Nghe nói như thế, Ôn Ninh cũng không khỏi bội phục da mặt của Dư Phi Minh.
Anh lấy tự tin ở đâu mà nói Lục Tấn Uyên là người đàn ông vừa già vừa xấu lại hói đầu vậy?
Tuy rằng mặt mũi Dư Phi Minh cũng xem như khôi ngô tuấn tú, nhưng nếu thật sự so với Lục Tấn Uyên, thì chẳng có tư cách gì so sánh, ánh sáng của cây cỏ mục nát sao có thể so với ánh sáng của trăng.
"Ôn Lam có biết việc này không? Không phải anh nói cô gái như tôi không xứng với anh sao, vậy hiện tại anh đang làm gì?”
Ôn Ninh nhịn không được muốn thoát khỏi anh, nhưng Dư Phi Minh lại theo sát không buông.
"Dù sao cô lên giường của một tên đàn ông già, còn giả bộ thuần khiết gì chứ, anh ta cho cô bao nhiêu? Lẽ nào tôi trả không nổi sao?”
"Có phải đầu óc anh có vấn đề không...” Ôn Ninh hất cái tay đang lôi kéo của anh, vừa định đi, Dư Phi Minh đột nhiên trở nên hung hăng, cách nhanh nhất để khiến một cô gái ngậm miệng là gì, đó là hôn cô ấy.
Đặc biệt sau khi Ôn Ninh liên tục từ chối anh vài lần, khao khát chinh phục bên trong của Dư Phi Minh được khơi dậy hoàn toàn, anh chỉ muốn người phụ nữ này khuất phục mình.
Đè vai Ôn Ninh xuống, Dư Phi Minh chuẩn bị tư thế để hôn.
Ôn Ninh trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không thể tin được Dư Phi Minh sẽ làm vậy, đang muốn cho anh một cái tát, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai: “Anh Phi Minh? Chị?”
Sáng sớm hôm nay Ôn Lam vội vàng từ trường quay chạy tới bệnh viện, nhưng không thấy Dư Phi Minh đâu, hỏi thăm mới biết anh đã rời đi hơn nửa ngày, i điện cũng không ai bắt máy.
Không hiểu vì sao Ôn Lam liền nghĩ đến những lời mà ngày đó anh nói ở cửa phòng bệnh của Ôn Ninh, vì vậy trực tiếp tìm tới đây, không ngờ, lại chứng kiến thấy cảnh tượng này.
“Lam Lam?” Dư Phi Minh nhìn thấy Ôn Lam xuất hiện, ý nghĩ xấu trong lòng bị dọa đến không còn lại gì.
Đối với Ôn Ninh, anh thật sự có vài phần hứng thú, nhưng cũng chỉ muốn vui đùa thôi, trả thù mấy lời sỉ nhục vừa rồi của cô, nếu chỉ vì vậy mà mất Ôn Lam, người bạn gái chính thức hoàn cảnh gia đình tốt còn là ngôi sao lớn, thì cái được không bù nổi cái mất.
“Là cô ấy trêu chọc anh!” Dư Phi Minh buông tay ra, thậm chỉ còn hung hăng đẩy Ôn Ninh một cái, tỏ ra mình trong sạch.
Ôn Ninh bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa bị anh đẩy ngã xuống đất, lui về sau hai bước, xoa cổ tay bị anh bóp đau đang đỏ lên: “Dư Phi Minh, anh có phải đàn ông không thế?”
Rốt cuộc cô bị mù mắt tới cỡ nào mà không nhìn ra Dư Phi Minh lại là một tên lật mặt vừa yếu đuối vừa khiến người ta chán ghét?
"Ôn Ninh!" Ôn Lam bước tới, giơ tay lên tát cô một cái: “Cô vẫn chưa chết tâm còn quay lại quấn lấy anh Phi Minh, hôm nay tôi phải dạy dỗ cô một chứt!"
Mời đọc truyện trên truyện 88
Ôn Ninh lạnh lùng liếc nhìn cô ta, trực tiếp đưa tay nắm chặt cổ tay Ôn Lam, khiến cô ta không thể động đậy: "Hiện tại cô nghĩ rằng tôi sẽ để cô đánh để cô mắng tùy ý sao? Hiện tại là do chồng chưa cưới của cô tìm tới cửa công ty của tôi dây dưa, cô không trông coi kỹ người đàn ông của mình, còn chạy tới đây dạy dỗ tôi?"
Mỗi chữ mỗi câu của Ôn Ninh, không có chút ý định cho hai người họ mặt mũi, bọn họ lấy việc sỉ nhục cô làm niềm vui, dựa vào đâu bắt cô phải đối xử tốt bụng với họ?
Ôn Lam mở miệng thở gấp, lời của Ôn Ninh, sao cô ta có thể không hiểu, nhưng vì sĩ diện, chỉ có thể nén sự tức giận, lựa chọn nhắm toàn bộ hỏa lực vào Ôn Ninh, nhưng hiện tại, cô ta có chút không nhịn được rồi.
"Lam Lam, không phải... anh.”
