KHẮC TINH - CỔ CỬU CHÂU


Lúc đến quán rượu, sắc trời đã không còn sớm, đèn hai bên đường sáng lên, tia sáng màu ấm không biết sẽ kéo dài đến nơi nào.
Cù Tranh Viễn vừa xuống xe, nhân viên công tác mặc đồng phục đã nhanh nhẹn tiến lên chào hỏi đón tiếp.
Sau khi Cù Tranh Viễn đăng ký thông tin nhận phòng xong, hắn theo nhân viên trực ban băng qua tiền sảnh, tiến vào khu nhà ở.
Chỗ này là khách sạn nhưng thực ra cũng không lớn mấy, có vài căn nhà lầu nhỏ độc lập và năm tầng lầu cao.
Toàn bộ kiến trúc theo phong cách Châu Âu, bước vào cửa chính là hồ bơi rộng lớn, nước hồ xanh màu nhạt tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn, có vài người ngoại quốc đang bơi bên trong, trái lại hơi giống với khu nhà ở tư nhân của đại gia.
Cù Tranh Viễn đếm thử, bên trong có tổng cộng sáu căn nhà lầu nhỏ, giống như từng quân cờ, phân bố rải rác trên bàn cờ khổng lồ, trước sau mỗi căn nhà lầu đều có sân và hồ bơi.
Tòa C phòng 301.
Nhân viên công tác dẫn hắn đi tìm phòng.
Căn phòng hướng về phía Nam, hai phòng ngủ hai sảnh, khi vào phòng có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh.

Bên ngoài cửa sổ sát sàn là một hành lang kiểu ban công nhỏ*, nhà bếp được lau dọn rất sạch sẽ, bàn ăn có sẵn những thứ cần thiết, trong không khí thoang thoảng hương nước hoa hoa hồng.
Cù Tranh Viễn mở cửa sổ để thông gió.

Phòng của hắn ở lầu ba, bên cửa sổ có một cây long não, cành lá xum xuê, có thể thấy được vài cành cây thừa được cắt tỉa rơi xuống đất.

Tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu xen kẽ nhưng không khiến người ta khó chịu.
Hộ gia đình ở đây không nhiều, không khí tươi mát khiến hắn rất vừa lòng, hắn nhanh tay dọn dẹp đơn giản hành lý.
Nơi này so với tưởng tượng của hắn còn nóng hơn nhiều, vận động một chút đã thấy mồ hôi đổ khắp người, áo sơ mi dán lên da có hơi khó chịu.
Hắn đứng dậy mở nhạc, xách quần lót bước vào phòng tắm.
Dòng nước ấm áp, cơ bắp và thần kinh căng chặt dần dần thả lỏng theo âm nhạc êm dịu.

Hắn nhắm mắt vò tóc, không biết làm sao mà trong tâm trí lại thoáng qua một nụ cười rạng rỡ.
Hắn có hơi hối hận khi không xuống xe xác nhận thử xem, nhưng nghĩ lại thì thấy không quá thực tế, nơi này không những cách xa quê Tạ Diễn mà còn cách rất xa nữa kìa.
Cũng không biết Tạ Diễn có vượt qua chứng sợ máu chưa, còn đang đi học không.
Lúc yên tĩnh, hắn sẽ thường tưởng tượng cảnh tượng lúc mình và Tạ Diễn gặp lại nhau lần nữa.

Giống như lúc nhỏ vậy, Tạ Diễn vì tạo bất ngờ cho hắn mà bí mật xuất hiện ở họp báo tuyên truyền của hắn, do đó mỗi lần hắn tham dự sự kiện thường lia mắt quét qua mỗi góc chỗ ngồi khán giả.
Hoặc trên con đường rợp bóng cây của sân trường, hắn tình cờ gặp được bé nam sinh trắng trẻo, do đó mỗi lần phải chọn địa điểm quay chụp phim vườn trường, hắn đều chọn sân trường Đại học Chính Pháp.
Thậm chí hắn còn từng tưởng tượng trên Wechat đột nhiên nhận được một tin nhắn – – Ở đây có một đứa trẻ đi lạc, nhanh đến đón bé!
Nhưng xuôi theo dòng chảy của thời gian, dường như những tưởng tượng này ngày càng không thực tế.
Mấy năm nay chữ ký hắn dùng luôn là chữ kí mà Tạ Diễn thiết kế cho hắn vào buổi hoàng hôn ấy, hắn ở ngay trước ánh mắt mọi người mờ ám thể hiện tình ý chỉ có hai người hiểu.


