Công việc của Phó Tây Từ ở bên này tạm thời kết thúc và đã quá giờ tan ca.
Sau đó, cùng Tống gia đàm phán hợp tác, Tống Minh Dương thành lập văn phòng trong câu lạc bộ tư nhân, trên đường đi anh gọi báo trước với Thư Dư.
Cô trả lời rất nhanh, và chỉ nói đợi anh ăn.
Phó Tây Từ đặt điện thoại xuống, mỉm cười rất khẽ.
Tống Minh Dương nhìn thấy anh, liền giới thiệu đầu bếp mới tuyển, khoa trương nói: "Tôi không phải là đang khoe khoang đâu, cậu cứ nếm thử xong sẽ biết tôi không hề khoa trương chút nào."
“Tôi không ăn, có người đang đợi." Phó Tây Từ nói ngắn gọn.
“Tiểu Thư?” Tống Minh Dương hơi sửng sốt.
"Ừm."
Tống Minh Dương cười cười, Từ lúc nào cậu lại trở thành người chồng tốt với 24 chữ hiếu vậy, kiếm tiền nuôi gia đình, còn bồi người ta ăn cơm, bồi người ta giải trí nữa hả?”
Chiến công vì Thư Dư mà kết thúc chuyến công tác sớm hơn và cả chuyện hai người hiểu lầm bay đi bay lại đã lan truyền khắp giới của bọn họ, dẫn đến nhiều cuộc thảo luận sôi nổi.
Phó Tây Từ phớt lờ lời trêu chọc của anh, "Đợi đến cuộc họp tôi sẽ nói những điểm chính.”
Nói xong, anh tiến lên, bỏ Tống Minh Dương ở lại phía sau đang sững sờ nhìn bóng lưng của anh, rõ ràng vẫn là bóng lưng đó, nhưng người thì đã không còn là người của trước kia nữa.
Một số người khác đã đến.
“Phó tổng."
Phó Tây Từ gật đầu rồi chọn một chỗ để ngồi xuống.
Tống Minh Dương nghe ra được sự nhắc nhở của anh, lúc này cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói chuyện làm ăn.
Khi họp được gần sắp xong thì Thư Dư gọi điện đến.
Sau đó Phó Tây Từ nói lời xin lỗi, anh ra hiệu cho họ tiếp tục trò chuyện, anh nhận điện thoại và hỏi nhỏ: "Làm sao vậy?"
Giọng nói quá dịu dàng này, giọng nói lạnh như băng phát ra từ miệng của anh vừa ban nãy cũng là của cùng một người, Tống Minh Dương và những người khác định tiếp tục trò chuyện, nhưng nghe đến đây thì phải dừng lại, nhìn anh như nhìn quái vật.
Phó Tây Từ không để ý.
Thư Dư hỏi: “Mẹ em vừa gọi điện thoại cho em, muốn hỏi lát nữa anh có thời gian qua ăn cơm không?”
“Có thời gian, bên này anh xong thì sẽ đón em được không?"
"Không cần, cũng không phải là tiện đường, anh phải vòng lại đón em thì rắc rối lắm, em qua đó trước, sau đó anh cứ qua thẳng bên đó nhé." Thư Dư nói.
Nhịn không được muốn khoe khoang rằng mình thực sự là một người vợ tốt đảm đang và chu đáo.
"Được, xong việc anh sẽ qua luôn."
Mặc dù chỉ mới xa nhau mười mấy tiếng đồng hồ, nhưng Thư Dư lại cảm thấy như đã mấy ngày rồi, chỉ cần nghe giọng nói của anh là tốt rồi, "Thếtừ nhà ba mẹ em trở về anh sẽ tự nấu ăn nhé?"
“Anh làm."
“Làm cái gì nhỉ? Để đến lúc đó em bảo dì đi chợ chuẩn bị nguyên liệu." Thư Dư hỏi.
Phó Tây Từ suy nghĩ một chút, quả thật cũng không khó để chọn, chỉ có một số công thức anh đã nghiên cứu kỹ lưỡng, "Mỳ ý tôm sốt kem?"
"Được, vậy em không làm phiền anh nữa."
Chờ điện thoại cúp, Phó Tây Từ ngẩng đầu, nhìn thấy mấy đôi mắt trống rỗng.
