Cuộc hội thoại đó, Tần Mộc Ngữ càng nghe càng không hiểu ra là sao!
Đôi mắt trong trẻo của cô ngước lên, trong đó có sự tìm tòi, nghi hoặc, thậm chí là chờ mong Giang Dĩnh tiếp tục nói.
Cô cũng muốn, thật sự muốn biết rốt cuộc chuyện đó là gì.
Đôi môi đỏ bừng khẽ mở, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bình tĩnh như nước, mở miệng nói: "Cô nói đi, có chuyện gì."
Giang Dĩnh cười khẩy liên tục, khi chuẩn bị nói.
"Không mệt à?" Giọng nói lạnh lẽo, trầm thấp của Thượng Quan Hạo chậm rãi nói ra ba chữ, ngước mắt lên nhìn cô ta, hồi lâu sau mới tiếp tục nói, "Ngồi xuống im lặng ăn chút gì đó đi, sẽ không có ai nghĩ cô câm điếc."
Ngay lập tức mặt của Giang Dĩnh lúc đỏ lúc trắng, từ từ siết chặt hai bàn tay ở bên người thành nắm đấm.
Người khác nhìn vào sẽ không hiểu, nhưng Giang Dĩnh lại hiểu, trong đôi mắt sâu thẳm đó chứa đầy ý cảnh cáo cũng như sát khí khát máu!
Anh đang cảnh cáo Giang Dĩnh, ngậm miệng lại.
Giang Dĩnh đứng nguyên tại chỗ nửa ngày, cuối cùng cắn răng ngồi xuống, nhìn mọi người xung quanh, cười khẩy: "Được thôi, chỉ cần các người không chê tôi."
Ngay lúc này thì nhân viên phục vụ đi đến, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ngài đã muốn gọi món chưa?"
Thượng Quan Hạo nắm chặt bàn tay mềm mại trên bàn, cúi đầu, dịu dàng nhìn cô: "Muốn chưa?"
Ánh mắt của Tần Mộc Ngữ vẫn còn ở trên người Giang Dĩnh, khuôn mặt nhỏ trong suốt động lòng người, cô biết rõ dường như có chuyện gì đó đang xảy ra, cô không dám suy đoán, cũng không muốn đoán, hàng lông mi thật dài rủ xuống, cô nhẹ giọng nói: "Tôi muốn gọi một phần canh hải sản, không biết mọi người có muốn ăn không, Tiểu Mặc chắc không ăn được, thằng bé mới phẫu thuật xong cho nên không thể ăn..."
"Cô không biết Hạo không thể ăn hải sản à?" Một giọng nói ngang ngạnh lanh lảnh chặn ngang lời nói của cô.
Ngón tay nhỏ gầy trắng nõn của Tần Mộc Ngữ, cứng đờ trên menu.
Giang Dĩnh hất cằm lên, nhìn Tần Mộc Ngữ bằng ánh mắt đầy kinh miệt, cười như không cười: "Anh ấy không phải không thể ăn, nhưng nếu như ăn vào sẽ cảm thấy không thoải mái, đôi khi sẽ có triệu chứng dị ứng, cho nên anh ấy rất ít khi đụng vào -- Tần tiểu thư, ngay cả việc này mà cô cũng không biết sao?"
Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ ngước lên, đối mặt với cô ta, cảm giác rõ ràng có một dòng điện đang chạy trong không khí.
Sắc mặt của Thượng Quan Hạo đã căng cứng đến cùng cực.
Sandy ở bên cạnh cố gắng nghe tiếng Trung một cách vất vả, khuôn mặt màu lúa mạch cũng hơi ửng đỏ vì nhẫn nhịn, đoạt lấy menu, gian nan nói bằng tiếng Trung: "Tôi thích đấy, cô quản được không?"
Sau khi nói xong, Sandy phối hợp thương lượng với Tiểu Mặc ở bên cạnh xem ăn cái gì, anh chàng đẹp trai bé nhỏ này, vậy mà cũng nói tiếng Anh một cách lưu loát!
Giang Dĩnh bị ăn một đòn phản kích, ánh mắt lạnh lùng.
Cho đến khi một bát canh lớn được bê ra, Giang Dĩnh cười khẩy một cái, ngước mắt lên nói: "Hạo, anh có còn nhớ anh đã từng nói, chân của em đã bị như vậy, vậy thì anh sẽ đền bù cho em bằng mọi giá? Em không nhớ nhầm đúng không?"
Giúp Tiểu Mặc múc một bát canh, một chút nước bắn lên tay, anh ưu nhã rút khăn tay, lau ngón tay một chút.
Đôi mắt trầm tĩnh như nước ngước lên, nhìn thẳng cô ta, đôi môi mỏng sắc bén của Thượng Quan Hạo phun ra vài chữ: "Cô muốn thảo luận về vấn đề này ngay bây giờ đúng không?... Cũng được, nói một chút đi, cô muốn gì."
Giang Dĩnh nheo mắt lại, cười yếu ớt, chậm rãi nói: "Em muốn anh phải chăm sóc em suốt đời."
Anh đã từng nói.
Anh không thể cho cô ta tình yêu, càng không thể cho sự cảm thông.
Vì vậy Giang Dĩnh đã từ bỏ, cô ta không cần anh yêu mình, cô ta chỉ muốn ở bên cạnh anh một đời, được anh chăm sóc, vậy thì sao?
Đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo nhìn cô ta, ánh mắt dần dần trở nên tối tăm.
Bầu khí trên bàn ăn trở nên căng thẳng.