Nhưng đã nhiều năm trôi qua, từ đầu đến cuối Tạ Diễn đều không chủ động liên lạc với hắn.
Hắn mệt mỏi thở ra một hơi.

Xà phòng màu trắng sữa một đường trượt xuống theo làn da, hình xăm trên phía xương hông vẫn rõ rệt như ngày nào.
Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ phải từ bỏ quá khứ để bắt đầu lại, nhưng hồi ức như bụi cỏ gai đâm vào da thịt thuở còn bé, vì không kịp rút ra nên cuối cùng hoà làm một với cơ thể cho nên hắn cũng không muốn thay đổi điều gì.
Khó buông bỏ chính là khó buông bỏ, không hề mất mặt.
Con người ngày càng trưởng thành, ngày càng cảm thấy có thể đánh đổi thời gian nhưng tinh lực, lòng thành và tình yêu đều có giới hạn.

Hắn khó mà bỏ ra toàn bộ thời gian để đi tìm hiểu một người, khó mà vắt óc suy tính làm sao vừa lòng vừa khẩu vị của một người, cũng khó mà tìm lại nhiệt tình của ban đầu rồi dồn vào đoạn tình cảm khác.

Hắn càng không muốn để người khác thay thế vị trí của Tạ Diễn trong tim mình, như thế đối với bất kỳ ai mà nói đều không công bằng.
Đoạn hồi ức vô cùng chân tình thuần khiết thuở thiếu thời tựa như hoa bồ công anh bị gió thổi tan, bay đi khắp nơi, nhưng ở trong khoảnh khắc mà mỗi người không để ý, ta vẫn luôn vô tình chạm vào đoạn hồi ức nhỏ bé này.

Thanh xuân năm ấy đã từng có một thiếu niên chân thành nhiệt và huyết với hắn như vậy.
Hắn không nỡ phá huỷ những ký ức tươi đẹp này.
Chớp mắt đã tám năm.
Nhưng hắn cũng thường cảm thấy mình rất may mắn, hắn đã yêu một người hết mình, cũng từng nhận được một phần tình ý vô giá.

Sự can đảm vô tư ấy nỗi mong chờ tha thiết ấy và cả quá khứ bí mật của họ đều biến thành thuốc thần giúp xoa dịu vết thương.
Giống như Tạ Diễn từng nói, niêm phong từng chút quá khứ, ủ một bình rượu ngon, lúc đau khổ rót một chén, nói với bản thân rằng ở nơi xa có người sẽ nhớ nhung và chúc phúc, như thế đã đủ rồi.
Sau khi tắm xong đi ra, Cù Tranh Viễn chuyển máy tính xách tay đến bàn làm việc cạnh cửa sổ rồi cắm điện mở lên.
Bên tổ sản xuất phim vừa mới gửi qua không ít văn kiện, sau khi hắn xét duyệt từng cái thì cấp tiền cho bên bộ phận tài vụ.
Bên Vương Bất Phàm cũng truyền tin tức mới nhất sang, nói Vạn Lý Chu mong được tham gia tuyển chọn nhân vật trước khi tác phẩm mở máy.
Vương Bất Phàm: Tác giả này khó đối phó quá, anh ta vừa không bỏ tiền vừa không hiểu giá cả thị trường, lỡ đâu nhìn trúng một diễn viên tuyến 18 nào đó thì phải làm sao? Dù tác phẩm của anh ta xuất sắc đến đâu cũng khó làm ra thành tựu.
Cù Tranh Viễn: Có ai không phải từ tuyến 18 qua đâu.
Vương Bất Phàm: Chị không phải ý này, ý của chị là anh ta là chuyên gia trong giới văn học mạng, nhưng qua giới phim ảnh thì thuộc về tay mơ rồi, viết văn sao có thể so sánh với quay phim điện ảnh truyền hình được? Mục chọn diễn viên này rất quan trọng, phải cân nhắc từng phương diện yếu tố của một diễn viên, không thể chỉ nhìn mặt được.
Cù Tranh Viễn: Không sao cả, dù bây giờ chị đồng ý với anh ta đi, sau này viết trong hợp đồng công khai hợp tác tuyển diễn viên, đừng đưa toàn bộ quyền cho anh ta là được.
Vương Bất Phàm: Vậy được, chị trao đổi lại với anh ta một lát.
Bận xong chuyện quan trọng đã gần 12 giờ.

