Thư Dư luôn là người hành động nhanh nhẹn, nói được làm được, sợ bản thân chớp mắt sẽ quên nên đã gọi điện trực tiếp cho Phó Minh Song.
Mọi người đều là người một nhà, cho nên cô đi thẳng vào vấn đề chính luôn, "Chị, chị có bằng lòng cho em mượn bánh trôi nhỏ hai ngày không?"
Phó Minh Song cảm thấy dở khóc dở cười: "Chị đương nhiên bằng lòng rồi, hiện tại bánh trôi nhỏ giống như một viên bi nhỏ cả ngày cứ chép chép, cả nhà chỉ còn mỗi em là quan tâm thằng bé thôi, nếu như em nhớ thằng bé, trong đêm chị liền gửi thằng bé qua luôn."
“Được, được.” Thư Dư không khách khí chút nào.
Yết hầu của Phó Tây Từ trượt lên xuống, anh nhắc nhở: "Trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ hai tuổi, ban đêm khi ngủ thường khóc tìm mẹ đấy.”
Đó cũng là một lời nhắc nhở khéo léo rằng kế hoạch mượn bánh trôi nhỏ hai ngày là không khả thi.
Thư Dư nghe xong cũng tiện miệng hỏi Phó Minh Song.
Nhưng Phó Minh Song lại nói: "Sẽ không có chuyện đó đâu, một tháng trước tụi chị đã tập cho thằng bé ngủ một mình rồi, buổi tối thằng bé tự uống sữa xong là ngoan ngoãn đi ngủ thôi.”
Thư Dư với một trái tim sắp tan chảy, "Không hổ là bánh trôi nhỏ nhà chúng ta, em bận rộn một thời gian, hiện tại mới bắt đầu nghỉ ngơi, nên lúc nào cũng có thời gian hết.”
"cuối tuần này?"
“Dạ được, dạ được ạ.”
Phó Minh Song mỉm cười, “Tây Từ nói thế nào.”
Thư Dư nhìn sang Phó Tây Từ, không chút chịu trách nhiệm nào nói: “Bây giờ anh ấy rất thích trẻ con luôn, còn coi mấy video dễ thương của tụi nhỏ trên mạng, anh ấy còn nói bây giờ cảm thấy trẻ con cũng khá dễ thương nữa.”
“Thằng bé coi video của trẻ con trên mạng ấy hả?” Phó Minh Song hoài nghi bản thân nghe nhầm.
Cô cũng coi như đã tận mắt chứng kiến em trai mình lớn lên, dù tuổi tác hai người chênh nhau 3 tuổi, nhưng cô thật sự không nhìn ra được Phó Tây Từ có chút gì thích trẻ con cả.
Thẳng thắn mà nói, anh cũng chẳng thích ai cả.
Phó Minh Song còn nhớ lúc còn nhỏ, cô và Phó Tây Từ đều bị dẫn đi, cô thì cứ làm nũng khóc gọi người, còn đến lượt Phó Tây Từ, từ đầu đến cuối anh chỉ im lặng, một chữ cũng không kêu ra.
Để không khiến bên kia cảm thấy quá xấu hổ, ba Phó liền làm bộ "bị ốm và sốt cao đến bỏng cổ họng".
"Ồ, ồ, thế là không thể nói chuyện rồi, phải dưỡng cho cổ họng thật tốt mới được. Giọng của đứa trẻ này cần phải bảo vệ cho tốt.” Đối phương cũng thuận theo mà nói, ánh mắt đầy sự yêu thương.
Sau khi những người lớn rời đi, Phó Minh Song, người cũng không chênh lệch tuổi với anh là bao nhiêu, đã chế nhạo không thương tiếc, "Em bị câm rồi, thảm thật đấy.”
Phó Tây Từ liếc nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc.
Phó Minh Song không thể cười được nữa, cô cảm thấy rất bực bội, rõ ràng cô là chị gái hơn ba tuổi, nhưng lại chẳng hề có cảm giác được áp bức ra dáng vẻ của một người chị thật thụ, thay vào đó cô ấy thường cảm thấy mình trẻ con và giống một đứa em gái của anh hơn.
Cảm giác thất vọng này kéo dài cho đến tuổi dậy thì, khi cô ấy lớn lên nhanh chóng, nhìn thấy Phó tây Từ chỉ cao như một quả bí ngô nhỏ, cảm giác vượt trội của một người chị gái mới xuất hiện.
Cô chỉ thấy rằng Phó Tây Từ không chơi với những đứa trẻ lớn hơn vài tuổi, hoặc với những đứa trẻ cùng trang lứa với anh, chứ đừng nói đến những đứa trẻ nhỏ hơn anh, mà anh lại cứ chọn cách tự cô lập mình như thế.