Tống Minh Dương là người phản ứng đầu tiên, bắt chước giọng điệu gọi điện thoại vừa rồi của anh, "Xong việc anh quay lại đón em?”
“Bảo bảo em muốn ăn gì?"
“Được, anh đi nấu cơm, em ngoan ngoãn chờ đi."
"..."
Những người khác sau khi nghe xong cũng đều không nhịn được bật cười, "Tống ca ca, bảo cậu bắt chước chứ không bảo cậu làm tốt hơn cả người ta!”
“Tôi không gọi là bảo bảo.” Phó Tây Từ trịnh trọng đính chính sự thật, với tư cách là người trong cuộc, anh quá bình tĩnh và kiên định.
“Dùng giọng điệu gọi như vậy có gì khác nhau sao?” Tống Minh Dương hỏi.
“Không khác nhau lắm!” Hỏi xong có người trả lời.
Lâu lắm rồi họ mới thấy Phó Tây Từ như vậy, không chế giễu nó, nửa đời sau đều không trụ nổi.
Tống Minh Dương cười xong liền thở dài: "Ai có thể nghĩ tới một ngày nào đó Phó tiên sinh cũng có thể nấu ăn? Không biết sau này tôi có vinh hạnh được ăn thử hay không."
“Bảo vợ cậu làm đi.”
“À, cậu không có vợ." Phó Tây Từ nói, giải thích sự thật một cách bình tĩnh.
Tống Minh Dương: "..."
Thư Dư gọi điện thoại xong liền thẳng thừng lên xe về nhà mẹ.
Bởi vì Phó Tây Từ sẽ đến muộn nên thời gian ăn tối bị hoãn lại, dì giúp việc vẫn đang chuẩn bị trong bếp.
Cô lén lút ăn vụn từ trong bếp, lúc đi ra đụng phải ba Thư, ông lấy khăn giấy đưa cho cô, "Con bao nhiêu tuổi rồi, còn lén lút ăn vụn nữa."
“Người có lớn bao nhiêu cũng sẽ cảm thấy đói.”
“Ở đây tạm thời sẽ chưa xong, không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?” Ba Thư nói.
“Được ạ.”
Ưu điểm lớn nhất của tiểu khu này là công tác phủ xanh được thực hiện rất tốt, diện tích phủ xanh đạt 45%, nhiều loại hoa kiểng, đá lạ được tìm thấy từ khắp nơi trên thế giới, khi đi bộ dễ chịu cho cơ thể và tinh thần.
Ba Thư nhìn cô rồi nói: "Lần này con đã làm rất tốt, trong tổng bộ có không ít người khen ngợi con, con thông minh và có năng lực, con là một miếng ngọc quý."
“Đó chỉ là lời nói khách sáo trước mặt ba mà thôi, họ dỗ cho ba vui vẻ mà thôi, ba lại cứ coi là thật.” Thư Dư chạm vào lá cây nhưng không để ý lắm.
"Lời khách sáo đều có, nhưng cũng là lời nói thật, thành tích lần này của con con cũng tự biết rồi, như này không thể làm giả được.”
Thư Dư nghiêng đầu cười nói: "Ba đã khen con mấy lần rồi, sao hôm nay lại bắt đầu nữa rồi?"
Ba Thư dừng bước, nhìn cô: "Vậy con có từng nghĩ tới khi nào sẽ quay lại tổng bộ không?"
“Con, trở về tổng bộ?"
Thư Dưthực sự không nghĩ nhiều về điều đó, cô không có quá nhiều tham vọng, đối với cô, có thể từ đầu xây dựng thương hiệu, đủ để nhận ra giá trị cá nhân của mình rồi.
Về phần tổng bộ, cô cũng không nghĩ tới, hoặc có lẽ từ tận đáy lòng, cô mong mỏi sự bình yên.
“Đúng vậy, công ty sớm muộn gì cũng là của con, con ở bên ngoài đã lâu, cũng nên trở về tổng bộ."
Thư Dư hơi sửng sốt.
Trong lòng cô thật sự không nghĩ tới vấn đề này, giống như mặc định cha mẹ sẽ không bao giờ già đi, cô không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày mình cô độc.
Ba Thư hiểu ra, ông vỗ vai Thư Dư, "Ba nhất định phải đi một bước này, con là con gái của ba, ba tin tưởng năng lực của con."
