KHANG HI TRÙNG SINH DƯỠNG THÁI TỬ

Trong bản gốc, tác giả để nguyên tên của Thập bát a ca là Dận Tự (đúng Dận Tự kiếp trước trùng sinh về Dận Giới kiếp này thật) nhưng để thế sẽ rất rối nên ta chuyển lại thành Dận Giới nhé, còn những lời thoại của Khang Hi thì ta vẫn để nguyên vì Khang Hi đã biết Dận Giới chính là Dận Tự kiếp trước rồi.

"Là ngươi làm đúng không?" Dận Giới lạnh lùng nhìn Bát a ca đang bình tĩnh uống trà hỏi.

"Thập bát đệ nói cái gì vậy? Ca ca không hiểu." Bát a ca cười nói.

"Hừ, ngươi có biết làm vậy sẽ gây kết cục gì không? Nếu như hôm đó người trong xe ngựa là thái tử, ngươi dù có mười cái mạng cũng không đủ cho hoàng a mã chém." Dận Giới tức giận nhìn Dận Tự, người này vẫn quá xốc nổi.Bát a ca vẫn như cũ cười đến bình thản, "Vậy ngươi nói xem, ta phải làm gì?"

"Ai ~ Ngươi đáng lẽ phải chờ thêm một chút." Dận Giới mệt mỏi xoa trán.

"A? Chờ? Chờ đến bao giờ? Ta còn có thể chờ được nữa sao? Hoàng a mã bắt đầu mạnh mẽ chèn ép ta, nâng lão Tứ lên, ngay cả An Thân Vương nhìn thấy ta cũng trốn, chúng đại thần thì tránh ta như tránh tà. Nếu không làm chút chuyện, ta sợ ngày mai mình sẽ không còn nhìn thấy mặt trời." Trong mắt Bát a ca mang theo tức giận bất bình nói, một quyền đập xuống bàn.

"Nhưng hôm nay ngươi làm như vậy sẽ chỉ làm sâu thêm ngờ vực của hoàng a mã đối với ngươi thôi. Lưỡi đao đã động tới trên đầu thái tử, cho dù người không muốn, hắn sẽ từ bỏ ý đồ sao? Ta đã cho người đem lời đồn phát tán ra rồi, chỉ cần ngươi chịu đợi thêm mấy ngày nữa. Hiện giờ triều đình đang dốc sức vào chiến sự với Cát Nhĩ Đan, không thể phân tâm, đến lúc đó, dân gian truyền tin, đại thần triều đình thượng tấu, hoàng a mã muốn không thỏa hiệp cũng khó. Hôm nay ngươi lại làm như vậy…" Dận Giới bất đắc dĩ xoa trán.

"Ta chẳng qua là muốn khống chế thái tử trước, đến lúc đó, dùng độ coi trọng của hoàng a mã đối với y, chúng ta sẽ nắm chắc thắng lợi thêm vài phần, ta nào biết thái tử phi lại đột nhiên xuất hiện." Bát a ca có chút hối hận nói, "Chúng ta bây giờ nên làm gì?"

Nhìn Bát a ca như vậy, Dận Giới cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hồi đó, bản thân mình cũng vội vàng như vậy, muốn được Khang Hi khen ngợi, muốn đạt được hết thảy, lại vì thế mà đem mình tới nông nỗi này.

"Chuyện đã thành như vậy, cũng không thể thay đổi được. Có lẽ, có thể xem đây là một cơ hôi." Dận Giới thở dài.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Bát a ca lạnh lùng nhìn nó.

"Chỉ muốn dựa vào chuyện ngươi đã làm, thêm một mồi lửa." Dận Giới không để ý đến gã, chỉ nhìn ra bầu trời tối om bên ngoài, ưu phiền nói.

"Ngươi theo dõi ta?" Bát a ca giống như nghĩ tới cái gì, nắm cổ áo Dận Giới nhấc lên.

Dận Giới lần đầu tiên chán ghét thân thể nhỏ bé này, không thể động đậy, chỉ lạnh lùng đáp lại, "Thả ta ra, chúng ta bây giờ đang ngồi chung một thuyền."

Bát a ca lại cười lạnh, "Chỉ hy vọng là như thế." Mới buông nó xuống.

Dận Giới sửa sang lại quần áo, bất đắc dĩ nhìn Bát a ca, gã cũng giống nó, cùng không tin người, cùng đa nghi, cùng tự ti. Gặp ai cũng cười, bề ngoài ôn hòa, còn không phải là vì muốn tạo ô dù che chắn cho mình.

"Gia, gia, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện." Người bên ngoài đột nhiên vội vã gõ cửa phòng.

"Chuyện gì?" Bát a ca không vui hỏi.

"Bên ngoài có thật nhiều binh lính đến, bao vây vương phủ, nói là hoàng thượng mời Thập bát a ca hồi cung." Người bên ngoài thở gấp nói.

"Sao có thể như vậy? Làm sao hắn biết ta ở đây?" Dận Giới nhíu mày, thì thào tự hỏi.

