KẾT HÔN LÂU SẼ HỢP

Cả đời này đại khái sẽ không yêu nữa.
 
Thư Dư nghĩ liền cảm thấy khó chịu, gần đây phải gặp đại hạn, vận xui gì mới có thể chết vì nhục như vậy trước mặt người ông xã không mấy thân thiết này của mình.
 
Phó Tây Từ cũng không ngờ rằng sau khi cuộc họp của anh kết thúc, anh sẽ rất vinh dự được nghe những lời nhận xét tuyệt vời của bà xã mình.
 
Hai ánh mắt cách nhau không khí, lặng lẽ giao nhau.
 
Thư Dư đang nghĩ rốt cuộc cô nên nói cái gì, mới có thể giúp cho hình tượng nữ nhân lưu manh của mình không in sâu đậm vào trong mắt của Phó Tây Từ.
 
Cô chỉ nghĩ đến thao tác đơn giản nhất phù hợp với mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thay đổi chủ đề.
 
Sắc mặt của Thư Dư giả vờ trầm xuống, nhíu mày nói: "Gần đây trợ lý nói với em, hợp tác với aoe vậy mà lại ​​thuận lợi hơn nhiều so với em tưởng tượng, thương hiệu này từng có rất nhiều phiền phức, không ngờ dưới sự quản lý của anh lại được hoàn thiện như vậy, em nghĩ lần này khi công bố sản phẩm hợp tác chung sẽ có thể lên top lại.
 
Ngay cả khi nó nghe rất vô nghĩa, vẫn có thể khen đối phương để đạt được hiệu quả làm tê liệt đối thủ.
 
Cảm ơn nhé, tự cảm thấy mình quá thông minh.
 
Cô hoàn toàn chờ đợi Phó Tây Từ tiếp lời, để cô có thể sử dụng nghệ thuật văn học vớ vẩn để có thể lướt qua lịch sử đen tối không thể chịu đựng được vừa rồi.
 
Tuy nhiên, tại thời điểm này, nó đột ngột bị mắc kẹt.
 
Phó Tây Từ vẫn duy trì động tác và ánh mắt vừa rồi, thậm chí còn im lặng và kiên nhẫn lắng nghe cô luyên thuyên.
 
Anh nâng mi mắt mỏng trắng bệch, sự lạnh lùng thường ngày trong ánh mắt lại giống như hoa sương treo trên cửa sổ bị nhiệt độ nóng chảy tan thành sương nước, thể hiện hơi ấm, anh nhìn thấy sự mong đợi trong mắt cô, đột nhiên cười khẽ.
 
Nó không lớn, nhưng trong một căn phòng yên tĩnh, nó nghe đặc biệt rõ ràng.
 
Không cần nói vì cô biết ý nghĩa của nụ cười.
 
Nó dường như đang hỏi một cách khoa trương: Sẽ không phải là có ai nghĩ việc chuyển chủ đề có tác dụng đấy chứ?
 
Thư Dư cười không nổi, ngay cả tự lừa gạt bản thân cũng không lừa được mình, sắc mặt nóng lên, nói rất nhanh: “Thực xin lỗi, để em nói trước, em không nên bàn về chuyện của anh.”
 
"Nhưng những gì em vừa nói chỉ là một trò đùa. Đừng coi là thật. Hơn nữa, em cũng không thể làm ra chuyện như thế.”
 
Cô quỳ trên giường và đặt tay lên đùi một cách vô thức, đóng góp một cảnh tượng chân thật khiến người ta cảm thấy hiếm thấy.
 

Một lúc sau, Phó Tây Từ trả lời rất khẽ: "Ồ."
 
Sau đó anh cầm lấy đồ ngủ, đi thẳng vào nhà tắm để tắm.
 
Như vậy thôi?
 
Chỉ có một chữ “ồ”, sau đó liền đi luôn?
 
Thư Dư nhất thời không kịp phản ứng rốt cuộc anh như này đối với cô là tốt hơn hay là tính xỉ nhục càng lớn hơn vậy, nhưng cửa ở phòng tắm đã đóng lại, bên trong truyền ra tiếng vòi sen chảy.
 
