KHẮC TINH - CỔ CỬU CHÂU


Qua lập đông, gió Bắc gào thét, thời tiết chợt chuyển lạnh, sáng sớm sương mù mênh mông, tầm nhìn mù mịt.

Cù Tranh Viễn rửa mặt xong, từ tủ quần áo lấy ra một bộ đồ thể thao màu vàng đen mới tinh, quần rộng rãi, trước gương là một đôi chân dài thẳng tắp, trên cổ tay là một sợi dây đổi vận tạm thời không rõ công hiệu.

Tạ Diễn phải đi học, hắn đành hẹn Giang Trình cùng nhau chạy bộ.

Bọn họ hẹn gặp ở bên ngoài một tiệm cà phê rất gần nhà Giang Trình.

Cù Tranh Viễn canh chuẩn thời gian chạy tới, Giang Trình khoan thai tới muộn, trên khuỷu tay còn treo cái áo khoác chưa kịp mặc vào.

"Không phải lúc trước cậu nói với tôi công ty giành được một bộ phim thần tượng cho cậu quay sao, sao giờ còn có thời gian rảnh rỗi nhàn nhã hẹn tôi ra?"
Cù Tranh Viễn đút hai tay vô túi, chậm rì rì lết xuống phố: "Muốn quay bây giờ cũng không được, thông báo của bên kia còn chưa đưa qua, nhưng đoán là phải đợi trường học cho học sinh nghỉ mới bắt đầu quay được, tại vì đây là phim thanh xuân vườn trường, phải đến trường học lấy cảnh đó."
"Thanh xuân vườn trường?" Giang Trình tranh thủ khịa hắn, "Cậu diễn thầy chủ nhiệm hay là bố của học sinh?"
Cù Tranh Viễn chụp cổ anh, dùng sức kẹp chặt, như muốn xách người ta khỏi mặt đất: "Cậu đoán xem?"
Giang Trình bị hắn bóp cổ đến mắt nổ đom đóm, vẻ mặt dữ tợn: "Học sinh cấp ba học sinh cấp ba, giá trị nhan sắc của cậu trừ diễn nam chính thì có thể diễn cái gì?"
Cù Tranh Viễn buông lỏng cánh tay.

《 Những năm tháng tươi đẹp ấy 》 là web drama thanh xuân vườn trường do công ti khoa học kỹ thuật Giang Hoa và đạo diễn nổi tiếng Lí Tán phối hợp sản xuất, tác giả nguyên tác Mạch Ca đảm nhiệm vai trò tổng biên kịch, Lý Tán đảm nhiệm đạo diễn.

Tổ chế tác phần lớn đều là người mới đến, không có nhiều tiền đầu tư, mời không nổi người nổi tiếng, diễn viên cơ bản đều là người mới.

Cù Tranh Viễn đóng vai một nam phụ điên cuồng theo đuổi nữ chính, mục đích chính là làm nổi bậc nam chính lạnh lùng nghiêm túc, đồng thời làm chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính.

Nói toạc ra là làm nền.

Bối cảnh của hắn là phú nhị đại(thế hệ thứ hai giàu có) gia cảnh giàu có, mỗi ngày lái xe thể thao đi học, nơi trốn nhiều nhất là văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, nói năng ngọt xớt không học vấn không nghề nghiệp, thành tích trong lớp đứng từ dưới lên, ngoại trừ bên ngoài đẹp trai, còn lại không được cái gì.

Giang Trình kích động mặt mày hớn hở: "Vậy là cậu được diễn đúng bản chất của cậu luôn còn gì nữa"
Cù Tranh Viễn: "......"
Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy.

Cù Tranh Viễn vừa chạy vừa nói: "Tôi nghi ngờ nhà biên kịch kia chính là bạn cùng lớp của tôi."
Giang Trình: "Thật sao?"
"Lắm mồm, đương nhiên là giả.