"Xảy ra chuyện gì?" Bát a ca xoay người trừng mắt nhìn nó.

"Ta cũng không rõ."

"Làm sao bây giờ?" Bát a ca hỏi.

"Còn có thể làm sao. Hắn đã phái nhiều người tới như vậy, nói rõ hắn sớm đã biết, tiến cung cũng được." Tỉnh táo lại, Dận Giới bình tĩnh nói, chỉ có hai đầu lông mày nhíu chặt vẫn chưa buông.

Bát a ca lại hoài nghi nhìn Dận Giới, kéo nó lại khi nó đi ngang qua mình, "Chúng ta đang ngồi cùng một cái thuyền, ngươi còn nằm trong tay ta đấy." Giống như đang cảnh cáo.

Dận Giới không hề quay đầu lại, đối với việc Bát a ca nói đang nắm mình trong tay, trong lòng nó chỉ có chút nghi hoặc, ẩn ẩn cảm thấy không bình thường.

Dận Giới không muốn giải thích, càng không nguyện ý giải thích với người này. Người này tuy giống nó nhưng so với nó hồi đó thì còn nôn nóng, vội vàng hơn. Có lẽ là do thân phận địa vị bất đồng, nó khi đó có vinh quang vạn trượng, được Khang Hi tán thưởng, hai bên văn võ khen ngợi, còn gã hôm nay như chó nhà có tang, tứ cố vô thân. Có lẽ, giúp gã cũng là giúp chính mình. Dận Giới bất đắc dĩ thở dài.

Nhìn bóng lưng Dận Giới rời đi, thái dương Bát a ca giật giật, nôn nóng đi qua đi lại, gã sợ hãi.

"Nhi thần thỉnh an hoàng a mã." Dận Giới thỉnh an người ngồi bên trên.

Thật lâu không có âm thanh truyền đến, cung điện tối om, một cây nến cũng không thắp, chung quanh hơi lạnh trầm xuống, bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi tí tách, làm cho nó cảm thấy lạnh sống lưng.

"Hoàng a mã." Hai tay Dận Giới gắt gao cầm chặt góc áo, muốn giảm bớt lo lắng trong lòng, khẽ gọi thêm một tiếng.

Trả lời Dận Giới vẫn chỉ có gió nhẹ thoảng qua, làm trong lòng nó vô thức có đề phòng, cau mày, hai mắt nhắm nghiền, quỳ tại chỗ, không nói một lời.

Phía sau lại đột nhiên có người vỗ vai nó, Dận Giới vô thức mở mắt, tràn ngập cảnh giác, "Ai?"

"Không nghĩ tới lâm vào tình cảnh này rồi mà ngươi còn có thể bình tĩnh như thế." Chung quanh đột nhiên bừng sáng, Khang Hi cười nói.

Dận Giới theo bản năng dùng tay che ánh sáng chói mắt đột ngột xuất hiện, một hồi lâu sau mới chậm rãi thích ứng, buông tay xuống, cung kính thỉnh an Khang Hi, "Không làm việc xấu không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa, nhi thần tự nhiên không có gì phải sợ."

"Ha ha, hay cho câu không làm việc xấu không sợ quỷ gõ cửa, Bát hiền vương không hổ là hiền vương nha." Khang Hi cười lạnh nhìn nó.

Trán Dận Giới bất giác toát mồ hôi, "Không biết hoàng a mã đêm khuya triệu nhi thần đến đây là có chuyện gì?"

"Có việc hay không có việc, chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Khang Hi thuận tay cầm một quyển tấu trên bàn, lật xem.

"Nhi thần không rõ, mong hoàng a mã chỉ bảo." Dận Giới bình tĩnh nói.

"A, không biết? Trẫm xem ra, ngươi giết người không thấy máu, chơi đến đắc chí rồi?" Khang Hi chậm rãi đi tới trước mặt nó, ngồi xổm xuống, mở lòng bàn tay, miếng ngọc kia liền hiện ra trước mắt.

Trong mắt Dận Giới lộ rõ bối rối nhưng vẫn bình tĩnh nói, "Nhi thần không rõ."

"Không rõ? Dận Tự ngươi là cảm thấy trẫm quá nhân từ hay là cho rằng trẫm không dám giết ngươi?" Khang Hi đứng lên, đôi mắt mang theo sát khí từ trên cao nhìn xuống.

"Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, Lương phi không phải cũng vì "Có lẽ có"(1) mà tự sát sao?" Dận Giới tất cung tất kính nói, lời lẽ lại ám chỉ Khang Hi máu lạnh.

Bàn tay chắp sau lưng của Khang Hi nắm chặt đến nổi gân xanh, thống hận càng lúc càng lớn.

"A, ngươi thật giống mẹ ngươi." Khang Hi hung dữ nói.

Dận Giới có thể rõ ràng cảm nhận được trong giọng nói của Khang Hi có bất mãn cùng oán hận đối với mẹ mình, chỉ cười khổ nhắm mắt lại, "Hoàng a mã, nếu không còn chuyện gì, nhi thần xin cáo lui."

