KẺ THỦ HỘ VŨ TRỤ (BẢN MỚI)

Hắn nói với mẹ xin phép cho hắn nghỉ học 3 ngày, tâm trạng của hắn bây giờ rất tệ, việc luyện chế thất bại không gian trữ vật đối với hắn là một đả kích trầm trọng, hắn không biết tại sao bản thân lại luyện chế thất bại, sai lầm ở đâu, hắn không ngừng hồi tưởng lại.

Nguyện liệu luyện chế hắn đã dùng hết Tinh Không Thạch chỉ còn sót lại một ít, hắn chỉ biết thở dài.

Gạt bỏ suy nghĩ hỗn loạn sang một bên Trần Quốc Hưng gọi người tới đón, hắn muốn đi du lịch cho tâm trạng tốt hơn. Ngồi trên xe nhìn những hàng cây vụt qua bên ngoài, hắn trầm tĩnh, chú tài xế lái xe nhìn qua gương chiếu hậu bấy giờ mới lên tiếng hỏi hắn.

“ Cậu muốn đi đâu?”

Hắn trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.

“Đi phan-xi-păng đi chú.”

Chú tài xế gật đầu phóng thẳng xe lên đường cao tốc, hắn muốn nhìn xem nóc nhà Đông Dương có hùng vĩ như trên mạng hắn được xem hay không.

Mà điều hắn lưu tâm là dãy Hoàng Liên Sơn, chạy dài khoảng 180 km nằm giữa hai tỉnh Lào Cai và Lai Châu, địa hình hiểm trở và rừng cây rậm rạm, thích hợp cho một số linh thảo tồn tại, xem như chuyến đi này là giải toả tâm trạng với lại xem bên trong Hoàng Liên Sơn có còn Linh Thảo tồn tại, ở Việt Nam địa phương còn linh thảo và một số loại kì trân dị bảo hắn đoán chừng chỉ có dãy núi Hoàng Liên Sơn hiểm trở ít người qua lại.

Xe dừng lại ở thị trấn SaPa hắn xuống xe đi một mình, còn chú tài xế hắn bảo quay về công ty làm việc, hắn sẽ tự đi về.

Trần Quốc Hưng không mang theo đồ đạc gì nhiều chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, một tấm thẻ ngân hàng cùng một chiếc điện thoại, khi có tiền thì đồ đạc linh tinh không cần thiết phải mang theo chỉ cần bỏ tiền mua là được. Đến nơi cũng đã giữa trưa hắn tìm một khách sạn thuê một phòng, rồi ăn một ít món đặc sản, sau đó lăn quay ra ngủ.

Đến chiều tỉnh dậy Trần Quốc Hưng mới đi mua đồ chuẩn bị cho hành trình chinh phục đỉnh núi Phan xi păng, hắn muốn đi bộ leo núi tiện cho việc thám hiểm, tìm kiếm linh vật ( linh thảo, nguyên liệu…..).

Mua mấy thứ linh tinh cũng đã đến mờ tối, mang đồ về sau đó tắm rửa, rồi đi ra ngoài. Nhìn màn đêm tràn đầy sương mù, hắn hít một hơi thật mạnh, cảm nhận không khí đặc biệt của vùng núi Tây Bắc, cảm giác se se lạnh làm người ta muốn xích lại gần nhau hơn, mà đấy chỉ là cảm nhận chứ thật ra Trần Quốc Hưng hắn thật ra chẳng có chút gì gọi là lạnh cả.

Trần Quốc Hưng cũng mặc lên người một cái áo khoác nhẹ cho giống những người khác, hắn không muốn ăn mặc phong phanh đi ra ngoài rồi lại bị người ta nói là bị hâm thích thể hiện.

Lượn lờ trên những con đường nhìn những con người xa lạ, trong lòng hắn cảm giác có chút cô đơn, hai mắt cay xè khi nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau tay trong tay nói nói cười cười vui vẻ, hắn thật sự cảm thấy bi ai cho bản thân, giả sử có một cô người yêu thì tốt, 15 năm chưa một lần biết yêu, ây za không đúng cộng cả kiếp trước đã là 35 năm, ngay cả một lần nắm tay gái hắn còn chưa từng, hắn còn rất tinh khiết trong trắng à nha.