Cù Tranh Viễn không buồn ngủ, hắn nằm vào ổ chăn, tiện thể mở một APP giết thời gian.

Tin thông báo 99+, đều là đánh giá và lượt like của cư dân mạng.
Hắn không hay dùng Zhihu, chỉ từng trả lời một câu hỏi trong đó, còn là chuyện của tám năm trước, không ngờ rằng lúc này vẫn có người luôn theo dõi hắn.
Câu hỏi của năm đó là: Bạn đã gặp phải chuyện nào làm bạn xấu hổ chưa?
Hắn phản hồi: Một em trai nhỏ chuyển vào trong nhà, còn đang học cấp 3, em sống ở lầu trên, tôi sống ở lầu dưới.

Có một tối, tôi đi lên đưa cho em chút thức ăn, kết quả bất ngờ phát hiện em đang xem GV, nội dung vượt quá tiêu chuẩn cho phép còn không được mã hoá, tôi bị dọa sợ luôn.

(Tôi là nam, loại thẳng ấy.)
Khu bình luận đều là “Hahaha” “Cậu kể chuyện này tui hoàn toàn không buồn ngủ nữa rồi” “Tiếp tục tiếp tục đi! Tui không thiếu chút lưu lượng truy cập mạng này đâu!” “Sao cậu chắc chắn cậu là thẳng!”
Một người qua đường như hắn chỉ đơn thuần tiện tay nhập câu trả lời tự dưng bị đẩy lên top, lượng like comment theo đó tăng lên, hắn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người chuyển tiếp*.

*gốc là 后续, dịch ra là nối tiếp, mình cũng không hiểu lắm nhưng mình nghĩ ý tác giả ở đây là chức năng chuyển tiếp, giống trong messenger có ấy.

Bạn nào biết thì góp ý cho tụi mình nha.
Đa số đều là chuyện sống chung hằng ngày với Tạ Diễn.

Sau khi tuyên bố yêu đương, số lượng yêu thích và comment không ngừng gia tăng nhanh chóng, luôn có người bình luận bên dưới “mẹ nó ngọt quá” và thúc giục hắn cập nhật, còn có người nói muốn họ viết một cuốn sách, cũng không biết là thật hay giả.
Hôm tuyên bố chia tay, khu bình luận toàn tiếng khóc, rất nhiều cư dân mạng an ủi và động viên hắn theo đuổi ước mơ, đợi đến khi có năng lực gánh vác tình cảm của hai người thì lại dỗ người ta trở về.
Từ đó về sau, thường có cư dân mạng xuất hiện quan tâm đến chuyển tiếp, thỉnh thoảng hắn đáp lại một chút.
Không ngủ được, hắn nhấn vào trung tâm sáng tác đổi mới trạng thái.
Sau này cậu nhỏ trở thành vợ tôi: Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, cuộc sống bây giờ vẫn ổn, ít nhất không bị hiện thực quật ngã, tôi vẫn đang đợi em ấy.
Chưa được mấy phút đã có cư dân mạng bình luận: Không ngờ rằng khi còn sống vẫn có thể nhìn thấy chuyển tiếp, cảm động vì sự kiên trì của bạn, nhưng năm nay chủ lầu hẳn không còn nhỏ nữa nhỉ, người trong nhà không giục bạn kết hôn à? Tôi mới 26 mà trong nhà đã ép xem mắt rồi QAQ.
Sau này cậu nhỏ trở thành vợ tôi: Giục chứ, nhưng tôi xem mắt đều đi theo quy trình đối phó một chút.
Quần đùi của Shin cậu bé bút chì: Vậy nếu như mãi không tìm thấy người đó, anh vẫn sẽ đợi tiếp à? Nhỡ đâu cậu ấy đã kết hôn cùng người khác thì sao?
Sau này cậu nhỏ trở thành vợ tôi: Chỉ là “nhỡ đâu” mà thôi, tôi ngoài sáng em ấy trong tối, nếu như tôi từ bỏ trước em ấy một bước, em ấy chắc chắn sẽ không trở về nữa.
Quần đùi của Shin cậu bé bút chì: Có lý, chủ lầu thật lạc quan.
Sau này cậu nhỏ trở thành vợ tôi: Tôi chỉ là tin em ấy thôi.
Lướt hơn một tiếng rồi mà vẫn không buồn ngủ, Cù Tranh Viễn chỉ đành rút từ trong túi ra một hộp thuốc nhỏ trong suốt.

