Giọng điệu của Lục Tấn Uyên vẫn lạnh lùng giống như đang ra lệnh vậy, Ôn Ninh lắc đầu: "Không cần phiền phức như thế, về nhà rồi bôi thuốc cũng được."
Những loại thuốc dùng để bôi khi bị ngã sưng đau này đều rất nặng mùi, bôi thuốc ở trong xe, Lục Tấn Uyên có thể sẽ thấy khó ngửi, cho nên, Ôn Ninh định để về nhà rồi dùng.
"Bôi trước đi, còn phải nhắc ba lần bốn lượt sao." Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh lắc đầu, ánh mắt tối sầm xuống, cô gái này đúng là thích ra vẻ, đã sưng như cái bánh bao rồi, mà vẫn muốn cố chịu đựng đến khi về nhà.
" Về công ty đi." Ôn Ninh vừa nói, thì đột nhiên Lục Tấn Uyên mở cửa xe phía cô ngồi ra, rồi bế cô lên khỏi ghế.
Ôn Ninh giật mình, người đàn ông lại nhanh chóng mở cửa sau xe ra, nhét cô vào trong không được nhẹ nhàng lắm: "Thuốc đâu, đưa đây, tôi bôi giúp cô."
Nếu như Ôn Ninh không muốn tự mình bôi, vậy thì để anh làm hộ.
"A? Không cần phiền phức như vậy đâu..." Ôn Ninh càng hoảng sợ hơn, Lục Tấn Uyên bôi thuốc cho cô, không phải ngày quốc tế nói dối chứ?
Nhưng mà, cô còn chưa kịp nói xong, thì Lục Tấn Uyên đã trực tiếp cầm chân cô lên, đưa chỗ chân bị thương của cô ra.
"A!" Ôn Ninh khẽ kêu một tiếng, bây giờ cô đang mặc váy liền, tuy rằng bên trong có mặc quần bảo hộ, nhưng mà bị một người đàn ông dơ chân mình lên như vậy, cô vẫn có cảm giác xấu hổ không được tự nhiên lắm.
"Thật sự không cần, để tôi tự làm, tự làm là được rồi." Ôn Ninh thấy anh định làm thật, gương mặt thoáng cái đã đỏ lên, nóng như bị thiêu đốt vậy.
Ôn Ninh vội vàng dơ tay ra muốn lấy lại lọ thuốc trong tay người đàn ông, nhưng mà, Lục Tấn Uyên lại không có ý muốn bỏ qua cho cô chút nào, bàn tay đang giữ chặt đùi cô không thả lỏng ra, người lại càng giữ chặt hơn.
"Đừng lộn xộn." Giọng nói khàn khàn gợi cảm của Lục Tấn Uyên vang lên bên tai Ôn Ninh, khiến cả người cô khẽ run rẩy, không dám lộn xộn nữa, chỉ giữ chặt váy rồi nhìn theo động tác của anh.
Lục Tấn Uyên cúi đầu, đổ thuốc ra tay, Ôn Ninh nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đẹp như được điêu khắc của anh, khó có ai kháng cự nổi không nhìn chăm chú vào khuôn mặt ấy, có người nói rằng, khi đàn ông chuyên tâm làm việc là đẹp nhất, trước kia Ôn Ninh không cảm thấy thế, nhưng lúc này, cô lại nhìn đến mức thất thần.
"Có thể sẽ hơi đau, cô cố nhịn một chút." Lục Tấn Uyên cởi giày cao gót của Ôn Ninh ra, nhìn thoáng qua độ cao đáng sợ kia, đúng là làm con gái thật sự mệt mỏi.
"Ừ, không sao đâu." Ôn Ninh tỉnh táo lại khỏi giây phút thất thần, vội vàng quay đầu sang một bên, không nhìn Lục Tấn Uyên nữa.
Thế mà cô lại nhìn người đàn ông này đến mức thất thần, cũng quá là...
Ôn Ninh còn chưa kịp khinh bỉ sự mê trai của mình, thì một cơn đau đớn dữ dội truyền đến từ mắt cá chân chỗ đang thai thuốc, khiến cô thiếu chút nữa đã kêu lên, chỉ có điều, cô vội vàng nhịn xuống, đợi đến khi Lục Tấn Uyên bôi thuốc xong cho cô, thì cô đã sắp cắn nát bờ môi mình.
"Đau thì cô kêu lên, đừng cậy mạnh." Lục Tấn Uyên liếc cô một cái, đây là lần đầu tiên anh trông thấy một cô gái giỏi chịu đựng như vậy.
Bình thường những cô gái nhỏ khác, chỉ hơi rách một chút ra thôi đã kêu trời kêu đất rồi, chỉ sợ người khác không đau lòng thôi.
Nhưng mà. Ôn Ninh yên lặng kiên cường như vậy, ngược lại khiến anh có thêm vài phần ấn tượng tốt, anh cầm lấy chiếc giày, ném sang một bên: "Lần sau đừng đeo nữa, cái gã Trình Dương chỉ chú ý đến hiệu quả tạo hình, cô có thể nói với anh ta."
