật phản diện đại nhân hoa lệ tà mị lại thường đeo vài món đồ trang sức, còn có một ngọc bội hình rồng màu phỉ thúy chưa từng rời thân.
Cho nên mặc dù sợi dây chuyền này hết sức tinh mỹ, Lăng Hạ vẫn cảm thấy chán ngán.
Ngự Chi Tuyệt hài lòng, nhẹ nhàng nhắc vạt áo bỏ dây chuyền vào trong cổ áo Lăng Hạ. Đầu ngón tay của y vô ý chạm vào xương quai xanh của Lăng Hạ, nhiệt độ trên đầu ngón tay quá lạnh, Lăng Hạ bất giác sợ run.
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh thu tay lại, chỉ lẳng lặng nhìn Lăng Hạ.
Lăng Hạ đột nhiên không biết nên nói gì, mặt cũng có chút nóng lên, nơi trên cổ bị chạm vào còn có chút cảm giác khác thường. Hắn ngồi dậy cứng rắn nói: “Ngươi mang cho ta cái gì?”
“Pháp khí ta luyện chế, có thể phòng hộ và trữ vật.” Ngự Chi Tuyệt không chớp mắt nhìn hắn nhẹ giọng nói, “Ngày mai huynh có thể tự do rời đi.”
Lăng Hạ sững sờ, không dám tin vào lỗ tai mình. Hắn lặp lại: “Ngươi nói rời đi là có ý gì?”
“Chính là ý như huynh hy vọng.” Ngự Chi Tuyệt mỉm cười nói, “Ta không muốn huynh không vui.”
Chuyện luôn tha thiết ước mơ đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lăng Hạ có chút không dám tin, trong lòng vui sướng không tả xiết. Một lúc sau, hắn mới cứng ngắc nói: “Ngươi. . . . . . Sẽ không len lén đi theo ta chứ?”
“Sẽ không.” Ngự Chi Tuyệt đưa một cái ngọc bội cho Lăng Hạ, dịu dàng nói, “Mệt lời nói tựu ra đi vòng vòng đi, mang theo ngọc bội này, người ma tu đạo 36 đảo 72 động sẽ kiêng kỵ mấy phần.”
Lăng Hạ ngơ ngác nhìn bóng lưng Ngự Chi Tuyệt biến mất ở cửa, hồi lâu mới cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay.
Hắn không biết lần này Ngự Chi Tuyệt lại muốn chơi trò gì, nhưng mà, cũng không đến mức lừa mình lần nữa chứ?
Nếu phải đi, hắn cũng không muốn dính dấp không rõ với Ngự Chi Tuyệt. Không thể tiếp nhận đối phương mà lại còn dựa vào y, vậy sao coi được? Sau này nếu hắn không thể quay về, chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình mà sinh tồn nơi Dị Giới này.
Hắn để ngọc bội qua một bên, lại bắt đầu tháo dây chuyền trên cổ. Nhưng kỳ lạ là, giây chuyền kia hết sức mỹ lệ tinh xảo, nhưng lại không có chốt mở, giống như một sợi dây hình tròn, cũng không biết Ngự Chi Tuyệt đeo vào như thế nào.
Lăng Hạ dằn lòng, hai tay dùng sức kéo, nhưng lúc tay bị siết đỏ vẫn không kéo xuống được, hắn tức giận hung hăng nện lên giường một quyền.
Ma Tôn đại nhân thật đúng là hào phóng, trong giây chuyền đựng vô số tiền tệ, đan dược, sách vở, quần áo vân vân. Không gian cũng lớn đến kinh người, nhưng lại Lăng Hạ không muốn dùng.
Hắn thở hồng hộc nằm trên giường, liếc nhìn ngoài cửa sổ, màn đêm phía ngoài đã từ từ biến mất, nơi chân trời nổi lên một chút ánh sáng trắng.
Thật ra thì hắn và Đại Bạch đều có thể nhìn vật vào ban đêm, không cần đợi đến khi trời sáng nhỉ?
Ngực không hiểu vì sao lại khó chịu, Lăng Hạ cố chấp cho rằng, hắn chỉ vì tiểu A Tuyệt nên có chút thương cảm.
Mặc dù đáng yêu không chịu được, nhưng mình không thể thích, dù sao đó cũng chỉ là giả.
Giống như bọt xà phòng xinh đẹp, biến mất rất nhanh.