Dưới tác dụng của thuốc hỗ trợ giấc ngủ, cuối cùng hắn cũng tiến vào giấc chiêm bao.
Trong giấc mơ, một trận tuyết rất lớn đổ xuống, ở nơi mà mắt thường có thể nhìn thấy trắng xóa một mảng, hoàn toàn không nhìn rõ đường đi, bụi cây bên đường cũng bị chôn vùi quá nửa, mỗi bước đi ra ngoài, cơ thể càng trũng xuống một chút.

Tạ Diễn quấn áo lông vũ thật dày chạy như bay trên nền tuyết, càng chạy càng xa, đến cuối cùng chỉ còn lại một chấm đen nhỏ.

Hắn liều mạng đuổi theo, cổ họng nhanh chóng kêu khàn, nhưng chạy thế nào cũng không bắt kịp bước chân người ấy.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng hắn đã giật mình tỉnh dậy.
Sau khi hắn điều chỉnh trạng thái thì rời giường đánh răng rửa mặt.

Trước hết hắn mở hội nghị trực tuyến, cùng tổ kế hoạch trao đổi tỉ mỉ kỹ càng, sau đó đến hiện trường quay chụp kiểm tra.
Một nhóm người nỗ lực phối hợp bận rộn hơn nửa tháng, lễ khai máy phim mới chính thức bắt đầu.
Chạng vạng hôm ấy, hắn kết thúc công việc ở đoàn phim về khách sạn thì phát hiện có mấy chiếc xe cảnh sát dừng dưới lầu, dây cảnh báo của cảnh sát giăng ở cửa chính, một tốp người giống như ngỗng duỗi dài cổ vây xem.

