KHẮC TINH - CỔ CỬU CHÂU


"Chị cậu thật sự muốn đến ở cùng với bạn trai sao?
"Không rõ lắm, chỉ nói mỗi tối cuối tuần muốn đến nhà hắn ăn cơm"
Tạ Diễn đi theo Chung Vị Thời vào kho hàng, đem hàng ra cửa.

Trần nhà rất thấp, ở giữa có hai bóng đèn, chiếu toàn bộ kho hàng sáng như ban ngày.

Đây kho để hàng hóa của một siêu thị, chứa rất nhiều vật dụng hằng ngày và đồ ăn vặt, đáng tiếc không có cửa sổ không thể thông gió hằng năm, mùi khói, mùi mồ hôi hòa với không khí ẩm mốc, thành ra xộc lên thứ mùi không dễ ngửi.

Trời đã nóng lại còn oi bức, mới chỉ trò chuyện một lát mà chóp mũi và tóc của Tạ Diễn đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Cậu rút khăn giấy chấm mồ hôi trên trán, vuốt ngược tóc mái lên để lộ ra vầng trán sạch sẽ và mày kiếm sắc sảo.

Khuôn mặt Tạ Diễn giống bố nhưng làn da lại giống mẹ, trơn bóng trắng nõn, mũi nhỏ nhắn trông rất thanh tú, đôi mắt phượng xinh đẹp với khóe mắt hơi nhọn, ngũ quan đẹp không tì vết, trông rất hào hoa phong nhã.

Nhưng sự thật và vẻ bề ngoài không giống nhau, lần cuối Tạ Diễn chạm vào tay con gái là hồi còn học mẫu giáo, cô giáo bảo mọi người tay trong tay để đi qua đường lớn.

Đào hoa thật sự là chị gái của cậu, Tạ Mạn.

Tạ Mạn cũng không phải chị ruột cậu, tên thật của cô là Diêu Hiểu Mạn.

Năm nọ, có một trận động đất, chỉ trong hai phút ngắn ngủi, một tòa nhà đã biến thành một đống phế tích, cực kì bi thảm.

Lúc đó Diêu Hiểu Mạn đang học tiểu học, cô được phát hiện khi còn thoi thóp, nhưng tất cả người nhà cô đã qua đời ngoài ý muốn.

Mẹ của Tạ Diễn là bác sĩ khoa ngoại được phân đến khu cứu viện, bà ấy phụ trách cứu chữa cho người bị thương nặng nhất cũng chính là Diêu Hiểu Mạn.

Năm đó Tạ Diễn còn chưa sinh ra, mấy chuyện ngày xưa đều là sau này nghe người khác kể lại.

Hoàn cảnh gia đình Diêu Hiểu Mạn vô cùng khó khăn, bố nghiện cờ bạc, mẹ lại không có học thức, sau khi họ mất cũng không có họ hàng nào chịu chăm sóc cô, chỉ có thể đưa vào cô nhi viện.

Bố mẹ Tạ diễn thương xót cô, sau này không ngừng liên hệ, giúp đỡ cô đi học, cuối cùng dứt khoác nhận nuôi cô.

Tạ Diễn sinh ra là việc ngoài ý muốn.

Chị em hai người từ nhỏ tình cảm không tồi, thậm chí còn thân thiết hơn chị em cùng huyết thống.

Đáng tiếc người tốt thường không sống thọ, lúc cha mẹ qua đời, Tạ Diễn mới vừa lên lớp 3.

Sau khi Tạ Mạn tốt nghiệp cấp 3 thì bỏ học đi làm, đảm đương trách nhiệm của một người cha lẫn một người mẹ, nuôi lớn em mình.


Bởi vì bằng cấp và khả năng hạn chế, công việc của Tạ Mạn thay đổi liên tục, nhưng không được mến mộ.

Sau này được ai đó giới thiệu, cô vào làm nhân viên bán hàng ở một công ty bất động sản.

Cô vừa xinh đẹp lại vừa khéo ăn nói, có thể nhận không ít tiền hoa hồng, nhưng rất ít khi tiêu xài cho bản thân, ăn mặc tiết kiệm để dành dụm học phí và tiền sinh hoạt cho Tạ Diễn.

Tóm lại mấy năm nay, Tạ Mạn chăm sóc Tạ Diễn rất tốt, Tạ Diễn không phải chịu chút khổ cực.

"Lão nhà giàu kia có vợ không?" – Chung Vị Thời hỏi
"Mày nghĩ cái gì vậy! Chị tao không phải loại người như vậy"-Tạ Diễn quan sát bốn phía, ném khăn giấy vào thùng rác " Vợ của hắn sớm đã qua đời".