Đi vào một quán nướng hắn ngồi ở tầng hai ngay gần cửa sổ tiện cho việc ngắm cảnh, gọi một suất đồ nướng cùng vài lon bia Heineken. Ăn một miếng thịt nướng uống một ngụm lớn bia hắn cảm giác đời này coi như là tiêu sái thoải mái, bất giác hắn tự thều thào hát.

“ Lặng nhìn dòng đời đua nhau bon chen vì chữ tiền

Bạn bè sa ngã yêu thương phôi phai cũng bởi tiền

Sông có khi đục trong cũng giống như con người

Dù thất thế nhưng đâu chắc mãi không giàu sang

Đừng nhìn một người đang trong nguy nan mà xem thường

Rồi ngày mai sau chưa ai hơn ai nhớ nhé bạn

Ai có qua cuộc chơi mới hiểu ra sự đời

Cuộc đời ai cũng có những khi cơ hàn thôi

Người bạn thân trong con nguy nan ta là ai

Cho tôi xin cám ơn bạn suốt đời

Còn người cười chê trong cơn nguy nan ta là ai



Thì ta nhớ để rồi một ngày mình đổi khác

Đời có mấy ai không qua nguy nan mới giàu sang

Vì có mấy ai sinh ra trong nhung gấm lụa là

Ta hãy thương đời ta cố vươn mình bạn nhé

Rồi tương lai mai sau từng bước lên cao

Cuộc sống hơn thua ganh đua giúp ta kiên cường hơn

Đừng trách ông trời không cho ta may mắn ở đời

Cũng do ta mà thôi chớ trách một ai khác

Trời sẽ thương ai trong phong ba biết vươn lên

Sẽ thành công.” ( Phú Lê)

Trần Quốc Hưng ngửa mặt lên tu sạch một lon bia, bất giác từ đằng sau hắn vang lên một giọng nói khá dễ nghe.

“ Anh hát hay đó mà tên bài hát là gì vậy cho tôi biết với được không?”

Trần Quốc Hưng giật mình ho khù khụ, quay lại nhìn thì hai mắt toả sáng là một thần tiên tỉ tỉ, một cô gái xinh đẹp khoảng 23 24 tuổi đặc biệt là thân thể dáng dấp hắn phải công nhận đây là dáng vóc ma quỷ, đàn ông đều sẽ nổi lên dục vọng.

“ Là một em trai, chị lại tưởng là một anh chàng nào đó đang thất bại trong sự nghiệp.”

Cô gái xinh đẹp kìa kéo một cái ghế qua ngồi đối diện với hắn nở một nụ cười chết người làm lộ ra hai cái răng khuểnh.

Trần Quốc Hưng thở dài xua xua tay nói.

“ Này chị gái ở sau lưng người ta nghe trộm là không tốt đâu.”

Cô gái kia bĩu môi, Trần Quốc Hưng gặp một miếng thịt bỏ vào mồm nhai nhồm nhàm nói.

“ Chị gái làm gì mà lại ngồi đây?”

Cố gái kia nhướn mày nhìn hắn rồi đặt một ngón tay lên đôi môi đỏ mọng làm ra bộ dáng đáng yêu nhìn hắn nói.

“ Em không thích hả!”

Trần Quốc Hưng cũng bĩu môi, thầm nhủ trong đầu là hắn còn chưa có bằng lái, không khéo lại gẫy cánh thì khổ. Hắn gật gật đầu, cô gái kia bĩu môi hừ mũi nói.

“ Nhóc con không cần phải dối lòng đâu.”

Trần Quốc Hưng có chút đau đầu, đã đang buồn bực từ đâu lại chui ra một bà thím làm hắn muốn đập đầu vào bàn tự sát, bà thím này còn có vẻ hơi ATSM, hắn chề môi xuống nói.