Lúc hắn muốn tiến vào, có một cảnh sát mặc đồng phục cản hắn lại.
Cù Tranh Viễn kéo khẩu trang xuống nói: “Tôi là khách thuê bên trong, xảy ra chuyện gì thế?”
Đối phương không trực tiếp trả lời mà nói hắn đi theo thông đạo an toàn lên lầu, thang máy tạm ngừng sử dụng.
Trong đám người vây quanh đã có người phát hiện hắn, Cù Tranh Viễn “Suỵt” một tiếng, nhanh chóng kéo khẩu trang lên rồi trốn vào.
Giữa hành lang ồn ào, hắn đã dừng lại khi đi đến lầu hai.
Ngoài cửa phòng 201 cũng giăng dây cảnh báo của cảnh sát, mấy khách thuê tụ tập xung quanh cùng nhân viên khách sạn đang thảo luận gì đó.
Cù Tranh Viễn có hơi tò mò bước qua hỏi: “Tình huống bên này thế nào?”
“Có người chết rồi.”
“Hả?”
Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy án mạng, vị khách thuê nữ ấy thể hiện vẻ kích động trước nay chưa từng có, nước bọt tung toé nói: “Tôi vừa về đã thấy trong thang máy có hai giọt máu, lúc đó còn chưa để ý, đến cửa phòng 201 thấy một vũng máu lớn là biết chắc chắn xảy ra chuyện rồi!”
Cù Tranh Viễn nhìn qua khe hở giữa vài người, hắn thấy trên mặt đất có mấy vết máu đọng.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên, quần chúng xung quanh đồng loạt nhìn về phía hắn, Cù Tranh Viễn nhanh chóng thu hồi ánh nhìn rồi lên lầu.
Trong phòng ngủ của hiện trường vụ án sáng đèn, cấu trúc bên trong cũng là hai phòng hai sảnh, người bị sát hại là một cặp vợ chồng.
Một cỗ thi thể nằm ngửa bên bàn ăn, ngoài ra một cỗ thi thể ngã bên cạnh tủ quần áo trong phòng ngủ, đồ đạc trong phòng khách và hành lý mang theo đều có dấu vết từng bị lục lọi.
Sau khi điều tra viên chụp xong một xấp ảnh, phòng pháp y và nhân viên kỹ thuật của phòng giám định dấu vết cũng bắt đầu thu thập chứng cứ.
Một mùi tanh của máu bao phủ trong phòng, hai người chết tình trạng thê thảm, cậu thực tập sinh nhỏ vừa mới đến lao nhanh vịn thùng rác, nôn oẹ mấy lần.
Có người đưa khăn giấy và khẩu trang, cậu nhận lấy rồi cảm ơn: “Cảm ơn đàn anh.”
“Đừng khách sáo.”
Năm nay Khương Phi vừa tốt nghiệp từ trường cảnh sát, đang thực tập ở đội cảnh sát, bình thường đều một tổ với Tạ Diễn, đây là lần đầu cậu gặp phải án mạng.
Ảnh chụp trên sách xem bao nhiêu lần cũng chỉ phát huy trí tưởng tượng, hiện trường có sức tác động khiến người ta dễ dàng nảy sinh phản ứng sinh lí khó chịu.
Sắc mặt Tạ Diễn như thường quan sát tình cảnh bi thảm trong nhà, cậu mặc đồ điều tra một lần lên, chân dài bước qua xác chết, cẩn thận từng li từng tí bước vào phòng bếp.
Khương Phi di chuyển ánh nhìn khỏi người thi thể, lập tức bước vào.
Tạ Diễn quay đầu nhìn cậu: “Nếu như em không thoải mái có thể ra ngoài trước, từ từ thích ứng.”
Khương Phi lắc đầu.
Thời tiết rất nóng, hiện trường lại không thể mở điều hoà, chỉ ở lại một lúc mà trên trán Tạ Diễn đã chảy một tầng mồ hôi, cậu giơ tay chùi sạch, tiếp tục khám nghiệm.
“Đàn anh ơi, lần đầu lúc anh khám nghiệm hiện trường có từng nôn không?” Khương Phi hỏi.
“Không có, nhưng trước đây anh từng nôn rất nhiều lần.”

“Trước đây?”
“Lúc nhỏ anh mắc chứng sợ máu.”
“Ồ.” Khương Phi không thể tin cau mày, “Vậy bây giờ sao anh không choáng nữa? Sao anh vượt qua được?”
Tạ Diễn lướt thẳng qua câu hỏi này: “Con dao này rửa sạch quá mức rồi, em đi lấy túi vật chứng lại đây.”
Ngoài nhà bếp, pháp y và điều tra viên đang trao đổi chi tiết, phân tích thời điểm hung thủ gây án và động cơ.
Tạ Diễn vừa thu thập vật chứng xong bỏ vào hòm vật chứng, cậu đi qua phòng ngủ, hành lý rơi ở một bên, cậu cẩn thận từng chút một kéo mở tủ quần áo thành khe hở rộng chừng một bàn tay, bên trong cũng có dấu vết bị lục lọi.
“Cảm giác giống như giết người cướp của vậy.” Khương Phi nói, “Cửa chính cửa sổ đều không cạy, anh nói xem có thể là người quen gây án không.”
Tạ Diễn đóng cửa tủ quần áo lại.
Người quen gây án không phải không có khả năng, nhưng nếu như đơn giản giết người cướp của, mục đích của hung thủ phải rất rõ ràng.