Tôi nhìn thử nguyên tác rồi, nhân vật tôi diễn không chỉ ngu ngốc còn rất zâm rê, chương 1 đã có cảnh gã ta nhìn máy tính múa quạt."
Giang Trình: "Vậy không nhìn máy tính múa thì cậu muốn múa với ai?"
"......" Cù Tranh Viễn thở dài, nói ra nghi ngờ trong lòng, "Không biết đạo diễn có thể cắt luôn đoạn này không nữa, tổn hại hình tượng của tôi quá, không biết sau này có khi nào người ta hễ nhìn thấy tôi thì cứ liên tưởng tới cảnh này không nữa?"
Giang trình: "Số fans còn chưa tới một ngàn, gánh nặng thần tượng cũng nhiều ghê ha."
"Đạ mấu cậu!" Cù Tranh Viễn lại lần nữa bóp chặt cổ anh, "Có nói chuyện đàng hoàng không thì bảo?"
"Nói chứ nói chứ......" Giang Trình ngửa cổ thật lâu, "Một ngày nào đó cậu sẽ nổi tiếng thôi, tôi không vội đâu, tốt xấu gì cũng là con nhà giàu, thật sự không được thì anh đây đầu tư cho chú một bộ, để chú diễn nam chính, từ nữ chính đến nữ phụ......À không phải, tất cả người qua đường trong phim, bao gồm bác gái dọn nhà vệ sinh đều có ý với cậu."
Cù Tranh Viễn cười đến hai mắt cong cong: "Đây là cậu nói đó."
Giang trình chắc chắn nói: "Chờ sau khi tôi kế thừa tài sản của bố tôi, chắc chắc sẽ cho cậu quay."
"Chờ cậu kế thừa? Chờ cậu kế thừa chắc cháu trai của tôi cũng đi đóng vai chính rồi." Cù Tranh Viễn cười nhạo, "Thôi tôi cứ tự lực cánh sinh cho rồi, trước tiên kiếm tiền, lại mở công ty, dựa vào danh tiếng hấp dẫn người đầu tư, tích cóp tiền xong tôi sẽ tự đầu tư cho mình, muốn quay cái gì thì quay cái đó."
Giang Trình suy nghĩ một hồi: "Tôi cảm thấy chờ tôi kế thừa tài sản đáng tin cậy hơn đó."
Cù Tranh Viễn đuổi anh chạy té khói.

Trước lúc khai máy một thời gian, công ty chuẩn bị cho Tranh Viễn an bài một khóa học biểu diễn mới, buổi tối về đến nhà còn phải phân tích phim, trừ mấy cái này mỗi ngày phải tập luyện 90 phút duy trì dáng người.

Sau khi chương trình 《 chính là một diễn viên 》 phát sóng được hai tập, số fans của hắn từ 250 tăng lên 3600.

Tạ Diễn mỗi ngày lên mạng nhìn chằm chằm số liệu, độc ác trêu chọc: "Không bằng anh nhanh chóng làm vê lốc đi, ví dụ như là một phát cạp hết một quả thanh long, hoặc là mặc đồ nữ nhảy nhót khiêu vũ gì gì đó, với giá trị nhan sắc của anh chắc chắn sẽ nổi nhanh thôi."
Cù Tranh Viễn liếc xéo cậu: "Cậu khoái nhìn tôi mặc đồ nữ lắm hả?"
"Không có thằng đàn ông nào có thể kháng cự trước đồ nữ đâu." Tạ Diễn nói.

Cù Tranh Viễn híp mắt: "Sao khẩu vị của cậu mặn dữ vậy? Không phải người nên mặc đồ nữ là cậu sao?"
Tạ Diễn khó hiểu: "Vì sao tôi phải mặc?"
Cù Tranh Viễn cẩn thận phân tích câu nói này, hắn dùng tư duy logic chặt chẽ cẩn thận của mình, thầm phán đoán —— Tạ Diễn là 1 (công).

Thân thể nhỏ bé này, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, tay chân nhỏ xíu như này, hóa ra lại là 1!
Ủa vậy không phải là đồng loại với hắn rồi sao?
Cù Tranh Viễn nâng mông nhích ra mép ghế sô pha, nhích xong lại bỗng nhiên ý thức được mình như thằng ngu ấy.

Hắn không phải 1, hắn là dị tính mà!
Buổi tối, lúc hắn chơi game cùng Giang Trình lại vô tình nhắc tới chủ đề đồng tính luyến ái.

Giang Trình nói: "1 và 0 cũng không phải hoàn toàn nhất định, mấy cái này phải xem tâm tình của bản thân, phần lớn đều có thể làm 1 cũng có thể làm 0, gọi là hành sự tùy theo hoàn cảnh, gặp kẻ mạnh sẽ thành yếu, gặp kẻ yếu sẽ mạnh —— cậu đừng lái xe nhanh vậy mà, móa nó tôi còn chưa đi lên đâu!"
Cù Tranh Viễn bừng tỉnh đại ngộ, Tạ Diễn làm 1 lâu rồi nên muốn nếm thử cảm giác làm 0?
Giang trình lại nói: "Người giống cậu trong giới nhất định là tổng công."
Cù Tranh Viễn rất tự hào: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Chạng vạng tối thứ sáu, "tổng công nào đó" nhận được điện thoại của Tạ Diễn, đối phương nói tối mới về nhà được.


