KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI DỊU DÀNG

Ôn Ninh chỉ vào một góc nhỏ trên màn hình, đang không ngừng chiếu lại hình ảnh kia.

Hạ Tử An cũng đã bước đến, đứng vào chỗ Ôn Ninh nói, ban đầu còn chưa nhìn ra được manh mối gì, nhưng chỉ một lát sau, anh đã nhận ra trong góc hẻo lánh kia thế mà lại có một chiếc xe điện chạy qua.

Chiếc xe kia, rõ ràng lại chạy qua đó!

Rốt cuộc có chuyện gì xảy xa, chỉ nhìn qua thôi đã hiểu được rõ ràng.

Đoạn video này, đã bị người có trình độ cắt ghép xử lý qua rồi, tuy rằng người chỉnh sửa video đã rất cẩn thận, nhưng vẫn để lộ ra một chi tiết sơ hở nho nhỏ này.

Nhận ra điều này khiến cả hai người đều vui sướng, Hạ Tử An lập tức gọi điện thoại cho đàn em của mình, bảo bọn họ xử lý đoạn video này, đồng thời, cũng bắt tay tiến hành việc bác bỏ tin đồn.

Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Ôn Ninh lúc này mới buông lỏng, Hạ Tử An muốn xử lý chuyện này một cách tốt nhất, nên đã rời khỏi đi đến công ty, để mình cô ở lại, chờ đợi tin tức.

Ôn Ninh thở dài một hơi rồi mở điện thoại ra, lúc này mới trông thấy trong lịch sử cuộc gọi, là cuộc gọi đến từ nước ngoài, vừa nhìn thấy nó cô đã nghĩ ngay đến Lục Tấn Uyên.

Cô do dự một chút, sau đó vẫn gọi lại. Rất nhanh đã có người nghe máy.

"Tôi thấy anh gọi điện thoại đến."

Nghe thấy giọng Ôn Ninh, Lục Tấn Uyên đang trên đường lái xe đến sân bay để chuẩn bị về nước khẽ nở nụ cười trào phúng, ánh mắt anh lạnh lùng giận dữ: "Sao thế, ngại tôi cắt ngang chuyện tốt của cô à?"

Ôn Ninh vừa nghe thể đã sững sờ, anh ta đang nói cái gì vậy, còn cái giọng điệu trào phúng của người đàn ông kia nữa, khiến cô không có cách nào không để ý đến được: "Anh đang nói hươu nói vượn cái gì thế?"

"Ôn Ninh, cô cô đơn lạnh lẽo khó nhịn nhiều lắm sao, mà tôi vừa mới đi khỏi, cô đã lập tức mời gọi người đàn ông khác đến, cô thiếu đàn ông một ngày thì không chịu nổi sao?"

Lục Tấn Uyên vừa nghĩ tới giọng đàn ông ban nãy anh ta nghe được, cùng với tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm mà Ôn Ninh đang tắm rửa, thì hoàn toàn không nhịn nổi cơn giận nữa, bàn tay đặt trên tay lái nổi đầy gân xanh.

Ôn Ninh bị lời nói thẳng thừng của anh làm cho nghẹn không nói ra lời, nói như vậy, thì anh cũng đã trông thấy những tin tức kia?

Mà anh, sau khi biết chuyện giữa cô và Ôn Lam, thì vẫn lựa chọn tin tưởng bọn họ như cũ, nghi ngờ cô...

Trong lòng đột nhiên giống như bị bịt kín bởi một tầng bông, kín đến mức khiến Ôn Ninh hít thở không thông, rất lâu sau, cô mới lạnh lùng cười ra tiếng: "Phải không? Anh đã thích nghĩ như vậy, thì tùy anh, tôi mệt rồi, bye bye."

Nói xong, cô dứt khoát cúp điện thoại, Lục Tấn Uyên nghe thấy tiếng kêu máy móc kia, thì hung hăng đập mạnh một cái vào tay lái, chiếc còi ô tô bị anh đập xuống, phát ra một tiếng kêu chói tai.

Ôn Ninh ném di động sang một bên, cái cảm giác không thoải mái trong lòng này vẫn cứ bao trùm lấy cô.