Thời gian lâu dài, Phó Minh Song cũng hiểu rằng em trai cô là một người lạnh lùng và không thân thiết với bất cứ ai, chứ đừng nói đến hai chữ yêu thích này.
Điều đặc biệt duy nhất là đối với Thư Dư, người có thể khiến anh nói rằng anh thích trẻ con nghe đầy có tâm như vậy, đại khái cũng chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, đúng bệnh mà hốt thuốc thôi.
Phó Minh Song sờ đầu của bánh trôi nhỏ, rồi nói ok với Thư Dư.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn cái đầu bé nhỏ của bánh trôi nhỏ, trịnh trọng nói: “Mẹ sắp giao cho con một nhiệm vụ quan trọng, con có thể đảm nhận nhiệm vụ trọng đại này không?”
Bánh trôi nhỏ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhìn mẹ cô và cười, "Có thể.”
"Hạnh phúc tương lai của chú nhỏ phụ thuộc vào con đấy."
Phó Minh Song hôn con trai mình một cái, mặc dù cô cũng cảm thấy đôi vai nhỏ bé của con trai mình có chút non nớt, như thể nó đang gánh một trọng trách mà nó không nên gánh ở tuổi này.
Bên kia, Thư Dư với vẻ mặt vui vẻ cúp điện thoại.
Lúc cô gọi điện, xe đã đến biệt thự.
Thư Dư nhìn thấy ánh mắt của Phó Tây Từ giống như đang nhìn một đạo sĩ, đặc biệt là sau khi Phó Minh Song đồng ý để bánh trôi nhỏ đến và ở lại hai ngày, tình cảm của cô đối với anh ấy không ngừng tăng lên.
“Em cảm thấy như thế này xứng đáng có một phần quà đấy.” Côcong môi cười, ngay cả ánh mắt cũng mang theo ý cười.
Phó Tây Từ hơi ngơ người ra, "Cái gì?"
“Chờ đã, để em tìm thử.” Thư Dư vừa nói vừa lục lọi túi xách, trong túi cũng tìm không thấy, liền sờ sờ quần áo trên người, mặc dù rõ ràng là trên váy của cô chẳng có cái túi nào.
Ngay khi Phó Tây Từ còn đang nghĩ rằng cô đã đánh rơi thứ gì đó, thì cô lại đặt tay lên ngực trái, rồi đến cô lấy nó ra cho anh xem, cô đã làm một động tác bắn tim.
Vẻ mặt của cô cũng cực kì phong phú "Em tặng anh đấy.”
Phó Tây Từ ngả người ra sau, nhìn chằm chằm vào những ngón tay của cô, anh vẫn trong trạng thái mò mẫm như những người già hoài nghi về công nghệ mới.
Anh hoàn toàn không hiểu Thư Dư đang tặng anh cái gì.
Thư Dư cũng chỉ là nhất thời cao hứng, kiểu bắn tim này cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, sau khi bắn tim xong cô xuống xe, bỏ lại một người lớn tuổi ngồi ngơ ra.
Tài xế từ lúc đỗ xe đã luôn nhìn vào gương xe, không ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra hơn anh ấy, cũng không ai biết rõ hơn anh ấy bây giờ ông chủ đang suy nghĩ điều gì.
Anh ấy không thể chịu đựng được nữa, tốt bụng nhắc nhở: "Phó tổng, vừa nãy phu nhân vừa mới bắn trái tim với anh đấy.”
Phó Tây Từ ngước mắt lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Người lái xe cảm thấy anh không biết cũng có thể hiểu được, vì dù sao ngoại trừ bà chủ ra thì không ai dám thể hiện tình cảm với anh cả.
Nhưng dường như anh ấy không có đất diễn rồi, không thể nào giải thích trọn vẹn được.
Người tài xế cảm thấy chột dạ nhìn dáng vẻ chí khí anh dũng của bà chủ đang rời đi, quay đầu lại, lúng túng bắn tim với Phó Tây Từ, có chút xấu hổ nói: “Phó tổng, anh nhìn này, làm như thế này là hình trái tim. "
Phó Tây Từ nghiêm túc ngồi nhìn rồi cũng bắn tim, miễn cưỡng thì cũng coi như hình trái tim.
Thấy anh nhận ra, tài xế nhẹ nhõm nói: "Phu nhân là đang bày tỏ tình cảm với anh đấy."
Phó Tây Từ: "..."