"Cậu lại muốn làm gì đó?"
Ngữ khí Tạ Diễn có chút bất đắc dĩ: "Không phải là do trường học của chúng ta sắp tổ chức kỷ niệm ngày thành lập trường sao, mỗi lớp đều phải diễn hai ba tiết mục, lớp của tôi quyết định diễn kịch và nhảy, tôi phải cùng bạn trong lớp tập luyện."
Tiết mục biểu diễn, Cù Tranh Viễn có chút hứng thú, hồi đi học hắn từng là uỷ viên văn nghệ kiêm uỷ viên thể dục, gọi tắt là uỷ viên văn thể mỹ, nhìn chung toàn trường không có đối thủ xuất chúng nào có thể đảm đương cả hai việc như hắn.

Hắn thường xuyên đại diện cho lớp tham gia đủ hết các buổi biểu diễn, thi đấu, còn nữa nè, hắn còn vinh dự được làm người kéo cờ trước toàn trường, người dẫn chương trình của đài phát thanh trường, tổng chỉ huy đội sao đỏ, nói tóm lại bất cứ cái gì không liên quan tới học tập hắn cân được hết.

Bây giờ rốt cuộc cũng tới thời cơ để bày mưu tính kế cho đàn em, hắn háo hức thử hỏi: "Cậu nói lớp cậu muốn biểu diễn tiết mục gì? Có cần anh đây bày trận cho không?"
Qua điện thoại, Tạ Diễn vẫn cứ thấy hơi xấu hổ, im lặng cả buổi mới lầm bà lầm bầm: "Tôi phải nhảy hiện đại theo nhạc đó."
"Nhảy?" vẻ mặt Cù Tranh Viễn xoắn xuýt, không dám tin tưởng.

Tạ Diễn là bị ép phải nhảy.

Uỷ viên văn nghệ lớp cậu Hứa Thần Tiêu, vốn là một nam sinh lớp tự nhiên rất đỗi bình thường, nhưng được giáo viên phát hiện tài năng vì thổi sáo bầu* trong ký túc xá, thành công đảm nhiệm chức uỷ viên văn nghệ, chuyên gia bày mưu tính kế nhiều tiết mục trong lớp.

Hứa Thần Tiêu là một trong những bạn cùng phòng của Tạ, diện mạo xinh đẹp, thậm chí có thể nói là khó phân biệt nam nữ, ngoài việc thích nghiên cứu nhạc cụ, cũng rất hứng thú với vũ đạo và kịch bản, vì thế đã chọn hai tiết mục.

Phiên bản phim truyền hình《 Romeo và Juliet 》 và《 Vương phi 》bản remix, đều phải tìm những gương mặt xuất sắc nhất lớp biểu diễn.

Cù Tranh Viễn nghe xong còn tưởng tai mình bị điếc: "Cái gì Vương phi?"
"Bản remix, chẹp, chính là bài của Tiêu Kính Đằng hát ấy, tiết tấu rất là vui tươi, sau đó cậu ấy tự mình tập vũ đạo, tám đứa con trai cùng nhau nhảy, thôi không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi tập đã."
Thẳng đến khi Tạ Diễn về nhà, Cù Tranh Viễn mới hiểu rõ《 Vương phi 》 bản remix là cái thứ gì.

Vì để mọi người lúc về nhà cũng có thể luyện nhảy Hứa Thần Tiêu, ghi âm bài hát lại.

Cù Tranh Viễn nghe xong một lần, âm luật tiết tấu đã rất ổn định rồi, hắn nghe xong cũng có thể ngâm nga mấy câu theo nhạc đệm.

"Thật sự rất mới mẻ đó."
"Đúng đó! Lần đầu tiên tôi nghe cũng cảm thấy như vậy!" Tạ Diễn ngoáy ngoáy lỗ tai, "Có điều hôm nay tụi tôi lăn qua lộn lại bài này mấy chục lần, tôi thấy lỗ tai đến bây giờ vẫn còn ong ong."
Trước kia Cù Tranh Viễn cũng từng học một ít nhạc cụ, có thể nghe được bên trong ngoại trừ trống Jazz, còn có Bass, đàn ghi-ta điện, cùng với phần mềm hòa âm trong máy tính.

