Người đàn ông hờ hững thu lại ánh mắt, đi về phía trước.
“Dĩnh Nhi thế nào rồi, đã ngủ rồi à?” Giang Ý Đức lên tiếng hỏi.
Bà Giang gật đầu: “Ngủ rồi, trước đó em có khuyên nhủ con bé ngủ một lát nhưng nó không nghe, lúc sau có Hạo tới nó mới bằng lòng đi ngủ, dáng vẻ không để ý đến ai cả...”
“Hừ,” Giang Ý Đức hừ lạnh một tiếng, “Cậu ta còn có thể không tới sao? Con gái của tôi cũng là vì cậu ta mới xảy ra chuyện! Bà nhìn xem, cả ngày thì bận rộn, đến đêm lại không thấy bóng dáng đâu, chẳng ai biết cậu ta lại chạy đi đâu!”
“Haiz, này ông cũng đừng nói như vậy, nhỡ công ty của Hạo có chuyện gấp gì thì sao...”
“Bận rộn? Tôi nghĩ cậu ta bận rộn với những người phụ nữ khác!”
Từ từ đi xa dần, cô lắng nghe cuộc hội thoại của hai vợ chồng dó không xót chút nào, cô cố gắng để bản thân mình xem nhẹ chuyện đó, những chữ “Dĩnh” và “Hạo” đó, cô vô cùng quen thuộc, nhưng chẳng lẽ nghe nhầm sao?
Giang Dĩnh vì Thượng Quan Hạo mà xảy ra chuyện sao? Vì sao cô không hề biết gì?
Cô từ từ đi qua phòng bệnh mà hai vợ chồng đó vừa mới đi ra, cô không kìm được sự hiếu kì, nhìn thoáng qua bên trong, đừng nhìn thấy gì cả, nhưng cô lại nhìn thấy chiếc túi xách hàng hiệu mẫu mới ra lần trước Giang Dĩnh đã đeo khi đến công ty, đặt trên tủ đầu giường, rõ ràng như vậy.
Cảm giác ớn lạnh xâm nhập toàn bộ cơ thể, hàng lông mi dài của Tần Mộc Ngữ run lên một cái, cô vòng một tay ôm lấy chính mình.
“Mẹ...” Tiểu Mặc kéo tay cô.
Cô cúi đầu, thất thần ngồi xổm xuống: “Tiểu Mặc sao vậy?”
“Mẹ ơi, chúng ta ở đây chú xấu xa đã biết, chúng ta thật sự phải đi sao, để chú xấu xa không tìm được, sau đó ngay lập tức không có ai bắt nạt mẹ nữa sao?” Tiểu Mặc ngây thơ hỏi, lại cẩn thận từng chút một đi tới, đôi mắt to trong suốt chớp chớp, “Bộ dạng tức giận của chú xấu xa thật đáng sợ, giống như ác ma.”
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.
“Tiểu Mặc, những bức ảnh mà con đã nhìn thấy, là chuyện giữa mẹ và chú, đã từ rất lâu rồi, mẹ không muốn so đo nữa, cũng không muốn chú ấy can thiệp vào cuộc sống của hai mẹ con mình, chỉ như vậy thôi, con hiểu chưa?”
Tiểu Mặc suy nghĩ, ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, nói: “Nhưng mẹ không thích chú ấy, vậy Tiểu Mặc cũng không thích!”
Tần Mộc Ngữ hoảng hốt, nhớ lại lúc ở Trung Quốc anh rất quan tâm Tiểu Mặc không giống những người khác, còn có tập tranh mà Tiểu Mặc nhất định phải giữ lại, cô nhẹ nhàng xoa đầu con, đặt một nụ hôn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Tiểu Mặc, mẹ không muốn có nhiều thứ khiến con không thích như vậy, để con nhìn thấy những chuyện tàn nhẫn đó, là chuyện mẹ hối hận nhất...”
Đôi mắt trong suốt của cô nghiêm túc nhìn con, dịu dàng hỏi: “Tiểu Mặc còn thích núi Phú Sĩ không?”
Trong tập tranh, cậu bé thích xem nhất trang đó.
Trong lòng Tiểu Mặc vẫn còn bóng ma, cái đầu nhỏ chui ra khỏi vòng tay của cô, quẹt miệng nói: “Không thích ạ?”
Tần mộc ngữ nhẹ nhàng cười, cười đến bi thương, cô giữ chặt cục cưng trong vòng tay ấm áp, thì thầm nói: “Tiểu Mặc, không nên hiểu chuyện như vậy, mẹ là người lớn, rất nhiều chuyện cứ để mẹ xử lý là được, mẹ mãi mãi không có quyền bắt con không hạnh phúc khi ở với mẹ, biết chưa? Một ngày nào đó mẹ sẽ dẫn con tới núi Phú Sĩ, mẹ biết Tiểu Mặc rất thích... Có được hay không?”
Tiểu Mặc mở to hai mắt, đột nhiện trong lòng tràn đầy cảm động, ôm cổ Tần Mộc Ngữ.
“Mẹ ơi... Mẹ ơi... Còn cả tháp Eiffel...” Giọng nói non nớt của cậu bé nũng nịu vùi mặt vào cổ cô.
Tần Mộc Ngữ ôm chặt cơ thể nhỏ bé của cậu, cười yếu ớt: “Được.”