"Dận Tự, trẫm đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không biết quý trọng." Khang Hi ngồi trên cao, quanh thân tản ra bá khí cùng uy nghiêm của đế vương, lại không cho Dận Giới đi.

Thái dương Dận Giới giật giật, cảm nhận được có gì đó không đúng, lại chỉ có thể tuân mệnh quỳ gối, nhắm mắt, nghĩ đến hết thảy. Lương Cửu công công đã thay nến ba lần, hai người họ vẫn cứ như vậy.

Khang Hi chỉ nhìn chằm chằm vào tấu chương trong tay, không mở miệng nói một lời.

Cho đến khi bên ngoài bỗng nhiên tiếng "Giết" rung trời, thanh âm ầm ĩ không ngừng truyền đến, Khang Hi vẫn giữ nguyên bộ dạng bình tĩnh, uy nghiêm. Dận Giới cuối cùng biết vì sao Khang Hi lại nửa đêm đem mình từ phủ Bát a ca về rồi lại không nói gì.

Bắt đầu cười to thành tiếng... bỗng nhiên nói với Khang Hi một câu, "Hoàng a mã, ngươi thắng."

Khang Hi ý tứ hàm xúc nhìn nó, "Vậy sao? Trẫm nên nói ngươi thức thời hay là nói ngươi…"

"Nói cái gì cũng vô dụng, các ngươi đều thua." Chẳng biết từ lúc nào, Bát a ca đã mặc quân trang xuất hiện trước mặt hai người, cười đắc ý, có thể thấy được giờ phút này gã rất hăm hở.

Dận Giới lắc đầu cười khổ, Khang Hi vẫn bộ dáng thong dong.

"Một mình dẫn binh xông vào trong cung, còn mang theo binh khí kiến giá(2), ngươi cũng biết đây là tội gì chứ?" Khang Hi cầm tách trà, thổi hơi nóng, uy nghiêm hỏi.

"Thắng làm vua, thua làm giặc, đến nước này rồi hoàng a mã còn tự cao tự đại với ta." Bát a ca khinh thường nhìn Khang Hi nói.

Khang Hi còn chưa nói gì, Dận Giới đã tức giận nhìn gã lắc đầu, "Ngươi có nghe lọt lời ta nói hay không?"

"Đủ rồi, chuyện ngươi làm vì ta, hôm nay ta trả lại ngươi cũng được." Bát a ca cắt lời Dận Giới, phất tay cho vệ binh mang một người tiến đến.

Tiến vào tầm mắt lại là nữ nhân Khang Hi vốn muốn giết, là mẹ đẻ của Thập bát a ca.

"Đừng nói ca ca đối với ngươi vô tình, ta biết rõ ngươi cũng giống như ta, đối với ngạch nương có cảm tình sâu sắc, người, ta đã mang đến cho ngươi rồi, mang theo nàng đi đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ta nữa." Bát a ca thản nhiên nói.

Dận Giới cắn răng, tức không nhịn được, chỉ muốn mắng gã một câu thành sự không có, bại sự có dư. Ngày ấy, thái tử tức giận xông vào Tông Nhân Phủ, nó cũng đã phái người muốn đi giết nàng thế nhưng lại nhận tin nữ nhân kia đã được người cứu đi rồi. Thời khắc đó, nó liền biết đã xảy ra chuyện, không thể tưởng tượng được người lại nằm trong tay gã.

Mà nữ nhân kia trông thấy Dận Giới lại giống như gặp quỷ, dốc sức liều mạng lắc đầu, lui về phía sau.

Khang Hi uống trà, nhìn bọn họ, "Thập bát a ca không có gì muốn nói sao?"

Dận Giới lạnh lùng nói, "Ta muốn giết nàng." Sát khí trong mắt nhìn qua là thấy.

Bát a ca khó hiểu nhìn bọn họ, "Các ngươi?"

Hết một tách trà, Khang Hi mệt mỏi nhìn bọn họ, "Nên kết thúc rồi."

"Đúng, nên kết thúc rồi, chỉ cần hoàng a mã hạ chiếu phế thái tử." Bát a ca lấy từ trong tay áo chiếu thư đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Khang Hi.

Khang Hi nhìn chiếu thư, cười lạnh nhìn gã, "Nếu trẫm không viết thì sao?"

Bát a ca giống như đã sớm đoán được hắn sẽ hỏi vậy, "Ta đây liền giết thái tử." Gã thong dong trả lời.

Khang Hi bỗng cười phá lên, "Con trai ngoan, không hổ là con trai ngoan của trẫm."

Bát a ca phất tay lên, "Người tới!"

Chú thích:

(1) Có lẽ có: Thời Tống, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "Có lẽ có". Về sau, cụm từ này dùng theo ý nghĩa chỉ lời bịa đặt không có căn cứ.

(2) Kiến giá = Yết kiến nhà vua

Bình luận

Truyện đang đọc