Cô ngẩng đầu ngã trên giường, cả cơ thể như trút bỏ hết sức lực.
 
Ngày hôm nay là một ngày không ra làm sao cả, hủy diệt đi, mệt rồi.
 
Âm thanh báo điện thoại có tin nhắn cứ reo lên hết lần này đến lần khác, không cần đoán cũng biết đó là của Dụ Y, cô nghĩ cô ấy đã đoán được vận mệnh của cô, đang định theo chủ nghĩa nhân đạo mà an ủi cô.
 
Cô yếu ớt đến mức ngay cả tin nhắn cũng không muốn trả lời.
 
Thư Dư vốn định nhân lúc Phó Tây Từ đi tắm rửa mà đi ngủ trước, nhưng vừa sự xấu hổ trong trí nhớ vẫn sống động như cũ, toàn thân như ngâm trong nước lanh trở nên cực kì tỉnh táo.
 
Cô không nhắm mắt cho đến khi người đó bước ra.
 
Thư Dư vốn muốn giả bộ ngủ, nhưng Phó Tây Từ đi ra cô vẫn chưa thể ngủ, cô không kiềm được  muốn xem anh đang làm gì, lại thấy anh cầm lấy quần áo đã thay của mình đi từ phòng tắm ra, bao gồm cả cà vạt.
 
Trước đây, những thứ này luôn được đặt trong phòng tắm và có nhóm dọn dẹp theo giờ đến làm.
 
 “Anh đang làm gì vậy?” cô tò mò hỏi.
 
Phó Tây Từ cởi cà vạt, nhét nó vào trong quần áo, quay lại nhìn cô với vẻ mặt rất bình tĩnh, "Tịch thu công cụ phạm tội có thể dùng của em.”
 
Nói xong anh còn định mở cửa đem đồ dơ đến phòng giặt đồ.
 
Thư Dư: "? ? ?"
 
Cô ngay lập tức thuận lợi đứng dậy, trong điện thoại cô có nói với Dụ Y về thao tác lấy cà vạt trói tay, nhưng lúc đó còn rất sớm, cũng có nghĩa là anh đã vào từ lúc đó.
 
Đã nói là đừng coi là thật, ngay cả cà vạt cũng đã đem vào phòng giặt đồ, chặt đứt khả năng thực hiện hành vi của cô, như này mà bảo là không coi là thật hả?
 
Cô không phải chỉ là nói vài câu trên trời dưới biển với bạn thân thôi sao, anh lại làm như đang cảnh giác trước một con sói háo sắc vậy?

 
Như thể giữa bọn họ trước kia luôn rất trong sạch, chỉ đang thuần là nằm cạnh nhau, đến tay còn chưa từng chạm, tên đàn ông này thuần khiết ở chỗ nào hả?
 
Tôi không thể hiểu nỗi.
 
Lần này Thư Dư càng tỉnh táo hơn, cảm thấy bản thân quả thật đã bị oan ức, đặc biệt là cô còn chưa thực hiện hành vi phạm tội mà đã bị coi như tội phạm rồi.
 
Đoạn hội thoại trên đã thẳng thừng khiến cô quyết định cả đêm không thèm nhìn Phó Tây Từ dù chỉ là một ánh mắt.
 
Thư Dư vốn là đang chờ Phó Tây Từ không nhịn được mà bắt chuyện với cô trước, sau đó cô sẽ nhân cơ hội đứng ở vị thế trên cao, làm vẻ mặt u ám lấy lại công bằng cho mình, nhưng cô lại quên mất rằng đối phương là Phó Tây Từ, người cả đời không nói chuyện cũng sẽ không bị chết ngạt được.
 
Cô không nói, anh cũng không nói nữa.
 
Đèn vừa tắt, trong phòng liền chìm vào bóng tối, hai người trái phải nằm chung một giường, mộng không giống nhau.
 
Thư Dư đợi một lúc lâu đến tận khi đi ngủ mà cơn tức của cô vẫn chưa phơi đi.
 