Ôn Ninh rụt chân lại, cô cảm thấy chỗ da thịt vừa bị anh chạm vào dường như vẫn còn sót lại hơi ấm, khiến trái tim cô cũng càng lúc càng đập nhanh hơn.
"Tôi biết rồi, thật ra đây là vấn đề của tôi, đã lâu rồi không đi loại giày này, nên có chút không quen."
Ôn Ninh cúi đầu, sợ bị Lục Tấn Uyên trông thấy gương mặt phiếm hồng của cô.
Lục Tấn Uyên lại đi mua cho cô một đôi dép lê, rồi đưa cô về nhà.
Ôn Ninh cũng không từ chối, hiện giờ cô đi lại không tiện, đến công ty cũng không làm được gì, chẳng bằng cứ dưỡng thương cho tốt đã rồi mới làm việc được tốt hơn.
Lục Tấn Uyên gọi người giúp việc đến, nhìn theo cô ta dìu Ôn Ninh vào nhà rồi mới đi khỏi đó.
Mà Lục Tấn Uyên vừa đi, Hạ Liên đang dìu Ôn Ninh lập tức đẩy cô ra: "Đúng là một con hồ ly tinh."
Hạ Liên vừa nhìn thấy Ôn Ninh, trông thấy bộ lễ phục trên người cô, thì đã đoán ra được có chuyện gì xảy ra.
Cô gái Ôn Ninh này rốt cuộc có gì tốt, rõ ràng chính là hung thủ giết người, thế mà lại khiến cậu chủ vừa ý, còn mua cho cô ta hết cái này đến cái kia.
"Aa..aaa..." Ôn Ninh bị cô ta đẩy ra,
không kịp đề phòng, mắt cá chân vừa mới dịu đi đôi chút lại bị nặng hơn, cơn đau đớn truyền đến, khiến hai mắt cô đều hơi ướt.
Cái cô Hạ Liên này, đúng là chưa từ bỏ ý định, nhưng mà cô ta lại là người có công chăm sóc Lục Tấn Uyên, cho nên người trong nhà đều rất tôn trọng cô ta, Ôn Ninh thật sự cảm thấy khổ mà không nói nên lời.
"Cô đừng đắc ý, cho dù bây giờ cậu chủ đối xử tốt với cô, chẳng qua cũng chỉ là vui đùa một chút mà thôi, một ngày nào đó, cô vẫn sẽ phải cút ra ngoài."
Ôn Ninh nghỉ ngơi một lúc, nghe thấy cô ta nói thế, thì rất bất đắc dĩ, trước đây cô có lòng tốt khuyên bảo cô ta, nhưng Hạ Liên này giống như không nghe lọt chút nào cả.
Đối với người như Lục Tấn Uyên, thì cô hay cô ta có khác gì nhau đâu.
Chỉ là...
Vừa nghĩ tới dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông ấy hôm nay, trái tim Ôn Ninh vẫn đập lỡ một nhịp, cô nhanh chóng lắc đầu, lời Hạ Liên vừa nói, coi như đã nhắc nhở cô.
Cô không thể sinh ra suy nghĩ không yên phận nào, nếu không thì, người có hại chính là cô.
Chỉ là, tuy rằng Ôn Ninh nghĩ như vậy, nhưng hạ Liên căn bản không để bụng mấy lời cô nói, cô ta chỉ nghĩ đến quần áo trên người Ôn Ninh, tất cả những gì Ôn Ninh có, thì đã cảm thấy vô cùng ghen ghét.
Nếu như, Lục Tấn Uyên có thể đón nhận cả một cô gái đã từng ngồi tù, vậy cũng chưa chắc sẽ không thể đón nhận cô ta.
Cô ta nhất định phải tìm cách nào đó, để lấy được Lục Tấn Uyên.
Ôn Ninh ở nhà rảnh rỗi vài ngày, đang lúc vô cùng buồn chán, thì nhớ ra chuyện giữa Ôn Lam và đạo diễn Châu.
Cô tìm được số điện thoại của một tên săn tin trên báo lá cải về giới giải trí, nói hết chuyện này cho anh ta, vốn cho rằng có thể dùng chuyện này để khiến cho Ôn Lam xui xẻo, còn được thêm chút tiền thưởng gì gì đó,
Nào ngờ, gã săn tin kia nói không có chứng cứ, sợ bị người ta kiện, nên không thể công khai được.
Ôn Ninh có chút mất mát, dù sao, thì
Mời đọc truyện trên truyện 88
Nghĩ đến điều ấy, Ôn Ninh cảm thấy mạo hiểm như vậy cũng rất đáng giá, hôm ấy, cô đã nghe được số phòng, và cả thời gian nữa, cô có thể đóng giả làm nhân viên phục vụ, trà trộn vào trong gian phòng khách sạn kia