KHÍ TRÙNG TINH HÀ

Cách quản lý của Tần Vô Song, tập trung chủ yếu vào dáng vẻ tao nhã bên ngoài. Cái uy cũng nói lên được người chủ đó như thế nào. Nếu như cứ hở ra là nói giết thì thuộc hạ sao có thể trung thành tuyệt đối với mình được.
Đám hộ vệ này trung thành đến vậy cũng là nhờ những ân đức mà phụ thân Tần Liên Sơn truyền lại. Ân đức của Tần Liên Sơn và sự nghiêm khắc của Tần Liên Xuyên, hai thứ đó hợp lại tạo nên một đội ngũ tuyệt đối trung thành.
Cơ sở thì có rồi. Bây giờ chỉ còn chờ xem Tần Vô Song sẽ cải tạo nó như thế nào thôi. Những bài tập cơ bản rất đơn điệu, chỉ là tập chạy hay luyện sức.
Chuyện tập chạy, trấn Đông Lâm dựa vào Đại Thương Sơn, có thể nói là được trời đất ưu ái, địa thế vô cùng lý tưởng. Hồi đó, khi mà Tần Vô Song vừa mới trở về từ Võ Đồng Viện, cũng là dùng Đại Thương Sơn để luyện tập. Nên đợt huấn luyện này, càng không thể bỏ qua Đại Thương Sơn.
Mục tiêu đầu tiên của Tần Vô Song là gầy dựng nên được một đội quân thiết huyết cường hãn. Là đội quân thép nên đương nhiên phải có một kỷ luật thép và một tinh thần chiến đấu cũng cứng như thép.
Mà sức chiến đấu ấy từ đâu có được: huấn luyện! Một phương pháp huấn luyện thật nghiêm khắc!

Vừa qua giờ dần, Tần Vô Song đã lạnh lùng đứng trên võ trường.
Đội ngũ đã chỉnh tề, bao gồm cả Tần Liên Xuyên, là Đội trưởng Đội hộ vệ, dù vết thương vẫn chưa khỏi hẳn nhưng ông quyết không vắng mặt, cố làm gương cho mọi người.
- Tốt lắm, chín mươi chín người. Hy vọng sau bài huấn luyện hôm nay, vẫn có chín mươi chín người xuất hiện ở đây vào ngày mai. Khẩu hiệu của ta là một người cũng không được bỏ cuộc! Ai bỏ cuộc thì kẻ đó là…
- Là đồ bỏ đi!
Những tiếng hô đồng thanh và đúng nhịp phách.
- Được, bây giờ thì xuất phát theo ta, hạng mục đầu tiên, lên đỉnh Đại Thương Sơn.
Vừa dứt lời, Tần Vô Song lập tức dẫn đầu chạy thẳng một mạch lên Đại Thương Sơn.
Huấn luyện đám hộ vệ này khác hẳn với chuyện giúp đỡ Hồ Tư Ngôn và Phương Tiểu Trung.
Kế hoạch huấn luyện cho bọn Hồ Tư Ngôn và Phương Tiểu Trung chỉ là để cho bọn họ ứng phó được với những bài thi của Khảo nghiệm Võ đồng. Còn huấn luyện cho đám hộ vệ này là để rèn ra những chiến sĩ thép. Xuất phát điểm đã không giống nhau, nội dung và mức độ đương nhiên sẽ khác nhau một trời một vực!
Nội dung của hạng mục thứ nhất là lên đỉnh Đại Thương Sơn, cùng là một trăm sáu mươi dặm đường núi nhưng thời gian dành cho đám hộ vệ này chỉ bằng một phần ba thời gian dành cho bọn Hồ Tư Ngôn.
Yêu cầu kiểu này đòi hỏi bọn họ phải chạy không ngừng, hơn nữa nếu tốc độ chạy hơi chậm một chút thì rất có khả năng vượt quá thời gian quy định. Vượt quá thời gian quy định có ý nghĩa gì? Nghĩa là kẻ đó đã bị tụt lại phía sau. Mà tụt lại phía sau có ý nghĩa gì? Là đồ bỏ!
Những hán tử nhiệt huyết đầy mình này đầu có thể rơi, máu có thể đổ chứ mang cái danh đồ bỏ thì không ai muốn! Hơi thở dồn dập, lồng ngực thì như đang bị trăm ngàn tấn đè lên vậy.
Chạy với cường độ mạnh như thế này là hao phí thể lực nhất. Qua một trăm dặm đường núi, ngực càng nặng hơn, như bị dao đâm vậy, vô cùng khó chịu.
Một trăm hai mươi dặm…
Không chỉ ngực nặng mà hai chân, thắt lưng đều nặng trĩu như nhau. Nhưng nét mặt họ thì vẫn chưa hề thấy dấu hiệu của suy nghĩ muốn bỏ cuộc. Khổ sở có, nhăn nhó có, giãy dụa có, chỉ có duy nhất bỏ cuộc là chưa thấy!
Tần Vô Song vừa chạy vừa quan sát tất cả mọi thứ.
Một trăm sáu mươi dặm đường cuối cùng cũng kết thúc, thời gian vừa đủ, không thừa không thiếu.
- Không tệ, mở đầu thế là ổn rồi!
Tần Vô Song khích lệ:
- Nhưng chỉ là không tệ thôi, bởi vì đây là ngày đầu tiên nên thời gian ta dành cho mọi người vẫn còn rộng rãi lắm. Ngày mai, thời gian sẽ rút bớt đi một chút. Mọi người có thấy tự tin không?
- Có!
Vẫn là những tiếng hô vang rền như sấm.
- Tốt lắm! Bây giờ cho mọi người thời gian một tiếng để thư giãn gân cốt, phục hồi thể lực, điều chỉnh lại hô hấp. Một tiếng sau, chúng ta sẽ quay về!
Mệnh lệnh vừa ra, chẳng ai dám nghĩ ngợi gì, tranh thủ từng giây từng phút nghỉ ngơi quý giá.
Quãng đường trở về xuống dốc là chính, nhẹ nhàng hơn rất nhiều nhưng phần thể lực tiêu hao lúc trước không phải chỉ trong một tiếng là đã có thể hồi phục được. Bởi vì thời gian quay về cũng phải tương đương với thời gian lên núi.

