KHẾ ƯỚC HÀO MÔN

Ngự Phong Trì cúi đầu, ôm chặt cô, nói nhỏ: “Em mệt rồi, ông nội cũng gặp rồi, đi lên nghỉ ngơi đi.”

Tần mộc ngữ gật đầu, trong khoảnh khắc quay người rời đi lại lập tức quay đầu lại, nhìn khuôn mặt ủ rũ của Ngự Kinh Đông, nói nhỏ: “Ngự lão tiên sinh, cứ yên tâm. Cháu đã nói trước với anh ấy rồi, không được nhắc lại chuyện này nữa.”

Cô biết rõ trong lòng ngự kinh đông đang lo lắng điều gì.

Cô gái nhỏ này, sự sắc sảo luôn khiến người khác trở tay không kịp. Nếu như tính toán tất cả mọi chuyện, cũng chỉ Ngự gia có lỗi với cô mà thôi. Ngự Kinh Đông buồn phiền ho khan hai tiếng, nói với người ở bên cạnh: “Đi pha cho tôi chén trà.”

“Vâng, thưa lão gia.”

Thế nhưng...

Để người phụ nữ như vậy ở lại bên người Ngự Phong Trì mọi lúc?

Trừ khi ông bị điên, nếu không chuyện này, có chết ông cũng không đồng ý.

Nhận chén trà từ trong tay người giúp việc, ngự kinh đông uống một ngụm, cảm nhận được sự ấm áp giữa trời đông do chén trà mang lại, thấm vào ruột gan, nhưng không thể mang những phiền muộn và sự nặng nề đi.

...

“Anh nghĩ có chuyện nhất định phải nói cho em biết...” Ngự Phong Trì nghiêng mặt qua nhìn cô, thản nhiên nói, “Anh ta vừa mới gọi vào điện thoại của em, đã biết em và Tiểu Mặc đang ở chỗ của anh... Nhưng mà anh ta bị tai nạn giao thông.”

Mặt Tần Mộc Ngữ, tái đi.

“Vừa hay tôi cũng có chuyện phải nói với anh,” đôi mắt trong suốt của cô nâng lên, khuôn mặt rất yếu ớt và mệt mỏi, nhưng cô vẫn kiên trì nói tiếp, “Chờ Tiểu Mặc khoẻ hơn, tôi sẽ dẫn thằng bé về Manchester ngay lập tức, tôi sẽ không ở lại thành phố Z, càng không tiếp tục ở lại nhà anh.”

Ngón tay thon dài và mềm mại của cô chạm vào mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngự Phong Trì, cảm ơn anh đã tới cứu tôi, thế nhưng tôi không muốn Tiểu Mặc phải nhận thêm một chút chuyện tổn thương nào, tôi muốn cách nơi này thật xa, không quay lại nữa.”

Thân thể Ngự Phong Trì hơi cứng lại một chút.

Trái tim hắn giống như bị đánh mạnh, điều khiến hắn chấn động, lại là sự an nguy của người đó, cô không hề có một chút quan tâm nào.

Bốn năm trước, lúc cô nhắc tới người đó tinh thần cô luôn phấn chấn và gương mặt xinh đẹp luôn ngượng ngùng, bây giờ cô có thể xem thường sự sống chết của anh ta, quá trình này, phải gian nan đến nhường nào.

Ngự Phong Trì nắm lấy bàn tay cô đang chạm lên mặt hắn.

Hắn khẽ hôn ngón tay cô, kéo cô lại gần, tựa vào chán cô, nói: “Anh đi cùng em.”

“Em đi đâu. Anh sẽ đi tới đó.”

...

Trong bệnh viện, Giang Dĩnh từ trong thang máy đi ra, ra sức đẩy ra tất cả những người chắn đường, điên cuồng chạy phía phòng phẫu thuật!

“Tránh ra... Các người tránh ra cho tôi!” Cô ta hét lên, giọng nói có chút đáng sợ.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, từ chỗ rẽ vào hành lang có một vũng máu, cô ta sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đẩy mọi người ra dường như muốn xong vào phòng phẫu thuật, kết quả bị người khác giữ chặt, người đó quát lên vài tiếng mới khiến cô ta phục hồi lại tinh thần.

Lúc này cô ta mới nhìn thấy người trước mặt là cảnh sát.

Cô ta đột ngột kéo lấy tay áo của cảnh sát: “Đã xảy ra chuyện gì? Đây là chuyện gì! Người vẫn đang yên lành vì sao lại xảy ra tai nạn giao thông, các anh không phải cảnh sát giao thông sao, các anh làm ăn kiểu gì vậy!”

Ánh mắt cảnh sát vô cùng lạnh lẽo, kéo tay cô ta xuống, cười lạnh một tiếng: “Cô muốn tôi giải thích? Cô là gì của anh ta? Tôi còn đang muốn hỏi cô chút chuyện đây, anh ta đã bao nhiêu tuổi rồi, chạy sai làn đường, loại chuyện ngu xuẩn như vậy mà cũng làm được?”

Bình luận

Truyện đang đọc