Dư Phi Minh muốn giải thích, nhưng cũng không nói được gì, dù sao, là anh ta xuất hiện dưới lầu công ty của Ôn Ninh, mà không phải cô chủ động tìm tới cửa nhà anh ta.
Ôn Lam càng nhìn càng tức, cuối cùng không kiềm chế nổi, đánh mất điệu bộ hiền lành dịu dàng thường ngày, hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Ninh: “Mặc kệ ra làm sao, sau này chị không được đụng vào anh Phi Minh, anh ấy là em rể của chị, cho dù chị đói khát đàn ông thế nào, cũng không thể có ý đồ với anh ấy.”
Trong lòng Ôn Ninh cười giễu hai tiếng: "Có thời gian phô trương thanh thế với tôi, còn không bằng kêu anh ta thành thật một chút.”
Nói xong, Ôn Ninh cũng chẳng thèm dây dưa với hai người này, sải bước rời đi.
Ôn Lam nhìn cô rời đi, lần đầu tiên có cảm giác thất bại trước Ôn Ninh, nhìn thoáng qua Dư Phi Minh bên cạnh, cũng không có tâm trạng tiếp tục giả bộ với anh ta: "Em còn phải quay phim, không nói với anh nữa.”
Dư Phi Minh nhìn cô ta nổi giận đùng đùng rời đi, muốn đuổi theo, nhưng không còn mặt mũi để đuổi theo.
Ôn Lam ngồi trên xe bảo mẫu, gương mặt xinh đẹp lúc này vặn vẹo đáng sợ, cô ta luôn coi mình ở trên cao, nhưng lại vấp phải Ôn Ninh, người cô ta coi thường nhất, còn không chỉ một lần, làm sao có thể không tức giận?
"Con đĩ Ôn Ninh này, vì sao luôn đối đầu với tôi mọi nơi, cô ta dựa vào cái gì chứ?”
"Lam Lam, đừng sốt ruột, con xem, đây là gì?"
Trương Nhã Lâm nhìn bộ dáng tức giận của con gái, đau lòng an ủi, đồng thời, lấy một đoạn video vừa rồi bà ta quay được từ trên xe.
Hình ảnh trong video có chút lộn xộn, nhưng cũng coi như nhìn rõ, có thể thấy rõ mặt người và những chuyện xảy ra, có thể nghe được lời họ nói.
"Lam Lam, con thật dễ kích động, con không cần chấp nhặt với cô ta, đoạn video này nếu như chúng ta cắt ghép một chút rồi tuồn ra ngoài.”
Trong video, là Dư Phi Minh và Ôn Ninh đang dựa sát nhau, nhìn ở góc này, giống như hai người đang hôn nhau, khiến người ta suy nghĩ miên man.
"Hiện tại Ôn Ninh vênh váo đắc ý như vậy, không phải là dựa vào Lục Tấn Uyên cáo mượn oai hùm thôi sao.”
"Như vậy, nếu tin tức cô ta không đứng đắn, ra ngoài trêu chọc đàn ông khác sau lưng cậu ta, Lục Tấn Uyên còn có thể giúp cô ta sao? Không giết chết cô ta đã là may mắn rồi. Có người đàn ông nào chịu nổi bị người phụ nữ của mình cắm sừng, huống chi là người như Lục Tấn Uyên?"
"Mẹ nói đúng” Ôn Lam nhìn video kia, lúc này mới lau đi nước ở khóe mắt, lại lấy đồ trang điểm trong túi ra, chăm chú trang điểm, chốc lát sau, cô ta trở lại là Ôn Lam hoàn mỹ trong mắt mọi người.
Chỉ là trong đôi mắt cô ta lóe lên ánh sáng kì dị, làm mờ đi vẻ đẹp của cô ta.
Lần này, cô ta phải khiến Ôn Ninh không thể trở mình.
Sau khi Ôn Ninh vội vàng ăn cơm trưa liền chạy về công ty, có lẽ trưa nay khiến hai người đáng ghét kia ăn thiệt, tâm trạng của cô rất tốt, lúc đi đường cực kỳ nhanh nhẹn.
Trở lại phòng làm việc tầng cao nhất, từ xa Ôn Ninh đã thấy Lục Tấn Uyên đã trở về, bóng lưng cao ngất của người đàn ông được ánh mặt trời ấm áp buổi chiều phác họa, hoàn mỹ đến nỗi khiến người ta không thể rời tầm mắt.
Tim không khỏi đập nhanh hơn, ngay lập tức, Ôn Ninh điều chỉnh biểu cảm của mình, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc đến gần, cô mới nhìn thấy một người đàn ông bên cạnh Lục Tấn Uyên, đang kích động nói với anh gì đó: “Đây là buổi lễ tốt nghiệp của Yên Nhiên, cậu thực sự không đi sao? Cô ấy biểu diễn trước công chúng trong buổi lễ này, đây là thời khắc quan trọng của đời người, nếu bỏ lỡ thì không thể quay lại đâu.”
Lục Tấn Uyên đang muốn nói gì đó, lại chú ý tới Ôn Ninh đứng ở xa, cau mày: "Tới phòng làm việc của tớ rồi nói.”