Sáng sớm hôm sau, báo thức Thư Dư cài reo đúng giờ để hoàn thành sự ủy thác của mẹ Thư, và dùng bữa với chồng vào buổi sáng nhằm tăng cường mối quan hệ của họ.
 
Thư Dư dụi mắt, giơ tay định tắt điện thoại rồi vô thức đặt xuống, khi đụng phải người bên cạnh, cô mới nhận ra Phó Tây Từ còn chưa tỉnh, lại bị báo thức cô đặt reo ồn làm cho tĩnh, một tay đặt lên trán, đang trong trạng thái mở nguồn.
 
Sau một đêm, ân oán của họ cũng tan biến.
 
Cô không quên mục đích tối qua gọi anh về, cô nghiêng người gọi anh: "Phó tổng?"
 
Thư Dư không chắc anh đã tỉnh hay chưa.
 
“Hửm?”
 
Phó Tây Từ vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, giọng nói vẫn mang theo chút khàn khàn.
 
“Anh vẫn nhớ chuyện em nói với anh trong điện thoại chứ.” Cô nhắc lại lần nữa, “Chúng ta không cần dì giúp việc sống lại nhà, ba ngày này là thời gian thử việc của chị Văn, anh phải làm kẻ ác, sau đó mới có thể đề cử chị Văn cho người khác được.”
 
Như thế cũng sẽ không ảnh hưởng đến vấn đề miếng ăn của chị Văn.
 
Cánh tay của Phó Tây Từ buông xuống, để lộ ra khuôn mặt của anh, đôi mắt mở hé, các nếp nhăn không đậm không nhạt xuất hiện trên mắt.
 

Thư Dư bởi vì ánh mắt này mà tim đập loạn xạ.
 
Không thể không nói, lúc người nào đó không nói chuyện, là có khả năng quyến rũ người khác nhất.
 
“Anh nhớ chưa vậy?” Thư Dư hỏi.
 
Thấy anh lại nhắm mắt, cô không che phiền phức, khoát một tay lên người anh, dựa vào người anh, cúi đầu xuống, muốn kiểm tra xem anh ngủ thật hay chỉ giả vờ ngủ, còn chưa kịp nhìn vào khuôn mặt anh, cô bắt gặp đôi mắt đang nhắm của anh trước, rồi đột nhiên anh mở mắt ra.
 
Thư Dư cố gắng đứng lên nhanh đến nỗi khuỷu tay co quắp, không có bất kỳ điểm tựa nào, cô trực tiếp nằm trên người anh.
 
Không khác gì va phải đá, xương sườn của cô như sắp gãy vụn.
 
Tác dụng của lực va vào nhau, trong khoảnh khắc Thư Dư nằm xuống, cô đã nghe thấy giọng nói áp đảo của Phó Tây Từ tràn ra từ cổ họng.
 
Sắc mặt cô không chút thay đổi đứng dậy, vỗ vỗ vai nói "Sức khỏe quả thật không tệ nhỉ", rồi cầm điện thoại di động vội vàng đi vào phòng tắm.
 
Phó Tây Từ nhìn theo bóng lưng của cô, cười nhẹ một tiếng, vén chăn lên, xuống giường.
 
Trước khi Thư Dư xuống lầu, trang điểm qua loa rồi cùng Phó Tây Từ một trước một sau xuống lầu.
 
Khác biệt là đối phương đã thay đồ vest, ăn xong có thể trực tiếp đi ra ngoài, còn cô vẫn đang mặc đồ ngủ, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đi ngủ.
 
Cùng lúc đó chị Văn đã chuẩn bị bữa sáng.
 
Hai người ngồi xuống một bên và ăn bữa sáng đầu tiên trong biệt thự này kể từ khi cả hai kết hôn.
 
Trong chế độ ăn uống của cô, buổi sáng phong phú hơn nhiều so với buổi trưa và buổi tối, và việc ăn uống không quá nặng nề.
 
Thư Dư chậm rãi ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh, chờ anh bắt đầu diễn vai phản diện.
 