Anh nhìn đi chỗ khác, anh vốn muốn xuống xe nhưng lại quên đi sự thật rằng mình vẫn đang thắt dây an toàn, sau khi bị kéo lại, anh trầm mặc tháo dây an toàn trước khi thành công bước ra khỏi xe.
Người lái xe nhìn bóng lưng của anh mà không nhịn được cười, giống như lại nhìn thấy ngày hôm ông chủ mang bó hoa đến gặp phu nhân một lần nữa.
Theo thời gian đã hẹn với Phó Minh Song, bánh trôi nhỏ lẽ ra phải được đưa đến vào cuối tuần, nhưng không may là, ông bà nội của bánh trôi nhỏ lại rất nhớ cháu trai của họ, vì vậy họ đã kết thúc chuyến du lịch sớm rồi đến thăm bánh trôi nhỏ.
Thư Dư đương nhiên sẽ không tranh với người già, cho nên cuối tuần liền bị dời lại.
Cô cũng đúng lúc thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, tiện thể ở bên cạnh ba mẹ.
Ba Thư, mẹ Thư cũng không ngạc nhiên khi Thư Dưđột nhiên trở về, khi họ mới kết hôn, Phó Tây Từ thường xuyên đi công tác, cô sẽ chạy về nhà ở lại hai ngày.
Cho nên lần này mẹ Thư cũng cho là tình huống như mấy lần trước trước, liền hỏi: "Tiểu Phó đi công tác sao?"
“Ừm… không có ạ.” Thư Dưnhét trái cây vào miệng, mơ hồ nói.
Cô hy vọng anh thực sự đang đi công tác.
Không biết vì sao gần đây Phó Tây Từ ngày nào cũng về nhà đúng giờ, chăm chỉ như nhân việc văn phòng, nhưng về nhà cũng đâu ai trao cho anh giải chuyên cần đâu, không biết siêng năng như vậy làm gì nữa.
“Sao thằng bé không đi công tác mà con lại đến đây một mình hả, cãi nhau?” Trí tưởng tượng của mẹ Thư bắt đầu hoạt động sôi nổi trở lại.
Thư Dư giơ tay lên, bảo bà bình tĩnh lại: "Là con rất lâu không về thăm ba mẹ rồi, con với anh ấy rất tốt, không có cãi vã, cũng không có đoạn tuyệt quan hệ."
Không có tình cảm, không có gì để đoạn tuyệt cả.
Mẹ Thư an tâm xoa đầu cô: “Vậy lát nữa con đi mua sắm với mẹ nhé?”
“Được ạ, con gái của mẹ sắp làm nên chuyện lớn rồi, để con thanh toán nhé.” Thư Dư dùng khăn giấy lau tay, sau đó đi đến Vạn Tượng Thành cùng mẹ Thư,
Cô chủ yếu đi với tư cách là một người bạn đồng hành, để nữ sĩ Thư có thể mua sắm bao nhiêu tùy thích.
Chị nhân viên của cửa hàng rất quen với hai người họ, cô ấy ăn nói ngọt ngào, xử lý mọi việc rất tốt, còn nói hai người không giống mẹ con mà lại như chị em, khiến mẹ Thư cảm thấy rất vui.
Mẹ Thư mặc thử chiếc xường xám màu xanh lam, soi gương một lúc rồi hỏi Thư Dư: “Có phải màu nhạt quá, không hợp với tuổi của mẹ không?”
“Cái gì chứ, mẹ nhìn lại đi.” Thư Dư vươn tay, xoay đầu mẹ Thư lại, ép bà soi gương.
“Xinh đẹp như vậy lại còn cực kì có khí chất, rất hợp với mẹ luôn ấy chứ.” Cô nịnh nọt nói, “Bộ quần áo này đổi lại mặc lên người của người khác, sẽ không có cảm giác thần tiên như mẹ mặt đâu, mẹ nói xem năm đó làm thế nào mà ba con lừa được mẹ về tay thế?”
Mẹ Thư nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ vào eo cô: "Con rất biết cách làm mẹ vui."
“Chúng tôi muốn lấy cái này.” Thư Dư nói với nhân viên bán hàng.
“Dạ được.” Nhân viên bán hàng duy trì nụ cười tươi tắn, “Trong này vẫn còn không ít mẫu rất hợp với dì, dì có muốn thử tiếp không ạ?”
Mẹ Thư rất lâu không cảm thấy vui vẻ như vậy, bà quay đầu nhìn Thư Dư, cũng không lên tiếng mà mím môi cười, ánh mắt đầy vẻ muốn thử này như một cô gái trẻ vậy.
Thư Dư hào phóng nói: “Thử, còn đồ nào đẹp cô cứ mang ra hết đi.”
