KHI NAM PHỤ KHÔNG CÒN NHƯ TRƯỚC



Các món ăn được phục vụ đem ra, Duật Thiên theo thói quen dùng khăn giấy lau sạch chén, đũa và muỗng.

Đưa cho Tuyết Chi cùng Lý Kiều Ngôn chén đũa đã được lau sạch. Duật Thiên cũng bày biện chén đũa cho bản thân.

Cậu rất ưa thích việc lau sạch mọi thứ, đặc biệt đồ dùng để đựng đồ ăn.

Món lẩu sôi ùng ục tỏa ra hơi cay làm người ta ngửi thôi cũng đói cồn cào.

Duật Thiên rót một ít nước ngọt vào ly, giơ lên và nói. "Chúc mừng em\_Tuyết Chi. Điểm toán của em ngang tôi và đứng hạng nhì toàn khối nhé."

"Cảm ơn." Tuyết Chi lịch sự giơ ly cụng, cả hai đều uống một ngụm. Bất chợt Lý Kiều Ngôn mở miệng. "Thế sao em không sử dụng rượu?"

"Bọn em chưa đủ tuổi đâu."

"Ha, tôi quên mất."

.....


Trong bữa ăn, Tuyết Chi luôn trò truyện cùng Duật Thiên, đôi khi xoay sang Lý Kiều Ngôn, gã ta nghe vài câu rồi chỉ mỉm cười hay đồng ý kiến với cái gật đầu.

Vô vị.

Duật Thiên gắp miếng cá hồi bỏ vào miệng. Thịt cá nấu chín vừa đủ, ăn rất ngon.

.....

Kết thúc bữa ăn, cả ba chia tay,mỗi người ra về mỗi ngả.

Tuyết Chi được gia đình cô ấy đón. Lý Kiều Ngôn thì không biết đi đâu rồi. Duật Thiên chỉ còn mỗi mình, cậu lấy xe ra rồi đi mất hút.

Hôm nay tâm trạng hơi khó chịu nhỉ?

.....

Duật Thiên về nhà với dáng vẻ mệt mỏi.

Cậu chỉ thay quần áo rồi leo lên giường ngủ luôn.

Không ai hay biết cái vỏ kiêu ngạo cứng ngắc của cậu ấy chính là kết quả của sự cô độc.

.....

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Duật Thiên giơ tay vơ lấy. Đôi mắt nặng nề mở ra.

Là Tuyết Chi.

"Chào! Có chuyện gì vậy?"

"..."

"À, tôi đến liền." Duật Thiên mệt mỏi ngồi dậy. Xoa đầu tóc rối của mình, cậu mở tủ quần áo rồi đi vệ sinh cá nhân.

Dụât Thiên đi ra ngoài với đầu tóc chải chuốc gọn gàng, áo sơ mi trắng và quần đen, đôi giày bata màu trắng.


Cậu lái xe đi đến điểm hẹn mà Tuyết Chi nói.

Duật Thiên cứ gỡ cô mời cậu đi xem phim hay đại loại là đi dạo. Nhưng đến nơi mới biết cô mời cậu đi chơi công viên.

"..."

Hơn nữa tên Kiều Ngôn kia cũng đi theo.

"..."

Tôi nói này, cả ba chúng ta đã là lớn tướng cả rồi. Trưởng thành hết rồi. Có cần trẻ con như thế không?

"Đi nào." Tuyết Chi kéo Duật Thiên đi trong khi cậu vẫn còn ngơ ngác không biết chuyện quái gì đang xảy ra.

Lý Kiều Ngôn đút tay vào tui quần, cất bước theo sau.

.....

"Oa! Nhìn hay thật." Tuyết Chi tròn mắt nhìn tàu lượn siêu tốc chạy trên đường ray. Đôi mắt cô tỏ vẻ thích thú. Liền lôi kéo cậu. "Chơi cái này đi."

Không đợi Duật Thiên đáp lời, cô liền kéo cậu đi. Lý Kiều Ngôn một lần nữa theo sau.

Phải thần thái và trưởng thành lên.

.....

AAAAAAA!

Tiếng hò hét vang lên khi tàu đi xuống dốc, Tuyết Chi vui vẻ hét lên tạo âm khí sôi động. Bên cạnh cô là Duật Thiên đang ngồi xanh mặt.

Cậu cảm thấy có thứ gì đó cồn cào trong bụng. Cổ họng tanh tanh khó chịu khiến cậu muốn nôn.

Lý Kiều Ngôn cũng không kém gì mấy. Ai đó đưa cho gã cái túi nôn, gã sẽ nhớ ơn cả đời.

.....


Rời khỏi chuyến tàu siêu tốc, Duật Thiên xanh mặt ngồi bất động trên ghế. Tuyết Chi lay cậu mãi thì cậu mới ngượng ép ép sự buồn nôn lại.

Từ này hứa sẽ không bao giờ đi tàu lượn siêu tốc nữa.

May mắn thay Tuyết Chi biết Duật Thiên khó chịu khi đi tàu lượn nên cô chuyển sang đi nhà ma.

.....

Nhà ma này lấy bối cảnh một khu khuôn trang bỏ hoang cùng những nấm mộ ở trước sân, cây cối khô héo cùng cái dinh thự to lớn cũ kĩ.

Ai mà ai tim đi vào đây đảm bảo không quy tiên mới lạ.

.....

Đi vào dinh thự gần như đổ nát, Tuyết Chi mới biết chữ sợ như thế nào.

Cô ôm chặt lấy cánh tay của Duật Thiên, đôi mắt căn thẳng nhìn xung quanh.

Bất ngờ tiếng chim cú vang lên, làm Tuyết Chi giật mình mà hét lên.

"Bĩnh tĩnh, có gì đâu phải sợ." Duật Thiên vỗ lưng cô thể hiện sự quan tâm nhưng không hề biết hành động này trong mắt Lý Kiều Ngôn gai mắt đến mức nào.

Còn tôi thì sao chứ? Ngoại trừ bắt nạt tôi thì em chẳng làm cái gì cảm động giành cho tôi cả.

Bỗng Duật Thiên cảm thấy lạnh sống lưng. Da khắp cơ thể nổi lên một tầng ớn lạnh.

Cái ánh mắt này cảm giác như có cái gì đó lạnh lẽo đang nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Kinh dị thật.




Bình luận

Truyện đang đọc