Cô vốn cho rằng, Lục Tấn Uyên còn chưa biết chuyện này, hoặc là, anh đã biết rồi, thì cũng sẽ tin tưởng cô.

Nhưng hiện tại, chuyện xảy ra giống như đang giễu cợt cô tự mình đa tình, Lục Tấn Uyên chán ghét cô như vậy, sao có thể sẽ tin lời cô chứ?

Tất cả chẳng qua chỉ là suy nghĩ viển vông của cô mà thôi.

Ôn Ninh chôn sâu mặt mình vào giữa gối, nhắm tịt mắt lại.

Không lâu sau, Hạ Tử An đã chỉnh sửa xong video.

Ôn Ninh nhìn bằng chứng rõ ràng kia, trong lòng lại có chút lo lắng mơ hồ, đúng lúc này, thì Ôn Lam gọi điện thoại đến.

Giọng Ôn Lam mang theo vẻ đắc ý, rõ ràng là gọi đến để khoe khoang kết quả thắng lợi của mình.

Vừa rồi, Ôn Lam trông thấy video do một người đi đường chia sẻ lại lên mạng, dáng vẻ nhếch nhác của Ôn Ninh trong đó rất vừa ý cô ta, cho nên cô ta muốn gọi điện thoại đến, để

Mời đọc truyện trên truyện 88

"Cô... Không đúng, đừng giả vờ nữa, tôi biết bây giờ nhất định cô đang trốn trong một xó xỉnh âm u hẻo lánh nào đó khóc thầm, thế này nhé, cô ra ngoài quỳ xuống xin lỗi, chân thành một chút, có lẽ tôi vui vẻ sẽ bỏ qua cho cô đấy."

"Xin lỗi, đừng có mơ, Ôn Lam, đoạn video kia của cô đã qua chỉnh sửa cắt nối rồi nhỉ?"

Ôn Lam trợn tròn mắt, nhìn điện thoại không thể tin nổi, video kia cô ta đã cố tình tìm một nhóm chuyên nghiệp, còn tự mình kiểm tra lại rất nhiều lần rồi, tuyệt đối không thể nào xảy ra sai lầm được!

"Cô đang bắt thóp tôi sao?" Giọng nói của Ôn Lam đã yếu hơn, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh.

"Có phải hay không, cô lập tức sẽ biết thôi." Ôn Ninh cười lạnh, đúng lúc ấy, người do Hạ Tử An sắp xếp đã bắt đầu công bố video làm sáng tỏ.

Dưới sự dẫn dắt của công ty PR chuyên nghiệp, rất nhanh video này đã leo lên đầu bảng, Ôn Lam cẩn thận xem kỹ video được cắt nối biên tập kia, trong đó thế mà thực sự đã tìm thấy chỗ sơ suất của cô ta, làm cô ta tức giận ném tan cái điện thoại.

"Đồ ăn hại, một đám vô dụng chẳng làm nên trò trống gì cả, có chút chuyện như vậy mà cũng làm không được."

Nghĩ lại, chuyện này Ôn Lam đã nhúng tay vào nhiều lần, cũng đã ra mặt, nếu lỡ bị tiết lộ sự thật... Tuy rằng không đến mức tạo thành đả kích chí mạng, nhưng chỉ sợ hình tượng đóa hoa nhỏ ngây thơ lương thiện mà cô ta đắp nặn từ trước đến nay cũng sẽ bị vấy bẩn đôi chút.

Huống chi, chuyện này tất cả mọi người đều biết là Dư Phi Minh chủ động trêu chọc Ôn Ninh, với tính cách của Dư Phi Minh, nếu thật sự ảnh hưởng đến danh dự, thì anh ta nhất định sẽ giận lây sang người khởi xướng là cô ta.

Phải làm sao bây giờ?

Ôn Lam sắp bị tức chết rồi, vốn tưởng rằng đây là một cơ hội tốt để khiến Ôn Ninh suốt đời không thể ngóc đầu lên được, ai ngờ lại tự vác đá nện vào chân mình, việc này sao có thể khiến cô ta cam lòng được?

Bình luận

Truyện đang đọc