Mẹ Thư đánh cô: “Khí chất nho nhã bình thường mẹ dạy cho con, con đều quên hết rồi à.”
“Hôm nay tạm thời không dùng đến, giấu xuống một chút ạ.”
“Con đấy.”
Mẹ Thư lên tiếng trách móc, cầm lấy chiếc váy mà nhân viên bán hàng đưa cho, rồi bà đi vào phòng thử đồ.
Thư Dư nhân lúc này ngồi xuống để nghỉ mệt, vị nữ sĩ này cũng là một người phụ nữ nghe rất kì diệu, lúc leo núi leo mới mấy bậc liền nói mệt đến thở không ra hơi, nhưng đi dạo phố mua sắm thì đi cả một ngày cũng không cần uống nước.
Ngày hôm nay, cũng coi như là muốn lấy mạng cô rồi.
Sau cả một ngày, kết quả thu được khá khả quan, trong đống quần áo và túi xách của bà Thư còn có một chiếc cà vạt nam của bố Thư, nằm lẫn trong một đống hộp đóng gói, không hề dễ thấy.
Nữ sĩ Thư cho biết điều đó là để giúp bố Thư tìm được cảm giác cân bằng hơn một chút trong lòng.
Thư Dư làm một phép so sánh đơn giản, nhàn nhạt nói: "Chỉ sợ rất không phải là cân bằng lắm.”
Nhưng ba Thư trước giờ vẫn rất dễ thỏa mãn, khi biết mình còn chiếc cà vạt, ông không thể khép miệng cười, liên tục cảm ơn vợ.
Ông cũng hỏi một cách chu đáo, "Mua sắm có vui không?”
Mẹ Thư nhẹ nhàng phàn nàn: “Dù sao cũng không được vui cho lắm, nhưng suy cho cùng thì vẫn là con gái tốt với em, con bé đi cả ngày cùng em mà cũng chẳng phàn nàn câu nào.”
“Chứ anh cũng đã dám phàn nàn bao giờ đâu?"
“Anh phàn nàn bằng những hành động thực tế.” Mẹ Thư vẫn nhớ lúc ông ngồi trong tiệm, chân không hề muốn đứng lên đi sang tiệm khác, còn nói với bà là tiệm này ông thấy còn rất nhiều kiểu, bảo bà đừng gấp, cứ tiếp tục lựa.
Đến lượt ba Thư bắt đầu dỗ dành mẹ Thư.
Thư Dư đã quen với điều này, và "kỹ năng kiểm soát / chồng" mà mẹ Thư nói với cô không bao giờ chỉ là lời nói suông.
Sau khi mua sắm cả ngày, dù có là người thép cô cũng cảm thấy không chịu nổi, nên lên lầu sớm tắm rửa cho thoải mái.
Thư Dư đặt quả bóng tắm vào bồn tắm, nhìn quả bóng tắm bắt đầu xủi bọt sau khi chạm vào nước, vẽ ra một màu cầu vòng, cô đột nhiên nhớ đến Phó Tây Từ.
Không biết liệu anh có nhìn thấy mẩu giấy nhỏ mà cô để lại hay không.
Phó Tây Từđúng là đã nhìn thấy mẩu giấy nhỏ, sau khi anh đi làm về, cúi đầu thay giày thì nhìn thấy một tờ giấy ghi chú trên tủ giày, nét chữ ngay ngắn và đẹp đẽ..
Về nhà ngủ lại hai ngày, đừng lo cho em.
Và đính kèm một chữ ký bừa bãi.
Nếu như bánh trôi nhỏ đã không tới, cô ở chỗ này cũng không có ích lợi gì, liền không chút do dự chạy đi.
Phó Tây Từđặt tờ giấy trở lại vị trí ban đầu, vẫn thay giày, cởi áo khoác lên lầu, tắm rửa, đọc sách được một chút rồi đi ngủ.
Anh cố gắng làm theo quy trình thường ngày, nhưng phát hiện sau khi tắm rửa sạch sẽ, không thấy Thư Dư về nhà, mọi thứ trở nên buồn tẻ.
Có đôi khi Phó Tây Từ từ phòng tắm đi ra, Thư Dư vừa đẩy cửa đi vào phòng ngủ, vừa nhìn thấy anh, liền dùng ánh mắt vô sỉ nói "Này" một tiếng, "Phó tổng, em cảm thấy thân hình của anh rất đẹp đấy.”
Khi anh đang đọc sách, cô sẽ thò đầu ra khỏi chăn, “Tuy rằng bơi lội trong biển tri thức cũng rất tốt, nhưng anh có muốn đến hẻm núi ngắm cảnh một lúc không?”