“Con vẫn chưa chuẩn bị xong.”
“Vậy nên ba nói cho con biết trước, để con có sự chuẩn bị.” Nói xong xoay người trở về nhà, “Ba cũng không thúc giục con, con suy nghĩ kĩ rồi hãy về, không cần phải mặt mày nhăn nhó như bây giờ, khó coi quá đi.”
Ba Thư vuốt lông mày của cô.
Thư Dư không khỏi cười nói: "Không phải lỗi của ba."
“Trách ba, trách ba.” Tốc độ thừa nhận lỗi lầm của ba Thư nhanh như máy, vừa đi tới cửa nhà, một bóng người thanh tú lao ra, giống như ném một quả bom nhỏ vào trong ngực Thư Dư.
Cũng may Thư Kiều là một cô gái nhỏ nhắn, cô có thể chịu đựng được sức lực này nên tùy ý ôm cô vào lòng.
“Chị họ, chị rốt cuộc đã trở lại rồi!” Thư Dư ngẩng đầu, khuôn mặt to bằng nắm đấm, nhe răng cười để lộ hàm răng đều.
“Nó biết con về nên một hai đòi qua đấy chơi, cứ nháo nhào lên, dì dẫn con bé qua đây rồi một lát nữa sẽ đến đón.” Người cô đi từ trong nhà ra, khuôn mặt hiện lên vẻ bất lực.
“Được, không sao đâu ạ.” Thư Dư xoa xoa đầu nhỏ của cô.
“Dạ được ạ, tạm biệt mẹ!” Thư Kiều đến nhìn mẹ ruột cũng không thèm nhìn, qua loa cho có lệ.
Người cô rõ ràng đã quen với việc này, cũng không cảm thấy phải buồn nên về trước.
Thư Kiều lại nhìn về phía sau tìm người, tìm không thấy, liền hỏi Thư Dư: "Anh rể của em đâu ạ?"
“Lát nữa anh tới.” Thư Dư dẫn cô bé vào trong, “Nào, chúng ta đi chơi trước đi, em đem theo một cái bao lớn như vậy, chứa cái gì trong đó vậy?”
Thư Kiều nắm lấy tay cô, như thể đang giữ một kho báu, lấy ra tất cả những thứ cô bé thích chơi nhất trong khoảng thời gian này, bao gồm cả chiếc hộp bí mật mà cô bé muốn cùng nhau mở với cô.
Ba Thư vừa uống nước vừa nhìn hai người bọn họ chơi đùa, mặc dù ông đã nuôi nấng một đứa con gái, nhưng ông thật sự không hiểu những trò vui của cô gái nhỏ này.
Nhưng hai người họ chơi rất thân, dù cách nhau hơn chục tuổi nhưng lại vui vẻ giống hệt nhau.
Hai người họ chơi đến tận lúc gần ăn tối.
Phó Tây Từ dường như đã cố bớt chút thời gian để đi qua.
“Anh rể!” Thư Kiều lễ phép chào hỏi, giọng nói lớn, từ nhỏ cô bé đã là một bé gái dẻo miệng, ngọt ngào.
Phó Tây Từ sờ đầu cô, và với kinh nghiệm kết thân với Bánh trôi nhỏ lần trước, anh tự nhiên hơn nhiều khi làm thân với trẻ con.
“Rửa tay ăn cơm.” Đột nhiên, trạng thái của cô dường như có chút khác biệt, cô không xoay người hẳn lại, giọng nói có hơi khác lạ.
“Được.”
Thư Kiều đã ăn xong, còn chưa kịp uống một bát canh đã xuống bàn ăn chơi.
“Ăn nhiều một chút, đều là món ăn con thích đấy.” Mẹ Thư nói với Phó Tây Từ.
“Cám ơn mẹ.” Phó Tây Từ lễ phép dừng một chút, khóe môi từ mím theo thói quen chuyển thành một đường cong.
Tuy rằng chỉ có một chút khác biệt, nhưng cả người phong thái đều không giống nhau, chí ít còn có một chút cảm giác ấm áp của con người.
Mẹ Thư khá bất ngờ, bà luôn nghĩ rằng con rể rất có thể đã bị liệt cơ mặt.