Nhưng ngay cả bàn trà và tủ quần áo đều bị lục lọi loạn thế này thì có hơi kỳ lạ, càng giống như đang nguỵ tạo hiện trường che giấu thứ gì đó.
“Nếu như em ra ngoài du lịch hay đi công tác, em sẽ đặt đồ có giá trị ở đâu?”
“Hành lý hoặc balo nhỉ, mang theo trên người chứ.” Khương Phi đột nhiên phản ứng lại, búng tay một cái, “À! Em hiểu rồi, hung thủ cố ý xáo trộn hiện trường để làm lẫn lộn phán đoán của chúng ta.”
“Có khả năng này.”
Tạ Diễn hỗ trợ Tống đội nhanh chóng hoàn thành công việc thu thập vật chứng, cậu gọi Khương Phi: “Đi thôi, cùng anh đi thăm hỏi xung quanh xem thử có manh mối mới không.”
Cuối cùng cũng không cần đối diện với thi thể, Khương Phi tràn đầy nhiệt tình: “Được thôi!”
Dọc hành lang lót thảm dày, tiếng bước chân người đi lại rất khẽ, Tạ Diễn lưu ý xung quanh một chút, phát hiện đều không lắp đặt camera theo dõi.
Cửa phòng 301 đóng chặt nhưng không treo bảng nghỉ ngơi lên.
Khương Phi giơ tay gõ cửa vài cái, bên trong hoàn toàn không có người trả lời.
“Chắc đi ra ngoài rồi.”
Tạ Diễn khá cẩn thận, cậu lại vỗ mạnh xuống cửa hai cái.
Cánh cửa ngăn cách bên trong phòng, tiếng đàn piano truyền ra.
Cù Tranh Viễn đang tắm rửa trong phòng tắm, hắn loáng thoáng nghe thấy vài tiếng gõ cửa, hắn còn tưởng là âm thanh của cách vách nên không để ý, nhưng âm thanh nọ liên tiếp không ngừng vang lên, hắn chỉ đành tắt vòi hoa sen, tiện thể lấy áo choàng tắm khoác lên người.
Ngón tay chạm nhẹ màn hình cảm ứng, tiếng nhạc đột ngột im bặt, tiếng gõ cửa cũng ngừng.
“Ai đó?” Hắn vừa đi vừa thắt chặt dây lưng thành nút.
Ngoài phòng không có tiếng ai đáp lại, hắn thở hổn hển kéo cửa phòng ra, ánh mắt tự động quét qua hành lang, thấy hai bóng dáng một cao một thấp, trông đều rất xa lạ.
“Là mấy người gõ cửa phải không?” Hắn hô to một tiếng.
Giọng nói này cực kỳ có độ nhận dạng trong giới giải trí, Tạ Diễn chỉ nghe được câu này đã có linh cảm khi bản thân quay người sẽ thấy gì.
Trái tim rung động mãnh liệt.
Hai người đồng thời quay đầu, con ngươi Tạ Diễn phóng đại trong nháy mắt, cậu giống như bị điểm huyệt, nhìn chằm chằm nơi người kia đang đứng.
Cù Tranh Viễn cũng ngớ người trong khoảnh khắc nhìn rõ vẻ ngoài của đối phương.
Vạn vật trên thế giới đều đông cứng tại khoảnh khắc này.
Trong mắt chỉ còn lại vẻ nghi ngờ lẫn nhau cùng biểu cảm phức tạp.
Từ xấu hổ lo lắng thuở đầu gặp gỡ đến lúc yêu nhau thắm thiết, lại đến đau khổ không cam lòng sau khi biệt ly.
Dòng chảy cuộc đời cuốn theo mồ hôi và nước mắt của những năm tháng thanh xuân hay những kí ức bị thời gian phong ấn vào đáy lòng cũng như nút thắt chưa kịp tháo gỡ trong tương lai, tất cả đều sống lại trong một giây nhìn nhau ngắn ngủi ấy..


Bình luận

Truyện đang đọc