Chung Vị Thời: "Qua đời như thế nào?"
"Tao không biết, dù sao cũng không phải tao làm."
Tạ Diễn tiện tay xé một cái thùng các- tông, gấp lại lót trên mặt đất, đặt mông ngồi xuống.

Kho hàng không có điều hòa, chỉ có một cái quạt đứng cạnh tường quay qua quay lại, thổi vù vù.

Chung Vị Thời ngồi xuống bên cạnh cậu: "Chị mày siêu thật ấy, nửa năm qua đã thay đổi bảy tám người, tao đổi khăn trải giường cũng chưa siêng năng như vậy.

" Vậy mày siêng ở điểm nào?" Tạ Diễn nói.

- " Đó là trọng điểm sao!"
- " Chứ trọng điểm là cái gì?"
- "Trọng điểm là chị mày quen bạn trai như thế nào?"
Khóe miệng Tạ Diễn cong lên, không có ý tốt mà hỏi: " Mày cũng muốn có bạn trai"
"Ừm" Chung Vị Thời trả lời theo bản năng mới phát hiện dẫm phải hố lớn tiếng phản bác " Không phải, không phải, ý của tao là chị ấy thật lợi hại, tao còn không có bạn gái, ngay cả bạn bè là nữ cũng không có"
"Mày không có tiền, có bạn gái làm gì?"
Chung Vị Thời hỏi lại: "Không có tiền là không thể có sao?"
"Cũng không phải," Tạ Diễn nghĩ ngợi, "Điều này phụ thuộc vào năng lực trời ban, nhưng hiển nhiên hai ta hai đều không có..."
"Mày đừng kéo tao vào," Chung Vị Thời nói, "Tao còn ở giai đoạn nỗ lực."
Tạ Diễn: "Tao thấy khả năng mày có bạn trai còn đáng tin cậy hơn một chút."
"Cút đê."
Trong kho hàng rộng rãi, tiếng tranh luận nhàm chán của mấy thiếu niên vang vọng, thời kỳ vỡ giọng vừa qua khỏi, giọng nói khàn khàn bắt đầu thay đổi trở nên trong trẻo hơn, mang theo chút từ tính.

Siêu thị là nơi Chung Vị Thời làm việc bán thời gian, nhiệm vụ hằng ngày của cậu ta là làm mấy việc lặt vặt.

Tạ Diễn và Chung Vị Thời bằng tuổi, là bạn học cấp 2, còn từng ngồi chung bàn, sau này vì hai người tám chuyện trong lớp nhiều quá nên bị giáo viên chủ nhiệm tách ra.

Thật trùng hợp là bọn họ thi cùng trường cấp 3, tuy rằng không chung lớp nhưng tình bạn vẫn tốt đẹp như cũ.


Có lẽ là vì bọn họ đều không có cha mẹ.

Con người luôn không tự giác gần gũi với những người có hoàn cảnh giống như mình, tháo lớp mặt nạ, buông bỏ phòng bị, không hề kiêng kị thổ lộ hết chuyện trong lòng.

Có điều, Tạ Diễn cảm thấy bản thân may mắn hơn Chung Vị Thời rất nhiều, tuy rằng không có ba mẹ nhưng ít ra còn có một người chị.

Cậu thường nghĩ cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu không có Tạ Mạn?
Không tiền không thế, không bằng cấp, máy xúc đất và xe chở hàng đều không biết lái, sợ rằng chỉ có thể bắt đầu bằng việc đến công trường đẩy gạch, nếu không thì chắc phải đến câu lạc bộ màu sắc rực rỡ bồi phú bà* uống rượu.

(Phú bà: Người phụ nữ giàu có)
Không chừng ngày nào đó sẽ xuất hiện trên đài Pháp lí.

Cuộc sống này quá khó khăn.

Chung Vị Thời uống miếng nước, lại vòng trở lại đề tài đó: " Bạn trai mới của chị mày làm nghề gì?
"Ông chủ của công ti thời trang, cũng làm các loại đầu tư ở nhiều khoản khác nhau, gặp nhau lúc mua nhà."
" Nghe có vẻ rất nhiều tiền, bao nhiêu tuổi?
"46 tuổi"
Chung Vị Thời phun toàn bộ nước lạnh mới uống trong miệng ra ngoài.

"Chết tiệt, tuổi này già ngang ngửa bố của mày rồi! Mắt nhìn của chị mày không có vấn đề gì chứ?" Chung Vị Thời khiếp sợ trong vài giây, hạ thấp âm lượng, hỏi khéo: " Hay là, thân thể chị mày có vấn đề gì vô phương cứu chữa.

"......" Tạ Diễn nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng mắng "CÚT"
Tạ Mạn không có bệnh, mắt cũng không mù, ông chú này tuy lớn tuổi nhưng có tâm hồn trẻ tuổi, hơn nữa chính chắn, ân cần, ôn nhu, ra tay rộng rãi hào phóng, giá trị nhan sắc đỉnh cao như Quán Hi, leo núi và trượt tuyết đều không rớt, dáng người được bảo dưỡng cũng tốt hơn cả khối người trẻ tuổi.

Đương nhiên quan trọng nhất chính là vợ đã qua đời.

Chung Vị Thời vẫn cảm thấy khó hiểu: "Chị mày không phải chỉ mới 26 tuổi sao, dung mạo như hoa như nguyệt tìm đàn ông như thế nào không được, chứ người ông già này lớn tuổi như vậy.

Nếu mà tao có yêu đương, chắc chắn sẽ tìm người không cách biệt tuổi tác quá lớn hoặc là người nhỏ tuổi hơn, như vậy mới có tiếng nói chung."
Tạ Diễn phụ họa theo: "Tao cũng thích người nhỏ tuổi hơn."
"Ông chú kia còn có người thân trong gia đình không? Đừng để chị mày dọn qua bị người ta bắt nạt." Chung Vị Thời nói.

"Nghe nói còn có một đứa con."
Chung Vị Thời lại hỏi: "Con trai hay con gái? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Không biết nữa," Tạ Diễn nhún nhún vai, " Chị tao và ông chú sắp xếp ăn cơm chung chính là để giới thiệu tụi tao với nhau.


Chung Vị Thời nở nụ cười: "Nghe giống như mày sắp có buổi hẹn hò, hai tụi bay sẽ không phát triển thành một chuyện tình triền miên lâm li bi đát cảm động lòng người chứ."
"Cút!"
"Eo ui, thật mà, phim truyền hình đều diễn như vậy, " The devil by your side" mày đã xem chưa?
"Không, tao chưa bao giờ xem phim kinh dị." Tạ Diễn nói.

Chung Vị Thời xua xua tay: "Không đáng sợ đâu, chỉ nói về việc loạn luân, còn có chút kích thích."
Tạ Diễn trợn tròn mắt: "Ai?"
"Bọn họ."
Cùng lúc đó chỗ trạm thu phí ở dưới cùng trung tâm mua sắm, một chiếc Porsche màu đen đi theo dòng xe cộ chậm rãi di chuyển, phía bên phải tín hiệu giao thông rẽ phải không ngừng chớp nháy, thân xe bị nướng nóng, lớp sơn bóng trên thân xe phản chiếu ánh mặt trời.

Đối diện trung tâm mua sắm là bệnh viện, bãi đỗ xe luôn không đủ chỗ, rất nhiều lái xe chen lấn ở đây làm cho lối vào ùn tắc, giống như đi qua trạm thu phí cao tốc vào mùa xuân với một dãy đèn đỏ.

Ông đây có cao quý đến đâu cũng chỉ có thể đợi.

"Hôm nay ngày mấy, sao nhiều người như vậy?" Trên ghế phụ, Giang Trình bỏ điện thoại xuống, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vài phút ngắn ngủi, phía sau đã bị một đoàn xe dài lấp kín.

Đường một chiều chỉ có thể đi tới không thể đi lùi lại phía sau.

Cù Tranh Viễn không nói tiếp, một tay đặt trên tay lái, sống lưng thả lỏng dán lên ghế điều khiển, trong miệng còn nhai kẹo cao su vị bạc hà nồng đậm.

Bộ loa Berlin được đặt ở mọi góc xe, đúng lúc này phát ra một bài hát tiếng Anh.

Hiệu ứng âm thanh vòm lập thể hoàn toàn ngăn cách mọi tiếng ồn bên ngoài cửa sổ.

Kính chiếu hậu bên ngoài phản chiếu một nửa thân hình hắn, đầu Cù Tranh viễn không tự giác lắc lư theo điệu nhạc, tuy rằng có kính râm che lấp không thấy rõ biểu cảm, nhưng cũng có thể cảm nhận rằng lúc này tâm trạng hắn không tệ.

Giang Trình hạ thấp cửa sổ xe xuống một chút.

Mấy con số màu đỏ trên bảng điện tử không ngừng nhấp nháy và chỗ đậu xe còn thừa hiển thị bằng không.

Phía trước còn vài chiếc xe riêng, đoán là phải đợi thêm một lát.

Cù Tranh Viễn lười chờ đợi, cân nhắc xem có nên đến chỗ nào đó để ăn không.

Trục xe dạng tổ chim chuyển động hết tốc lực, để lại âm thanh rít gào nặng nề.

Đường một chiều cho phép dựng xe một bên, Giang Trình vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, anh thật sự thấy một chỗ trống bên dưới gốc cây, chỉ là bị mấy anh trai đang ăn cơm hộp chiếm đóng.

