Trên đời này có người mình ghét mình thích, người thích chỉ cần một câu nói làm mình vui cả ngày, còn người ghét thở một cái là bản thân liền cảm thấy không khí bị ô nhiễm nặng. Nếu nói loại người mà Duật Thiên ghét nhất thì chính là "ba mẹ" cậu.
Trong một lần cậu đi trung tâm thương mại để mua chút ít đồ cần thiết thì liền gặp đám người đó đang làm loạn một khu quần áo.
Vốn không hề ưa nổi một đám người đó nên cậu liền quay lưng đi. Ai ngờ chưa bước đi được bao nhiêu thì bị điểm danh. "Duật Thiên!"
Duật Thiên giả vờ không nghe thấy bước đi tiếp cho đến khi người mà cậu từ chối gọi mẹ liền bắt lấy vai cậu lớn giọng. "Duật Thiên là con đấy à. Mau, mau nhanh trị mấy người này cho mẹ với. Bọn họ không xem ba mẹ không ra gì kìa."
Bà ta thao thao kể lễ khiến cậu đau cả màng nhĩ. Cậu hất bàn tay bà ta ra, giọng không chút thiện ý. "Ồ, bọn họ đối xử với bà như vậy là đúng đấy. Bà đáng để người ta xem trọng sao?"
Duật Thiên mặt không cảm xúc nói tiếp.
"Tôi không phải là con của bà. Đừng bắt tôi làm này làm kia giúp bà."
"Ai dạy cậu cách nói chuyện như thế vậy hả?"
Người đàn ông bên cạnh bà ta lên tiếng. Duật Thiên nghiêng đầu nhìn ông ta.
Hai vợ chồng nhà này thật phiền.
"Cha mẹ tôi dạy rằng nhường nhỏ kinh lớn, những người như hai người, tôi sợ hai người không chịu nổi sự kính trọng của tôi. Cướp nhà cùng gia sản của cha mẹ tôi, hết làm phiền tôi rồi còn muốn dạy đời tôi à. Dựa vào đâu?"
"Trên giấy tờ bọn ta chính là người bảo hộ của cậu.
"Ha, bây giờ tôi đã 20 tuổi, tờ giấy đó cũng như rác bên đường, các người lấy gì để leo lên đầu tôi?"
"Dù gì bọn ta cũng đã nuôi nấn cậu lớn lên."
Mọi người tập trung càng ngày càng nhiều. Tiếng bàn tán cũng rất nhiều.
"Cậu con trai đó có vẻ ghét hai người kia nha."
"Đương nhiên phải ghét rồi. Cướp gia sản của người ta, nếu là tôi chắc tôi đã tống cổ hai người kia vào tù rồi."
"Nhưng cậu ta nói chuyện bất kính vậy tôi không ưa."
"Cậu có bệnh à, nếu có kẻ cướp tiền của cậu rồi còn tự nhận mình là người khổ cực nuôi cậu, cậu liền tin à. Có bệnh thì đi khám đi."
.....
Mặc kệ người khác noi gì về mình, Duật Thiên vẫn cây ngay không sợ chết đứng. "Nuôi tôi bằng cách ném tôi ra ngoài, mặc tôi tự sinh tự diệt à. Các người độc chiếm nhà tôi đã 8 năm. Đến lúc trả lại rồi đấy."
"Ừm ý kiến hay đấy." Bất ngờ có một giọng nói quen thuộc vang lên. Kiều Ngôn từ đám đông bước ra với trang phục chỉnh chu.
Gã đi lại gần cậu, tay xoa xoa đầu cậu. Duật Thiên bình tĩnh hỏi. "Sao anh lại ở đây?"
"Thấy em chưa về nên đi tìm em."
"Anh gắng định vị trên điện thoại em?"
"Không. Anh gắng trên giày của em. Bất cứ đôi nào cũng có."
"..." Nghe sao giống bị biến thái theo dõi thế này.
Hai người kia bị bỏ rơi liền xấu hổ lớn tiếng chỉ tay vào gã. "Cậu là ai?"
Kiều Ngôn ghét nhất là người khác chỉ tay vào mình. Trừ cậu ra, kẻ khác không có ngoại lệ.
Kiều Ngôn không động thủ, giọng vô cùng kiêu ngạo nói. "Tôi là chồng em ấy. Các người dựa vào gì mà bắt nạt vợ tôi chứ."
Đám đông xung quanh liền ồ một của thật lớn. Drama hôm nay lớn thật.
Có một số người kì thị tình yêu đồng giới. Vừa nói vài câu đã bị chúng hủ lườm một cái đầy ác ý. Có người không im miệng chửi kết quả bị chúng hủ ấn xuống đất để truyền giáo tư tưởng.
Duật Thiên cố gắng giữ bình tĩnh, Kiều Ngôn thì không ngừng kiêu ngộ mà còn rất biết đập phá tiền bạc. "Lúc trước em có nói bọn họ cướp lấy nhà và gia sản của cha mẹ để lại cho em nhỉ. Là biệt thự Lâm gia đúng không. Hôm nay anh liền lấy lại giúp em."
Duật Thiên lắc đầu từ chối. "Nơi đó đã nói hai người này làm ô uế rồi. Em không muốn nhìn thấy nó nữa."
Kiều Ngôn cưng chiều Duật Thiên đến ngu người. "Được, vậy anh sẽ đập nát nó ra rồi tùy em quyết định. Muốn nhào nặn nó như thế nào anh liền giúp em."
"Ừm."
Cẩu lương hôm nay quá lớn nên chúng đạo hủ liền say hít.
Kiều Ngôn không nhìn hai người kia nữa, giọng có chút lạnh lẽo. "Lúc này có nghe em nói khi em chưa đủ 18 đã bị bọn họ ném ra đường nhỉ. Anh sẽ giúp em đòi lại công đạo."
"Cảm ơn anh."
Trong khi hai con người kia ân ái, hai ông bà tím tái mặt mày lớn tiếng đến nổi hận không cho cả thế giới biết chuyện tình yêu cấm kị.
"Dựa vào đâu mà đòi trừng trị bọn tao. Tình yêu của hai chúng mày làm bẩn mắt của mọi người thật."
"Ồ. Vậy hai người cũng đang làm bẩn nói này của tôi đấy. Bảo vệ đâu, mời hai vị khách không chào đón này đi. Tôi không muốn bọn họ bước vào đây nữa." Kiều Ngôn ra lệnh đuổi người. Xung quanh như đang đứng xem kịch hào môn máu chó.
Giàu dữ!
Vậy là hai người bị bảo về đuổi đi trong khi gào thét khiến mọi người xung quanh đau cả tai. Nhận thấy không còn gì để xem, mọi người dần tản ra.
Kiều Ngôn bị Duật Thiên kéo đi về chỗ vắng người. Cậu nhuệ không nói ra lời.
"Anh....Anh....lưu manh!"
Lúc nãy khi gã đứng dạy lại cách làm người cho hai người kia thì cậu cảm nhận được gã bóp mông cậu. Hôm nay cậu mặc áo măng tô màu đen nên khi đứng kế bên, gã chỉ cần luồng tay vào sau lớp áo liền giở trò lưu manh không biết xấu hổ với cậu.
"Vợ anh anh có quyền."
"Anh! Không muốn nói nữa. Tối nay ra sofa mà ngủ." Duật Thiên hầm hực bỏ đi, để lại một Kiều Ngôn ngơ ngác không biết mình đã làm gì sai. "Ơ vợ ơi, tha lỗi cho anh. Anh sai rồi. Đừng đuổi anh ra sofa. Vợ ới!"