Khi làm chuyện vợ chồng, lúc gấp quá cô sẽ rơi nước mắt, sẽ vừa tức vừa mắng anh, giận dỗi, mắng xong lại phải van xin anh tha thứ, bảo anh đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân, bảo anh đừng so đo với cô.
Cuối cùng, cô sẽ nằm trên ngực anh và ấn vào vị trí trái tim của anh bảo nó yên tĩnh lại một chút, quấy rầy giấc ngủ của cô.
...
Phó Tây Từ nhìn thời gian, mỗi giây trôi qua chậm chạp và nhàm chán, đối với anh đây thật sự là một loại dằn vặt.
Ngày đầu tiên Thư Dư rời đi, anh không muốn gọi điện cho cô, giống như thểđang thúc giục cô quay lại, nghĩ như vậy, nhưng cơ thể anh lại rất thành thật gửi yêu cầu gọi video cho cô.
Cuộc gọi video đến lúc gần tắt mới có người bắt máy, đập vào mắt anh là cảnh quay từ dưới lên, ngay cả khi ở một góc chết như vậy mà Thư Dư vẫn đẹp như ảnh lấy từ trên mạng.
Cô vừa mới sấy tóc xong, bởi vì nhiệt độ của máy sấy tóc, cả khuôn mặt đỏ bừng, giống như trang điểm.
Phản ứng đầu tiên của Thư Dư sau khi nhận được cuộc gọi video không phải là nhìn vào Phó Tây Từ, mà là nhấp vào màn hình của chính cô, coi nó như một tấm gương để soi, sau khi cô chắc chắn rằng mình đã rất đẹp mởi chuyển lại.
Cô nhìn Phó Tây Từ, "Phó tổng, có chuyện gì vậy?"
Thư Dư cảm thấy giọng điệu của mình có chút giống như nhận được điện thoại của sếp khi đã hết giờ làm, giọng điệu như thể đang bị ép nói.
Phó Tây Từ ban đầu lặng lẽ nhìn cô, mãi cho đến khi cô chuyển sự chú ý sang mình, anh dừng lại vài giây rồi nói: "Video em chia sẻ cho anh anh không thể xem được.”
"Hả? Không thể nào, hôm qua em vẫn xem được mà."
Nói tới đây, Thư Dư lại bấm vào phần mềm xem video, quả nhiên cô nhìn thấy một loạt video trong danh sách yêu thích của mình đã hết hạn sử dụng và đã bị xóa.
Cô cắt ngang và nói: "Có thể nó đã bị xóa vì vi phạm bản quyền. Thực ra vẫn còn rất nhiều cái đã được chỉnh sửa. Anh có thể lên tìm kiếm thử.”
“Được.”
Phó Tây Từ trả lời.
Thư Dư lại chớp mắt, xác định hai bên đều không phải là tranh tĩnh vật, cô nhịn không được lễ phép hỏi: "Chỉ có chuyện này thôi sao?”
Khuôn mặt này mặc dù xinh đẹp thật đấy, nhưng tạm thời có mấy ngày không gặp cũng không phải là không chịu nổi mà nhỉ.
Vì vậy, cô nghĩ rằng sau khi cúp điện thoại, cô có thể xem nửa bộ phim còn lại mà cô còn chưa kịp xem hết sau khi tắm ra, để sau khi xem xong cô có thể ngủ thiếp đi.
“Còn một chuyện nữa.” Phó Tây Từ nói.
"Cái gì?"
Yết hầu của Phó Tây Từ lăn lên xuống, anh nuốt nước bọt, "Khi nào em quay về?"
Thư Dư cau mày, cô nhớ mình có để lại mảnh giấy, trên đó có ghi mấy ngày, tuy không có con số chính xác nhưng ai về nhà mẹ đẻ mà cũng phải báo ngày về rõ ràng như đi công tác vậy.
Cô thản nhiên nói: "Chờ đến hôm bánh trôi nhỏ đến đi.”
Cô còn chưa chơi đủ, ở với bố mẹ còn vui hơn nhiều, nếu có thể, cô muốn dành cả cuộc đời mình sống như vậy.
“Sao vậy, có vấn đề gì sao?” Thư Dư nhìn Phó Tây Từ trong màn hình, không biết liệu có phải là vì ống kính máy ảnh có thể khiến con người trở nên hơi thiếu chân thật hay không, cô cảm thấy anh không giống bình thường cho lắm.
Cụ thể là chỗ nào không giống thì cô lại không giải thích được.
Phó Tây Từ gật đầu, giọng nói hơi trầm, “Là có một chuyện đấy.”
“Hửm?”
“Không có em ở đây, anh không ngủ được.”