Trở lại Tần gia trang, dùng xong bữa sáng, điều chỉnh qua loa là đến bài luyện tập thể lực.
Sức mạnh và thể năng là hai chỉ tiêu luyện tập cơ bản nhất của cơ thể. Việc luyện tập thể năng bao gồm sức chịu đựng, hiệu quả chịu đựng năng lượng mọi phương diện. Còn nội dung huấn luyện sức mạnh thì càng phong phú hơn. Bao gồm luyện bắp tay, luyện thắt lưng, luyện vai, luyện cơ đùi.
Phương pháp huấn luyện của Tần Vô Song không chỉ mượn những phương pháp huấn luyện khoa học của kiếp trước, trong phương diện ăn uống, hắn cũng tham khảo cả kiến thức dinh dưỡng, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
- Cử tạ, chống đẩy, không chỉ luyện sức mạnh của bắp tay mà còn luyện cả sức mạnh cho thắt lưng mà nói kỹ hơn là gân cốt, là những bắp thịt. Cử tạ khiến cho những bắp thịt to hơn, không chỉ nâng cao sức mạnh mà còn nâng cao cả sức chịu đựng, tốc độ, v.v… nên mỗi nhóm bài tập đều là lập thể, đều đa dạng.
Tần Vô Song kiên nhẫn chỉ đạo, còn cụ thể những bắp thịt là gì, hắn cũng không cần những người này hiểu, chỉ muốn bọn họ hiểu rõ chuyện này tốt như thế nào.
- Nhiều hạng mục tổ hợp, mật độ cao là cách tập luyện cơ bắp tốt nhất. Đừng có xem thường những bài tập đơn điệu lặp đi lặp lại này. Đây là phương thức nguyên thủy nhất tăng sức mạnh cho cơ thể. Sự co rút của cơ là do đại não điều khiển. Cho nên điều quan trọng nhất khi luyện tập là phải tập trung tinh thần. Suy nghĩ phải hòa làm một với vận động co rút của cơ bắp. Có như vậy đại não mới phối hợp được với cơ thể một cách hoàn hảo. Hay nói cách khác, lúc chiến đấu mọi người sẽ có phản ứng nhanh hơn đối phương, đầu vừa nghĩ, cơ thể đã lập tức làm theo, khi đứng giữa ranh giới giữa sống và chết, tất cả chỉ quyết định bởi một giây phản ứng ấy thôi.

Hiệu quả của đợt huấn luyện ma quỷ quả thật đáng kinh ngạc. Chỉ sau một tuần đã có thể thấy rõ được sự thay đổi. Tần Vô Song gọi bọn họ lại cho cầm cây cung ban đầu, ai cũng nói:
- Nhẹ rồi, nhẹ rồi.
- Thật là một tuần thần kỳ. Mới một tuần thôi mà sao đã thấy cây cung này yếu thế?
- Đúng thế, trước đây còn thấy kéo được cây cung một trăm hai mươi cân cung lực là đã được coi như hảo hán của trấn Đông Lâm này rồi, bây giờ ngẫm lại, vẫn chưa là gì.
Đám hán tử nhiệt huyết này kẻ nào kẻ nấy mặt mày rạng rỡ, bàn luận sôi nổi, ánh mắt nhìn Tần Vô Song càng thêm phần bái phục.
- Chư vị, đây mới chỉ là mở đầu. Nếu bây giờ mọi người đã thấy tự mãn thì một tuần qua coi như lãng phí rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tần Vô Song nhanh chóng tạt một gáo nước lạnh.
- Không tự mãn, không tự mãn.
Đám hộ vệ nhất loạt bày tỏ thái độ.
Đúng lúc này thì Tần Tụ xuất hiện bên ngoài võ trường, vẫy tay gọi Tần Vô Song.
- Mọi người luyện tiếp đi, trong giờ trưa nay phải luyện tập đủ mười hai bài tập sức mạnh.
Tần Vô Song giao nhiệm vụ rồi bước về phía Tần Tụ, hạ giọng hỏi:
- Tỷ tỷ, có chuyện gì thế?
Tần Tụ nhìn Tần Vô Song mỉm cười đầy bí hiểm.
- Tỷ, thế này là sao?
Tần Vô Song có chút mơ màng. Rồi chợt nghĩ ra điều gì, hắn nói:
- Hay là, lại có bà mối nào lại đến đây mai mối?
Thời gian này, cửa nhà Tần gia trang đúng như Tiễn Bất Bạt đã từng nói, sắp bị mấy bà mối làm sập. Mỗi ngày chí ít cũng phải ba, bốn người, nhiều thì lên đến con số mười mấy.
Mới đầu, Tần Liên Sơn còn niềm nở đón tiếp, sau đó thì một người dễ tính như Tần Liên Sơn cũng bị mấy bà mối này làm cho cáu tiết nên chuyện đón tiếp chuyển giao sang cho Tần Tụ.
Tần Tụ đương nhiên có cách riêng để ứng phó với mấy bà mối này. Cả đám đều bị cô đuổi đi hết, không bằng cách này thì cách kia.
- Vô Song, người hôm nay đến không phải là bà mai mà là một cô nương tự chủ động đến. Người ta nói rõ là muốn gặp em.
Bảo sao, nụ cười của Tần Tụ lại bí hiểm đến như vậy.
- Cô nương, ai?
- Cô nương này chúng ta đã gặp rồi, nhưng không phải là người của quận La Giang. Cô ta nói học ở Xích Mộc Võ Viện.
Tần Vô Song đột nhiên nghĩ đến một người, gật đầu nói:
- Được, để đệ đi gặp cô ta.
Tần Tụ nghe thấy câu này, nụ cười càng rõ ràng hơn, lòng thầm nghĩ cô nương này quả thật không đơn giản, Vô Song từ xưa đến nay chưa từng hỏi chuyện mấy bà mai, giống như kiểu chẳng hề có hứng thú với thiên kim tiểu thư nhà nào hết. Không lẽ cô nương này có chỗ nào đặc biệt?
- Tỷ, tỷ đừng suy nghĩ linh tinh. Người mà tỷ nói có phải là cô nương đi cùng với tỷ muội Vân gia mà chúng ta đã gặp ở trước tiệm châu báu Vĩnh Thịnh không?
- Sao đệ biết được?
- Cô nương này không đơn giản.
Nói xong câu này bước chân Tần Vô Song càng nhanh hơn, hướng thẳng về phía phòng khách chính.

Bình luận

Truyện đang đọc