"Bạn học của cậu rất lợi hại."
"Phải đó, lớp 11/1 của tôi không có ai bình thường."
Tạ Diễn tháo cặp vứt trên sô pha "Rèn sắt khi còn nóng*, nếu không bây giờ tôi nhảy cho anh một đoạn xem thử? Anh quay video lại cho tôi đi chứ tôi sợ ngủ một giấc dậy sẽ quên sạch trơn mất."

(*tranh thủ làm khi còn kịp)
"Được." Cù Tranh Viễn khẽ gật đầu.

"Vậy anh chờ tôi về phòng thay quần áo nhé!"
"Còn muốn thay quần áo à?"
"Đương nhiên rồi!"
Mấy cậu trai trong lớp được chọn đi nhảy có chiều cao và thân hình ngang ngang nhau, quần áo đều do Hứa Thần Tiêu tài trợ hết, áo sơ mi trắng phối hợp với quần đen, trong cấm dục lộ ra chút hoạt bát, ngoài ra còn có thêm mấy phụ kiện khác.

Trên cần cổ thon dài của Tạ Diễn có một dải lụa tơ tằm, dải lụa đen buông thõng xuống eo, thanh lịch lại gợi cảm.

Cù Tranh Viễn liếc mắt nhìn một cái, phát biểu đậm chất thẳng nam: "Trên cổ cậu buộc cái thứ gì kì cục vậy?"
"......" Tạ Diễn kéo kéo dải lụa, kéo miếng kim loại sang bên trái hầu kết, "Đây gọi là dây đeo cổ, gợi cảm không?"
"Lát nữa coi chừng Hổ Tử nuốt mất bây giờ.

Cũng cũng không phải con gái thì séc si làm cái gì?"
Tạ Diễn dựa theo yêu cầu của Hứa Thần Tiêu lúc tập luyện, cởi hai cúc áo ra: "Sao con trai không được séc xi?"
Cù Tranh Viễn chợt tỉnh ngộ ra.

Xu hướng tính dục của Tạ Diễn có chút đặt biệt, cho nên không thể dùng tư duy của đàn ông bình thường hỏi được.

Hắn nhìn làn da trắng nõn trên ngực của đối phương, hai bên xương quai xanh nhô lên, kiên định nói: "Mở hai cái cúc áo đã là gợi cảm sao? Chân chính gợi cảm là cài hết cúc áo lại nhưng người đối diện chỉ muốn lột hết ra."
Tạ Diễn ngẩn người, thấy cũng có chút đạo lý: "Ví dụ như anh ấy hả?"
Trái tim Cù Tranh Viễn đột nhiên đập thình thịch, hắn lại không cẩn thận dẫm trúng quả bom của đối phương rồi.

Bên ngoài là trêu chọc, thật ra là đang ám chỉ.

Hắn cũng biết Tạ Diễn thèm khát thân thể của hắn lâu rồi!
Cù Tranh Viễn nắm chặt chiếc áo lông hơi mỏng, giãy giụa: "Tôi là người người lịch sự đàng hoàng nhé."
Tạ Diễn thúc giục: "Bắt đầu được chưa? Tôi phải nhảy rồi."
Cù Tranh Viễn hồi phục tinh thần, giơ điện thoại lên mở phần ghi hình, như phụ huynh đang ngồi trong hội trường xem con mình biểu diễn: "Rồi, cậu nhảy đi."
Nhạc đệm vang lên, Tạ Diễn nhướng mày khiêu khích.

Trải qua quá trình sửa chữa của Hứa Thần Tiêu nhạc đệm còn sung sức hơn cả bản gốc, tiết tấu và động tác vũ đạo đều có cảm xúc ngoài dự đoán.

Cù Tranh Viễn đoán này Hứa Thần Tiêu hẳn là có nền tảng vũ đạo rất chắc chắn, không chỉ vậy còn có thiên phú nữa, bởi vì động tác và tiết tấu thật sự rất phù hợp với phong cách của bài hát này, không thể nào tìm thấy ở bất kì MV nào khác.

Hắn cứ tưởng rằng Tạ Diễn khiêu vũ có lẽ chẳng khác gì mấy ông bà già nhảy quảng trường, giương nanh múa vuốt, vặn eo lắc mông, nhưng thực tế lại không phải.