Nhưng Phó Tây Từ hoàn toàn không nhận được tín hiệu của cô, một lúc lâu không thấy có động tĩnh gì, anh tập trung ăn, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.
 
Chỉ sợ rằng còn chưa đến 10 phút thì bữa ăn này cứ như vậy mà kết thúc.
 
Cô ho khan.
 
Chị Văn phản ứng trước: "Cổ họng cô khó chịu sao? Bị cảm à? Uống trà gừng được không?"
 
“Không cần.” Sắc mặt của Thư Dư bình tĩnh xoa xoa cổ của mình, “Chỉ là bị nghẹn, một lát nữa sẽ không sao.”
 
"Ồ tốt."
 
"..."
 
Người bên cạnh cô thì lại không có phản ứng gì.
 

Thư Dư trực tiếp từ bỏ kế hoạch buổi sáng, nghĩ rằng mình dậy sớm ăn sáng như thế nào cũng không thể để nó uổng, nghĩ tới đây, ánh mắt rơi vào ly sữa trong tay.
 
Trong phim điện ảnh và phim truyền hình, khi nữ chính uống sữa một cách cẩu thả, nam chính đã có sẵn một bộ khuôn mẫu để làm như vậy, cho dù là trực tiếp dùng đầu ngón tay lau đi hay hôn đi, đó đều là minh chứng của tình yêu.
 
Hôn thì không thể, mà lau bằng đầu ngón tay thì cũng không có hy vọng.
 
Thư Dư nắm chặt cốc, ngước mắt lên, giả vờ uống sữa một cách tự nhiên, cố ý mím môi dưới, để lại một vệt sữa tròn nhỏ trên mép môi.
 
Sau đó, đặt nó trở lại một cách tự nhiên.
 
Đôi chân buông thõng của cô khẽ đung đưa qua lại.
 
"Hôm nay bản thảo thiết kế đầu tiên sẽ được trình bày. Hôm nay em có thể sẽ đến công ty của anh. Anh thấy em đến đó lúc nào thì tốt, hay là chúng ta cùng nhau ăn trưa nhỉ?"
 
Cô nghiêng đầu, cố ý tìm điều gì đó để nói.
 
Nhưng thủ đoạn này hiển nhiên có hiệu quả, Phó Tây Từ dừng lại và nhìn sang, khi đang định nói chuyện thì anh lại chú ý đến đôi môi của cô và cau mày.
 
Ừm, câu dẫn được rồi.
 
Thư Dư giữ nguyên góc độ, cố ý hỏi: "Sao vậy?"
 
“Đừng nhúc nhích.”
 
Một tay Phó Tây Từ nhấc lên, giữ cằm cô, giúp cô cố định tư thế.
 
Ánh mắt anh tập trung vào đôi môi của cô, có một cảm giác như thể anh sắp hôn cô.
 
Nói đến đây, có vẻ như hai người bọn họ trừ lúc sắp làm chuyện vợ chồng ra thì chưa từng chính thức hôn. Không phải cô nghĩ nhiều muốn hôn, chỉ đơn giản là tò mò về phản ứng của Phó Tây Từ.
 
Mặc dù đây là một kế hoạch cẩn thận do Thư Dư tự lên kế hoachj, nhưng khi Phó Tây Từ thực sự nhìn sang, cô vẫn vô thức căng thẳng và thở dài.
 
Một giây sau, có tiếng khăn giấy được rút ra, cô nhíu mày không hiểu lắm.
 
Nhưng ngay sau khi Phó Tây Từ rút khăn giấy ra liền trực tiếp lau miệng cho cô, toàn bộ động tác không có chút gì là dịu dàng, thậm chí lau qua hai ba lần cũng chỉ toàn qua loa, ánh mắt tập trung vừa rồi đều là chán ghét.
 
Anh cau mày, "Em không còn là trẻ con nữa, ăn uống chú ý một chút."
 
Thư Dư: "...?"
 
Cười chết đi được, kể từ khi gả cho Phó Tây Từ, mấy tình tiết mary sue định là không có duyên với cô rồi.

 

 


Bình luận

Truyện đang đọc