Sự thay đổi này khiến bà rất vui, thế nên bà đẩy một trong những món mà anh yêu thích về phía anh.
Phó Tây Từ gắp đồ ăn cho Thư Dư.
Khi thức ăn sắp chất đầy trên thành chén, cô nghiêng người thấp giọng nhắc nhở: "Đây là nhà của em đấy.”
Tuy rằng cô thích anh chăm sóc mình, nhưng dù sao đây cũng là nhà cô sống từ nhỏ đến lớn, cũng không cần anh phải gắp đồ ăn cho cô.
"Phải."
Phó Tây Từ sực tỉnh, đẩy bát về phía cô và nói: "Vậy làm phiền em rồi.”
Phụt
Làm gì có đạo lý như vậy, mới đó mà trở nên câu nệ?
Nhưng Thư Dư vẫn hết lòng tận tâm tận tụy gắp đồ ăn cho anh, buổi tối cô ăn rất ít, no đến 70% cũng không động đậy nhiều, vì vậy cô chuyên tâm gắp đồ ăn cho anh.
Đến nỗi ba Thư cũng cảm thấy hứng thú "Ba đến tuổi này còn chưa được diễm phúc được con gái mình gắp đồ ăn cho.”
“Được, được, con cũng gắp cho ba nhé.” Thư Dư bưng nửa bát đồ ăn mà ba Thư thích ăn.
“Lớn tuổi rồi còn tranh giành sự sủng ái là sao vậy hả?” Mẹ Thư trêu chọc.
Bố Thư thích thú nói, "Anh cũng chưa từng được ăn đồ em gắp đấy.”
Mẹ Thư dè dặt, da mặt cũng không dày như da mặt của ba Thư, hơn nữa tuổi tác của bà cũng không thể làm được loại chuyện này, “Còn gắp đồ cho anh nữa thì anh có ăn hết không hả?”
“Đồ em gắp thì đương nhiên anh vẫn có thể ăn được." Ba Thư nói.
"..."
Một bữa ăn có thể được coi là rất hòa thuận, lúc có Phó Tây Từ cũng coi như có cảm giác của một căn nhà.
Sau bữa tối, Thư Dư và Phó Tây Từ ngồi ngoài sân, nhắc đến chuyện khi cô gọi điện cho anh, Tống Minh Dương và những người khác đều nghe thấy rồi chế nhạo anh..
Cô thì thào: “Em còn tưởng anh sẽ nghe điện thoại ở chỗ khác chứ.”
“Vợ chồng hợp pháp chứ không phải là mối quan hệ mờ ám."
Cũng có lý, có thể sau này khi gặp đám người Tống Minh Dương cô chắc chắn sẽ bị chế giễu, nhưng suy cho cùng chế giễu cũng chỉ là chế giễu, cô coi như đó là sự ghen tị của nhóm cẩu độc thân mà thôi.
Phó Tây Từ cúi người, giống như muốn hôn cô, nhưng rất lâu không có hôn cô, mà gọi cô, "Tiểu Thư."
Nhưng Thư Dư lại nói: "Mọi người đều gọi em tên Tiểu Thư, anh đổi thành cái gì đặc biệt nhất đi!"
Phó Tây Từ dừng lại một chút, suy nghĩ của anh trôi dạt đến cụm từ mà Tống Minh Dương gọi là "bảo bảo" khi anh ấy bắt chước giọng điệu của anh. Ban đầu, điều đó thực sự rất khó nói, nhưng khi anh nhìn vẻ mong đợi của cô, anh vẫn thẳng thừng bật ra, "Bảo Bảo?"
Thư Dư: “...!” Rồi xong rồi, người đàn ông này như thế nào mà lại có thể từ một con gà mái trường tiểu học trở thành cao thủ, cô bị thả thính đến mức chết ngay tại chỗ rồi.
“Nhưng mà chị họ không phải bảo bảo nhỏ nhắn gì sao lại gọi là bảo bảo ạ?”
Sau khi Thư Kiều chơi búp bê xong, cô bé đến tìm Thư Dư, cô bé dáng người nhỏ nhắn nên bước chân cũng nhỏ, hơn nữa hai người họ đang nhìn nhau nên hoàn toàn không để ý đến cô bé, vừa nghe câu này liền tròn xoe mắt tò mò hỏi.