Tạ Diễn không tính là cao, nhưng tỉ lệ thân hình chiếm ưu thế, tay chân thon dài, phối hợp nhịp nhàng, mỗi động tác đều chuẩn xác tỉ mỉ, thân hình tràn ngập sức bật lại dẻo dai, đặc biệt là động tác lắc hông nhún vai, vừa phóng khoáng vừa ngang ngược.

Đến chỗ điệp khúc, Tạ Diễn xoay người đưa lưng về phía hắn, tay phải đặt lên bụng, vặn eo, động tác vừa phóng đãng vừa tuỳ tiện, nhưng toàn bộ bị nụ cười của cậu lúc ngoái đầu nhìn lại che mờ.


Suy cho cùng Tạ Diễn mới là một cậu nhóc, trên mặt tràn đầy vẻ thẹn thùng và chút trẻ con của thiếu niên, sau khi làm động tác nghiêng người lắc hông, gò má xuất hiện hai vệt hồng nhàn nhạt.

Cù Tranh Viễn dời tầm mắt khỏi bụng cậu, phát hiện một cúc áo trước ngực cậu không biết đã đứt ra khi nào.

Tạ Diễn hết sức chăm chú, không hề chú ý tới trước ngực mình, cậu giơ tay mò ra sau cổ, lại làm động tác nhún vai thêm hai lần.

Từ góc độ của Cù Tranh Viễn nhìn qua quả thực nhìn không sót thứ gì.

Tuy lần trước lúc giúp cậu thay quần áo cái gì nên thấy cũng đã thấy hết, nhưng cái loại nửa hở nửa kín còn kích thích dữ dội hơn cởi hết sạch.

Dây lưng hơi lỏng leo, Tạ Diễn lắc eo, áo sơ mi trượt khỏi lưng quần, lúc vặn hông lần nữa, lộ ra một phần eo.

Cù Tranh Viễn một tay chống cằm, trong đầu hiện ra phần xương cụt hơi trũng xuống, còn có chỗ da dưới bụng.

Kết thúc bài hát, Tạ Diễn thở hổn hển làm động tác cúi chào, cả người lập tức thoát khỏi trạng thái phóng túng, sửa lại áo sơ mi, xoay người lại xem video trong tay Cù Tranh Viễn.

"Nãy tôi nhảy thế nào?"
Cù Tranh Viễn ngơ ngác gật đầu, tầm mắt lơ đãng dừng trước ngực cậu, dưới ánh sáng chói mắt, làn da cậu như ngâm trong sữa bò, mềm mềm trăng trắng.

Tạ Diễn khom lưng nhìn chằm chằm điện thoại, Cù Tranh Viễn thoáng nhìn phần ngực hơi hồng, huyết áp tặng vọt như chạy đua.

Hắn cầm lấy ly nước trên bàn, cũng mặc kệ rót hồi nào, có bị Hổ Tử liếm chưa, uống hết nửa ly.

Nước trà lạnh lẽo thấm vào cổ họng khô rát, ép hơi nóng trong lồng ngực xuống.

Tạ Diễn liền đứng bên cạnh bàn trà xem video, vừa nhìn vừa cười: "Eo ôi tôi cười trông ngu quá."
"Không phải do cười đâu, cậu không cười nhìn cũng ngu sẵn rồi." Cù Tranh Viễn nói.

"Cút đê!"
Cù Tranh Viễn nhìn chằm chằm lồng ngực cậu không ngừng phập phồng, cân nhắc một lúc lâu, đưa ra đề nghị: "Tôi thấy lúc nhảy cậu nên cài hết cúc áo lại đi."
Tạ Diễn quay đầu nhìn hắn: "Vì sao?"
"Cay mắt quá."
"......"
Cù Tranh Viễn bỏ chén trà xuống, đứng dậy: "Cậu cứ chậm rãi thưởng thức đi, tôi đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
"Ờm." Tạ Diễn kéo thanh ghi hình sang bên phải, phát hiện camera vẫn dí theo eo với bụng của mình, sau khi quay lại cậu phải đối mặt với cái mông đang lúc lắc của mình.

Cậu lại tua thêm lần nữa, máy quay vẫn cứ như vậy, càng nhìn càng thấy ghê chết được.

"Cù Tranh Viễn! Anh có biết quay hay không hả! Bảo anh quay động tác của tôi, anh cứ dí theo cái mông của tôi làm gì!"
- --------------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc