KHANG HI TRÙNG SINH DƯỠNG THÁI TỬ

Thái tử gia kinh ngạc trước hành động của Khang Hi. Từ nhỏ Khang Hi đã thích ăn đậu hũ y, y cũng quen rồi. Thế nhưng hiện tại y không còn nhỏ nữa, đệ đệ còn nhỏ hơn y cũng đã thành gia lập thất rồi. Cử chỉ thân mật thế này đều đã là chuyện nhiều năm trước. Mà hôm nay, nụ hôn cường thế bá đạo của Khang Hi khiến cho y không biết làm sao nhưng lại không hề có ý muốn phản kháng.

Rất lâu sau, Dận Nhưng mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, muốn đẩy Khang Hi ra nhưng lại động đến vết thương, nhăn mày đau đớn, trên trán cũng toát một tầng mồ hôi mỏng.Khang Hi giống như cảm nhận được y không tự nhiên, liền buông lỏng thái tử gia, quan tâm nhìn y, "Bảo Thành, làm sao vậy?"

Đối mặt Khang Hi đột nhiên thay đổi làm Dận Nhưng cực kì hỗn loạn, không biết nên nói cái gì, chỉ nghiêng mặt đi, hai mắt nhắm nghiền, không nhìn hắn. Y tựa hồ cảm giác được Khang Hi không bình thường, cái loại cảm giác vượt quá tình phụ tử này làm đầu óc y trống rỗng.

Từ lúc Khang Hi bắt đầu hôn Dận Nhưng, thấy y không chút phản kháng làm cho hắn có chút vui sướng, nói rõ y không bài xích hắn, nhưng lãnh đạm hiện giờ của y lại làm hắn cảm thấy đắng chát, "Bảo Thành, trẫm không có ý tứ gì khác." Lời giải thích không chút thuyết phục.

"Bảo Thành…" Khang Hi bất đắc dĩ nhìn thái tử gia.

Dận Nhưng không phản ứng, nhắm mắt coi như ngủ rồi, chỉ có lông mày nhíu lại lộ ra bất an.

Khang Hi thập phần thất bại thay y đắp lại chăn, khẽ vuốt khuôn mặt thái tử gia, nói khẽ, "Trẫm thật sự thích ngươi."

Lông mày thái tử càng nhíu chặt hơn, thích?

Không nhận được câu trả lời, Khang Hi chỉ im lặng thở dài, "Trẫm ở ngay bên ngoài, nếu như khó chịu thì gọi trẫm."

Khang Hi lòng mang chua xót rời đi, thái tử gia lại mở mắt, dùng tay chạm lên nơi Khang Hi vừa hôn lên, trong mắt là mê mang, nghĩ đến vừa rồi nhất định là nằm mơ, thế nhưng ánh nến chiếu rọi cùng bóng người bên kia bình phong vô tình nói cho y biết hết thảy không phải mộng mà là thật.

Hồi tưởng lại, Khang Hi vừa rồi đột nhiên hôn, y vậy mà không có chút nào không thích ứng, trái lại còn thập phần hưởng thụ, "Thích? Không đâu, chúng ta là phụ tử, sẽ không đâu, sẽ không đâu." Thái tử gia thì thào tự nói, trong mắt là không thể tin, một đêm lăn lộn khó ngủ.

Kinh thành.

Sau khi Dận Chân trở về, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp bắt giam Mật phi, thay thái tử gia giải quyết tốt hậu quả vụ náo động trong kinh thành.

"Sao, ngươi còn gì để nói không?" Dận Chân toàn thân tỏa ra khí tức lạnh như băng, tay cầm đồ Mật phi vốn định phi tang ném tới trước mặt nàng.

Mật phi nhìn những thứ kia, sắc mặt lập tức trắng bệch, cười to vài tiếng, lại như trước không chịu thừa nhận, "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do."

"Ta xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Dận Chân cười lạnh nhìn nàng vùng vẫy giẫy chết, trong mắt không có chút thương tiếc.

"Người đâu, dẫn thị nữ kia tới." Dận Chân hướng ra bên ngoài quát.

"Tiểu thư…" Nha hoàn kia vừa nhìn thấy Mật phi, run rẩy hô một câu.

Dận Chân không kiên nhẫn nhìn nha hoàn, "Mật phi không nhớ rõ chuyện mình đã làm, vậy ngươi nói lại cho nàng biết, để cho nàng hảo hảo nhớ lại."

Nha hoàn mắt nhìn Dận Chân toàn thân tản khí lạnh, nuốt nước bọt, thật sự bị thủ đoạn của Dận Chân dọa sợ.

Dận Chân vừa trở về đã bắt giam các nàng nhưng lại không đi thẩm vấn Mật phi mà ra tay với nàng trước, hắn cũng không dụng hình, chỉ để người đem nàng đến công đường, cho nàng nhìn đệ đệ của mình thụ hình, bị người đánh da tróc thịt bong, nửa sống nửa chết.

Về sau nàng mới biết được, đệ đệ của mình vì ở Giang Nam đánh bạc, thua táng gia bại sản, còn bị người siết nợ, bèn chạy đến kinh thành tính nương nhờ tỷ tỷ, ai ngờ vừa bước chân vào cửa thành đã bị Dận Chân phái người bắt giữ. Dận Chân cũng đủ thủ đoạn, tuy nhốt vào trong lao nhưng vẫn cho ăn uống đầy đủ. Thẳng đến khi hắn từ chiến trường trở về, Liên gia vẫn chưa có động tĩnh gì, liền hành động nhanh gọn đem người bắt hết một lượt, trực tiếp đem nàng đến công đường, thậm chí còn không phải đến một lần. Mỗi lần đều đem đệ đệ nàng tra tấn đến nửa sống nửa chết, lại cho người chữa trị, chữa gần khỏi lại đem nàng đến xem đệ đệ mình thụ hình. Hình ảnh thê thảm của đệ đệ ghim chặt trong đầu nàng, xóa không được, rất nhanh nàng cũng đầu hàng. Một chủ tử đã rớt đài so với thân nhân nhà mình, đương nhiên thân nhân của mình trọng yếu hơn.

Không bao lâu nàng liền thỏa hiệp, muốn khai tất cả với Dận Chân. Dận Chân ngược lại lại cự tuyệt, cái gì cũng không nghe, một mực gạt nàng sang một bên, làm cho nàng một thời gian dài thấp thỏm không yên, khủng hoảng lo lắng, hắn vẫn không chút nào có ý định gặp nàng. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, mới đem nàng dẫn đến chỗ Mật phi, còn trói đệ đệ nàng ở một bên phòng giam để cảnh cáo.

Cái này làm nàng thống khổ không thôi, cái gì cũng không dám che giấu, sợ hãi đem tất cả nói ra.

Hóa ra, lúc Mật phi nhận được tin thái tử sẽ tới chuồng ngựa chọn bảo mã, ả chờ đúng ngày mai phục trên đường, đợi thái tử gia xuất hiện liền chạy ra, cố ý ngã xuống trước mặt thái tử, lừa được thái tử gia đỡ lấy mình, ả sẽ đem thuốc bột trong móng tay bôi lên người y. Bột phấn này không màu không mùi, người thường không thể phát hiện ra, duy chỉ có ngựa là cực mẫn cảm với hương vị này, một khi hít phải sẽ nổi điên. Đến lúc đó, thái tử gia đừng hòng dễ dàng thoát thân, dù không chết cũng bị thương.

Bởi tính chất đặc biệt của loại bột phấn này, cho dù thái tử gia có gặp chuyện không may cũng sẽ không có ai phát hiện được nguyên nhân khiến ngựa nổi điên.

Đến lúc đó, hỗn loạn xảy ra, ai sẽ tra nổi ra ả? Mật phi tính toán vô cùng tốt, lại không ngờ bị Dận Chân phá vỡ.

Dận Chân vừa nghe thấy, hóa ra chuyện này đó không chỉ đơn giản như hắn nghĩ, bàn tay trong tay áo siết chặt, tức giận không thôi, trong lòng cảm thấy thật may mắn, trong mắt lại ngập lửa giận.

Mà chuyện sau đó lại càng đơn giản hơn, kế này không thành thì sinh ra kế khác. Vừa vặn chỗ ở của Mật phi rất gần chuồng ngựa, ả thừa dịp nguyệt hắc phong cao đem thuốc kia đổ vào nước. Thuốc bột gặp nước sẽ mất đi mùi hương nhưng dược tính thì không hề giảm bớt, trái lại càng lợi hại hơn. Nếu ngựa uống phải, lúc đầu sẽ không có biểu hiện gì, chỉ lâm vào trạng thái ngủ yên nhưng một khi tỉnh lại sẽ phát điên đến chết, mà người uống phải lại không có nửa điểm khác thường.

Đợi đến thời gian định liệu, Mật phi liền đi hạ độc. Lúc đó, ả đã một lòng muốn thái tử chết, dã tâm của ả đã bành trướng. Đời luôn có những chuyện trùng hợp như vậy, vào thời điểm bất lực nhất, Mật phi phát hiện người từng làm vườn cho nhà mình vậy mà lại trở thành thủ lĩnh lực lượng Phản Thanh Phục Minh ở kinh thành. Chuồng ngựa cách thông đạo ra vào hoàng cung rất gần, đó là một cửa nhỏ dùng để đưa một ít đồ hoặc xử lý rác rưởi linh tinh, thông thẳng ra ngoài hoàng thành, là lối đi hẻo lánh ngay cả cung nữ thái giám cũng không đi tới.

Trong lúc vô tình, Mật phi phát hiện người kia thừa dịp Khang Hi không có ở kinh thành, dùng cớ đưa đồ ăn thâm nhập vào nội cung nhưng chỉ có thể loanh quanh ở rìa ngoài, càng vào sâu canh gác càng cẩn thận, gã không cách nào đi vào.

Tha hương ngộ cố tri làm cho Mật phi trong lòng chua xót, một phen kể lể, lại được gã an ủi, ả động tâm. So với việc ở trong cung chờ chết, chờ Khang Hi thương hại, không bằng đánh cược một lần. Suy đi nghĩ lại, nhìn con trai mình cũng là con của Khang Hi, lại ngày đêm trải qua sinh hoạt khổ ải, ả quyết tâm đánh cược, thay gã tìm hiểu tin tức. Thuốc phấn cũng là nam nhân kia cho, việc ả cần làm chỉ là hạ dược mà thôi, những cái khác đều có gã lo. Phải nói, nữ nhân bình thường mềm lòng nhưng một khi đã lòng dạ ác độc thì sẽ tuyệt tình đến đáng sợ.

Sắc mặt Dận Chân càng ngày càng đen, rốt cuộc đè nén không được tức giận, lạnh lùng trừng Mật phi, "A, ngươi cũng thật đáng sợ."

Mật phi thấy đại thế đã mất, muốn lao đầu vào tường tự tử nhưng bị Dận Chân cho người ngăn cản, "Muốn chết? Đâu có dễ thế, ta muốn ngươi phải sống không bằng chết. Còn có, trước khi chết phải nghĩ đến con của mình đã chứ." Thời khắc đó, ngữ khí của hắn thật đáng sợ, đến Mật phi cũng không nhịn được run rẩy.

"Người đâu, canh giữ cẩn thận cho ta, nếu để Mật phi xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng không cần sống nữa." Dận Chân lạnh lùng hạ lệnh xong liền bỏ đi.

"Nó là nhi tử của hoàng thượng, ngươi không thể, không thể…" Mật phi thống khổ muốn ngăn cản Dận Chân lại bị người chế trụ.

Dận Chân chỉ cười lạnh không nói gì.

Dùng lòng dạ thâm hiểm cùng tỉnh táo của Dận Chân, hắn tuyệt đối sẽ không để bản thân mình lâm vào nguy hiểm, cho nên mới không ra tay với Mật phi mà xuống tay từ đệ đệ của nha hoàn, hắn cũng không muốn phải thực sự tra tấn bức cung tần phi của hoàng thượng. Về lý, trước khi Khang Hi hồi kinh, hắn không thể để nữ nhân này xảy ra chuyện, bằng không đến lúc đó sẽ không thể giải thích rõ ràng. Khang Hi chỉ cho hắn quyền thẩm tra, không cho quyền xét xử, hắn vẫn phải cẩn thận. Hơn nữa, Dận Chân cũng thực sự không muốn ả chết. Kiếp trước thường xuyên đi lại qua Hình bộ, hắn hiểu rõ, chết không đáng sợ, ngược lại còn là sự giải thoát, chỉ có sống không bằng chết mới thực sự là dằn vặt đáng sợ nhất.

Dám hại nhị ca của hắn, sao có thể cho ả ta chết dễ dàng như vậy. Dận Chân đột nhiên nghĩ tới, tuy nữ nhân này không có gan cắm sừng Khang Hi, nhưng nếu hắn đi nói cho Khang Hi biết ả lén tiếp xúc với nam nhân kia, với lòng dạ hẹp hòi của Khang Hi, cho dù Khang Hi không thích Mật phi nhưng trên danh nghĩa ả vẫn là nữ nhân của hoàng thượng…Dận Chân đột nhiên nhớ tới biểu lộ của Khang Hi…

Trở về, Dận Chân đem mọi việc đều tấu lại cho Khang Hi, không quên cố ý nhấn mạnh, Mật phi cùng nam nhân kia ở chung. Dận Chân nghĩ thầm, hừ..còn không chọc chết ngươi. Mà Khang Hi bị Dận Chân nắm thóp cùng không làm gì được, bởi vì những gì Dận Chân nói đều là sự thật.

Căn cứ theo phương châm không có ta sống thoải mái, ta cũng sẽ chọc chết ngươi, thời điểm Dận Chân hạ bút không hề chùn tay.

Mà bên kia, Khang Hi thực sự đang không ngừng xum xoe dỗ dành thái tử gia, mà thái tử đối hắn vẫn là thần sắc không tự nhiên, đối hắn lãnh đạm không ít, làm cho hắn thập phần thất bại. Chẳng phải chỉ là hôn một cái thôi sao, hắn nào biết thái tử gia sẽ phản ứng mạnh như vậy, tuy một mặt vẫn thoải mái hưởng thụ quan tâm của Khang Hi nhưng thái độ đối với hắn vẫn lãnh đạm muốn chết.

Khang Hi như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ xoay quanh, cơ mà thái tử chưa hồi phục, hắn chỉ có thể tự mình khó chịu. Dận Chân gửi thư càng làm cơn nóng giận của hắn bốc lên cao độ, hắn không dám hung dữ với thái tử, liền đem toàn bộ nộ khí gửi về cho Dận Chân. Một lá thư thật dài đưa về, mắng xối xả, đồng thời đem mọi quyền xử lý Mật phi cho Dận Chân. Lúc này mới khoan khoái dễ chịu tiếp tục đi dỗ thái tử.

Thái tử gia vô tâm vô phế tiếp tục dưỡng thương, Khang Hi tiếp tục khó chịu xoắn xuýt, Dận Chân thì bị Khang Hi mắng đến đen mặt. Dận Chân vốn muốn chọc Khang Hi nhưng lại ăn mắng, chẳng qua có thể làm Khang Hi tức đến như vậy, Dận Chân biểu thị chính mình vẫn thực thỏa mãn, không bị thiệt thòi quá nhiều

Bình luận

Truyện đang đọc