Nhất định phải quên toàn bộ bắt đầu cuộc sống mới, hắn không thích nam nhân, nếu cố chấp làm trái tất sẽ phản. Sớm rời đi một chút, đối với kẻ nào cũng tốt.
Lăng Hạ ngồi dậy thở ra một hơi thật dài, sau đó đi ra ngoài nhẹ nhàng kéo Đại Bạch đang núp trong ổ: “Đại Bạch, chúng ta phải rời đi.”
Hắn để ngọc bội kia ở nơi dễ thấy, mặc y phục vải thô màu xanh dương lúc mới tới của mình, nhét túi đựng đồ mua trước kia lên người. Nhiều ngày như vậy Đại Bạch vẫn duy trì thân thể thu nhỏ đã sớm ngứa ngáy cả người, không kịp chờ đợi lộn một vòng trên mặt đất, khôi phục thành trạng thái hoàn toàn.
Lăng Hạ dứt khoát xoay người đi lên, xoa xoa cổ Đại Bạch.
Đại Bạch lắc lắc đầu phát ra một tiếng ưng bén nhọn lên trời, hai cánh dùng sức vỗ, bay lên trời. Nhìn trời xanh mây trắng có thể đụng tay đến, Lăng Hạ cố nén không quay đầu lại. Hắn chỉ sợ một khi quay đầu lại, sẽ nhìn thấy cặp mắt quen thuộc kia, như vậy hắn sẽ tiếp tục hốt hoảng luống cuống.
Thật đúng là độc ác a. . . . . . Ngự Chi Tuyệt không chớp nhìn mắt một người một chim từ từ đi xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Gió thổi tóc y bay tứ tán, y đã nhớ không rõ mình từng đứng ở nơi rộng rãi nhìn về phương xa chờ đợi người nọ trở về bao nhiêu lần.
Khóe miệng y lộ ra một nụ cười yếu ớt, dù sao, cuối cùng Lăng Hạ vẫn sẽ là của mình, y đã sớm chờ đợi thành thói quen.
Lần này sẽ không giống trước kia, lần lượt chỉ là thất vọng.
Lăng Hạ và Đại Bạch đang đi trong đám đông ở một thành nhỏ, bọn họ đã ra ngoài ba bốn ngày rồi. Lăng Hạ quyết định tới địa bàn chính phái xem một chút, dù sao ma tu đạo đều là địa bàn của Ngự Chi Tuyệt, hắn có chút khó chịu.
Thành nhỏ này vẫn là địa bàn ma tu đạo, người lui tới chen chúc nhốn nháo, ăn mặc hình thái khác nhau, không ít người mang theo đủ loại ma thú nhiều màu sắc. Lăng Hạ vẫn để Đại Bạch biến trở về hình thái nhỏ, tránh cho gây sự chú ý, dù sao ma thú cấp năm trở lên đã rất hiếm thấy.
Hắn sờ sờ túi đựng đồ phổ thông đeo ngang hông, bên trong đều là tiền để dành được khi ở Bách Thú uyển, ước chừng mười mấy tiền năng lượng cấp hai, gần trăm tiền năng lượng sơ cấp.
Trên đường tìm được một khách sạn nhỏ, nhìn bên ngoài cũng sạch sẽ, Lăng Hạ liền đi vào. Giá tiền không mắc, năm tiền năng lượng cấp một một đêm, nhưng gian phòng lại hết sức đơn sơ. Lúc hắn vừa tới còn ở đầu đường xó chợ mấy ngày, đương nhiên sẽ không quá mức để ý, lập tức thuê một gian phòng, lại ở dưới lầu ăn chút cháo và một món ăn khác, gọi cho Đại Bạch một bàn thịt.
Cơm canh thật thô ráp, trong cháo có không ít cát, món ăn cũng không được bao nhiêu chất, thịt cũng lạnh. Đại Bạch cũng không để ý ăn rất ngon, Lăng Hạ khẽ mỉm cười, cũng bắt đầu ăn.
Lúc vừa tới hắn thường thường chán nản, nhưng bây giờ trong túi có tiền, còn có Đại Bạch, so với thời gian đầu đã tốt hơn nhiều. Chỉ là nghĩ như thế, nơi nào đó trong lòng vẫn trống rỗng.
Đột nhiên có bốn tráng hán hung thần ác sát đi tới, đầu mọi người đều trọc, lỗ mũi mang một khoanh vàng hình tròn thật to, mình trần lộ ngực, ngang hông là Trường Đao.
Những người này vừa nhìn liền biết không dễ chọc, tiểu nhị kiến thức rộng rãi, vội vàng đi tới ân cần hầu hạ bưng rượu bưng thịt. Lăng Hạ không để ý lắm tiếp tục ăn cơm, mặc dù ma tu đạo thích khiêu khích đánh nhau, nhưng khiêm tốn kín kẽ một chút sẽ không rước họa vào đầu.
Nhưng chốc lát, lại có một người đi vào. Lăng Hạ không chút để ý nhìn sang, hơi giật mình. Dù sao ở thế giới này có nhiều người tóc đen, tóc nâu, tóc vàng, nhưng tóc xanh vẫn là lần đầu tiên thấy.
Người tóc xanh tuổi trẻ này tướng mạo hết sức tuấn lãng, cười hì hì, tai trái mang khuyên tai mày tím thật dài, lắc qua lắc lại, như muốn chọc mù mắt người ta. Hắn rất nhạy bén nhận ra ánh mắt của Lăng Hạ, tà tà nhìn tới đây, Lăng Hạ liền cười lễ phép với hắn.
Khiến Lăng Hạ kinh dị là, vẻ cợt nhã trên mặt người tóc xanh này nhất thời thay đổi, giống như nhìn thấy quỷ, nhưng nét mặt trong chớp mắt liền khôi phục lại vẻ bình thường. Lăng Hạ nghi ngờ nhìn sang, đối phương đã sải bước đi về phía mình.
“Tại hạ Tô Mạc Chận, xin hỏi cao tính đại danh của huynh đệ?” Tô Mạc Chận khôi phục trấn định, quan sát Lăng Hạ cẩn thận cười hì hì nói, “Có thể ngồi cùng bàn với ngươi không?”
Lăng Hạ nhìn xung quanh một chút, bây giờ là thời gian ăn cơm, quả nhiên không có bàn trống, liền gật đầu một cái cười nói: “Tại hạ Lăng Hạ, Tô huynh thỉnh tùy ý.”
Tô Mạc Chận vỗ mạnh bàn, trợn mắt há mồm nhìn Lăng Hạ lẩm bẩm nói: “Này này, nói đùa sao? . . . . . .”
Lăng Hạ bị hắn dọa sợ hết hồn, đột nhiên nhớ đến hôm đó hắn cứu người Thành Vân Tiêu ở Bách Thú uyển. Khi cô nương kia nghe tên của mình, liền lộ ra vẻ mặt không dám tin như vậy. Chỉ là, khi đó quá mức vội vàng, cô nương kia lại hôn mê bất tỉnh, hắn không có cơ hội hỏi rõ ràng.
Hắn không nhịn được nói: “Tô huynh có biết người cùng tên với tại hạ không?”
Tô Mạc Chận không đáp, chỉ kề sát lại cẩn thận dò xét ngũ quan Lăng Hạ. Lăng Hạ không quen bị người ta dán gần như vậy, có chút không vui.
Đại Bạch nhướng mắt lên, dùng miệng tha một miếng thịt, chợt quẳng lên mặt Tô Mạc Chận.
Tô Mạc Chận dùng đũa kẹp lại, lúc này mới phát hiện trên bàn còn có một con gà rụng lông đang ăn. Hắn chưa từng thấy bạch đầu ưng mô hình nhỏ thái, liền kinh ngạc nói: “Đây là ma thú của huynh sao? Dáng vẻ thật xấu xí! Ừm, là Sơn Nhiễu hay là Bách Điềm?”
Sơn Nhiễu và Bách Điềm đều là ma thú cấp hai, hơn nữa bộ dạng xấu xí, Đại Bạch biến thành mô hình nhỏ hoàn toàn thu lại hơi thở, Tô Mạc Chận không nhận ra được.
Bị người ta chê Đại Bạch xấu xí ngay trước mặt, Lăng Hạ càng không thích, Đại Bạch nhìn nhiều sẽ thấy rất thuận mắt được chứ?
Hắn kìm lòng nói: “Tô huynh chưa trả lời vấn đề của ta.”
Tô Mạc Chận ngửa đầu cười ha ha hai tiếng, tìm tòi nghiên cứu nhìn vẻ mặt Lăng Hạ nói: “Ngươi thật sự có vài phần tương tự một người bạn cũ của ta, hơn nữa còn trùng tên họ. . . . . .”
Lăng Hạ bất giác nhíu mày, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?
Trong lòng mơ hồ có chút phiền não, Lăng Hạ bất giác nói: “Xin hỏi vị bằng hữu kia của ngươi bây giờ đang ở nơi nào? Hắn. . . . . . Là hạng người gì?”
Tô Mạc Chận cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, cười đùa nói: “Nói bạn cũ, dĩ nhiên là chỉ hắn đã chết rồi nha, đại khái là một người lề mề dong dài, ừm, thật ra ta và hắn không thân lắm, ha ha.”
Lăng Hạ liền im lặng.
Tô Mạc Chận híp mắt, chợt đè thấp giọng, nói: “Chẳng qua cố nhân này của ta mặc dù không có ưu điểm gì, nhưng khi còn sống lại có thể khiến đương kim Ma Tôn đại nhân mê đắm vây quanh, ngươi nói có kỳ quái hay không?”
“Cái gì?” mặt của Lăng Hạ liền trắng bệch, cùi chỏ đụng phải chén cháo, làm nó ngã rơi xuống đất vỡ nát. Hắn khàn giọng nói, “Ngươi nói Ma Tôn đại nhân, là ai ?”
Thanh âm của hắn có chút cao, may mắn dưới lầu người uống rượu người nói chuyện hết sức ồn ào nên không ai nhìn sang. Tô Mạc Chận đè cánh tay của hắn lại ý bảo hắn nhỏ giọng, kinh ngạc nói: “Dĩ nhiên là đương kim Ma Tôn đại nhân! Còn có thể là ai?”
Mặt của Lăng Hạ lúc đỏ lúc trắng, trong lòng lạnh lẽo.
Khó trách lần đầu tiên gặp mặt đối phương liền đuổi theo hỏi hắn tên gì, sau đó lại làm ra chuyện quá phận như vậy. . . . . . Mẹ nó, xem ông đây là thế thân hay sao? Đi con mẹ ngươi kịch máu chó!
Hắn cố gắng trấn định, ôm lấy Đại Bạch cố cười nói: “Thì ra là vậy, ngày mai tại hạ phải lên đường gấp, trở về phòng nghỉ ngơi trước, Tô huynh xin cứ tự nhiên.”
Hắn không biết vì sao mắt mình đột nhiên mơ hồ, cũng không biết thứ chua xót cuồn cuộn nơi ngực kia là cái gì, bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ không người mà ngây người.
Tô Mạc Chận suy nghĩ nhìn bóng lưng Lăng Hạ, cười nói: “Thú vị, thú vị, phải thông báo với tiểu Hổ một chút thôi.”
Mục tiêu lần này của hắn vốn là lấy hàng hóa của bốn tên dị tộc đưa cho lão bà tương lai, bây giờ a, liền sửa lại một chút, trước lấy đồ trên người mấy người kia, sau đó đi theo “Lăng Hạ” này xem náo nhiệt.
Ừ, chuyến này tới ma tu đạo, quả nhiên không lỗ!
Phòng trong khách sạn âm u ẩm ướt, tản ra mùi nấm mốc, tâm tình Lăng Hạ thì càng hỏng bét.
Trong đầu hắn không tự chủ được nhớ lại đủ chuyện ở Dị Giới, mẹ nó, mặc dù ông đây không có ý định làm gay, thế nhưng bị người ta xem là thế thân đùa bỡn đủ kiểu, thật đúng là. . . . . . Con mẹ nó khó chịu a!
Lăng Hạ càng nghĩ càng giận, thật hận không thể xông về tìm Ngự Chi Tuyệt đối chất.
Con mẹ ngươi tình thánh! Xem người ta là thế thân là chuyện độc ác nhất có được không?
Ngực giống như có một cây đuốc thiêu đốt, hơn nữa càng đốt càng bùng cháy, dường như muốn đốt cháy sạch nội tạng.
Lăng Hạ hô hấp gấp rút, cho đến khi Đại Bạch lo lắng mỗ mạnh một phát lên cánh tay hắn, hắn mới phục hồi tinh thần.
Hắn vuốt vuốt cánh tay, hơi giật mình, tại sao mình lại giận như vậy?