“ Bà thím, tha cho cháu được không, cháu không có tiền đâu mà lừa đảo.”



Cô gái kia trợn mắt liếc xéo hắn, đập mạnh tay xuống cái bàn, hô lên.

“ Phục vụ, cho thêm đồ với bia lên đây.”

Này này bà cô này làm cái gì đấy, tính ăn hôi để hắn trả tiền hả, hắn đâu có tiền.

“ Này chị gái, chúng ta không quen biết, em cũng không có tiền trả đâu.”

Cô gái liền móc một cọc tiền từ trong ví đặt lên bàn, cười khinh thường nhìn hắn nói.

“ Yên tâm chị đây hôm nay bao nhóc.”

Trần Quốc Hưng cười cười đưa tay xoa xoa cằm, xem ra hắn cũng có tiềm năng làm trai bao đó chứ, chưa hành nghề đã có một chị gái xinh đẹp lại giàu có bao chọn, ây za xem ra sau này hắn không phải đi theo đít trâu làm ruộng rồi.

Trần Quốc Hưng mặc kệ bà chị này, liền cắm đầu ăn. Thức ăn được mang lên thêm cùng bia, bà chị kia liền rút chục tờ xanh xanh đưa cho nhân viên nói.

“ Tôi thanh toán luôn bàn này.”

Cô nhân viên còn cầm tiền còn tính nói gì thì chị gái xinh đẹp đã cắt lời.

“ Tiền thừa cô cầm luôn đi nhé.”

Cô nhân viên cảm ơn rồi quay đi, hắn tặc lưỡi người có tiền có khác, rồi quay sang bà chị đánh giá một hồi, sau đó mới bĩu môi nói.

“ Bà chị giận dỗi người yêu hả?”

Chị gái xinh đẹp kia vừa bật bia đưa lên uống một ngụm lớn, nghe hắn nói thì dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

“ Sao em biết!”

Trần Quốc Hưng chỉ cười không nói, đang cảm thán trong lòng không biết anh nào lại can đảm vớ phải chị gái này, với tính cách như vậy, hazzz.

“ Thôi không nói nữa mà em trai tên gì?”

“ Hưng.”

Hắn trả lời cộc lốc, dây dưa với chị gái này, lát mà bị người yêu của bà thấy không khéo hắn lại bị người ta đấm cho ngu người.

“ Chị tên Hương, rất vui khi được làm quen với em.”

Nhìn bà chị xinh đẹp tên Hương đưa tay ra hắn chỉ biết lắc đầu, con gái xinh đẹp thật sự rất rắc rối. Hắn cũng chỉ đành đưa tay ra bắt xem như là kết một người bạn hề.

Sau đó là những câu hỏi tra tấn của chị Hương, hắn chỉ đau khổ trả lời cho qua loa, đang tính tìm cơ hội chuồn thì một anh chàng khá đẹp trai thấy chị Hương ngồi ở đây thì vội chạy lại.

“ Hương đừng giận anh nữa.”

Chị Hương vẫn ngồi im lặng ăn không phải ứng gì, hắn đánh giá người vừa đến, cảm giác khá là hiền, Trần Quốc Hưng thở dài thảo nào nhà mất nóc, đàn ông phải mạnh mẽ kiên quyết thì mới giữ được nóc nhà.

Khẽ nháy mắt với anh trai, hắn liền lui ra chuồn thẳng ra cửa, đi ngoài đường hắn cười nhạt trong lòng chỉ coi chuyện vừa rồi là một chuyện vu vơ lướt qua cuộc đời của hắn.

Tâm tình hắn bất giác tốt hơn, đúng chính là cách nhìn nhận vấn đề ở một góc độ khác, nếu hắn là anh chàng vừa rồi tâm trạng hắn sẽ không được tốt, khi đứng góc độ của một người ngoài cuộc, hắn sẽ không cảm nhận được gì, nhưng vấn đề là đứng ở góc độ khác quan sát chính mình quả thật là khó, hắn lại ỉu dìu xuống, lững thững bước đi trong màn sương đêm mờ ảo.

Bình luận

Truyện đang đọc