Cù Tranh Viễn dừng xe, ấn ấn loa, mấy thanh niên đang chơi điện thoại đồng thời quay đầu nhìn hắn.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Cù Tranh Viễn thò đầu ra một chút: "Người anh em, làm ơn tránh khỏi đó một chút để tôi đậu xe được chứ."
Mấy người đó lập tức giải tán, chỗ đậu xe chỉ còn một chiếc xe đạp leo núi màu đỏ đen.

Giang trình bỏ điện thoại xuống, đẩy chiếc xe kia sang một bên.


Cù Tranh Viễn đến chỗ đỗ xe, chưa kịp cởi dây an toàn, điện thoại trong túi liền đổ chuông.

Màn hình hiển thị " ông Cù".

Là bố hắn.

Đây thật là chuyện hiếm lạ.

Ngày thường Cù Bình Sinh vô cùng bận rộn, bay đi bay lại khắp cả nước, hai người không liên lạc nhiều, cho dù có cũng là nói mấy chuyện vô nghĩa như ăn chưa ngủ ngon không trên Wechat.

Tình cha con giả dối chỉ duy trì nhờ việc chuyển tiền, thời gian nói chuyện cả năm cộng lại không quá 3 phút..

Nếu gọi điện chứng minh rằng có việc rất cấp bách, dựa theo kinh nghiệm của hắn, hẳn là không có chuyện gì tốt lành.

Cù Tranh Viễn nhấn tắt, do dự một hồi, trơ mắt nhìn màn hình tối đen..

Vừa mới chuẩn bị xuống xe, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.

Xem ra là trốn không thoát, Cù Tranh Viễn thở dài, nhận điện thoại.

"Con đang làm gì đó, đợi cả buổi mới chịu nghe điện thoại?" giọng Cù Bình Sinh rất trầm, nghe giống như đang chất vấn.

Cù Tranh Viễn liền mở miệng nói dối: "Con đang tắm, không nghe thấy."
Cù Bình Sinh: "Ban ngày ban mặt con tắm cái gì mà tắm?"
"Ngâm mình trong phòng tập thể hình, cả người đầy mồ hôi." Chuyện này Cù Tranh Viễn quả thật không nói dối, buổi chiều, hắn và Giang Trình thật sự ngâm mình trong phòng tập suốt hai tiếng.

Cù Bình Sinh không quan tâm với vấn đề cỏn con này: "Chủ nhật tuần tới đến chỗ bố, cùng ăn bữa cơm."
Không hỏi hắn có rảnh hay không, cũng không nói lý do rõ ràng.

Cù Tranh Viễn rất ghét loại câu mệnh lệnh này, cau mày nhăn nhó, khó chịu nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Giới thiệu một người cho con gặp." Có lẽ là đang muốn lấy lòng, giọng điệu Cù Bình Sinh mềm mỏng vài phần.

Cù Tranh Viễn nháy mắt hiểu được: "Bố lại xem xét đến việc tìm mẹ kế cho con sao?!"
Tuy rằng thêm kính ngữ, lại không nghe ra bất cứ sự tôn trọng nào, trong lòng Cù Bình Sinh rất hụt hẫng, nếu nhà người khác có vấn đề, họ cũng sẽ không chào đón con cái, còn ông chỉ muốn nói chuyện với con mình nhiều hơn.

Có điều ông cũng hiểu được tâm lí phản nghịch của con trai, vì vậy cho hắn một bậc thang bước xuống.

"Lúc trước không phải con nói con một mình rất cô đơn, muốn có một đưa em trai chơi cùng với con sao? Bố sẽ đem một đứa em trai đang học cấp 3 về cho con, ba mẹ nó đều đã qua đời, rất đáng thương."
Cù Bình Sinh biết con mình miệng dao găm tâm đậu hủ*, còn cố ý tạo dựng ra thân thế vô cùng đáng thương, nhất định thuyết phục được.

( *bên ngoài nói lời cay đắng nhưng bên trong rất tốt bụng, dễ mềm lòng)
Nào ngờ sau khi Cù Tranh Viễn nghe xong, máu chảy ngược trở lại, huyết áp tăng vọt, lửa giận xông thẳng lên não, hắn không thể nào bình tĩnh nổi.

Hắn nắm chặt điện thoại, khớp xương run lên nhè nhẹ, tức giận đến mắt cũng biến đen: " Bố! Đầu óc bố có vấn đề gì không? Chơi một cô gái trẻ còn chưa tính? Bây giờ lại còn chơi cả nam?Con mẹ nó còn là học sinh cấp 3! Bố không cần mặt mũi nhưng con cần! Đã 46 tuổi! Đừng nổi loạn như vậy chứ? Rảnh rỗi không có việc gì làm thì lên mạng đấu địa chủ hoặc là tìm chỗ nhảy quãng trường không tốt sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc