Tiếng cười sang sảng này của Truân Trung Trì nhất thời cuốn hút những kẻ khác. Ngoài Tần Vô Song ra, mười hai tên Đệ tử Trung tâm khác cũng đều rất ngạc nhiên. Bọn họ đi theo Truân Trung Trì nhiều năm, biết rõ tính cách của sư phụ, nếu không phải là vô cùng vui vẻ khoái trá thì tuyệt đối sẽ không có kiểu cười lớn như vậy.
- Ba trăm điểm, quá tốt. Vô Song, vi sư bây giờ cảm thấy thật là may mắn, lúc trước may mà ta hạ mình cùng Tam Điện chủ và Ngũ Điện chủ tranh chấp thu ngươi làm đệ tử. Ha ha ha, tin rằng cho đến thời điểm này, Lão Tam cùng Lão Ngũ trong bụng cũng đều cảm thấy ân hận tiếc nuối rồi. Lão Tam dạo gần đây rất bất hòa với ta, xem ra trong lòng vẫn canh cánh chuyện này à. Ha ha ha.
Truân Trung Trì liên tục cười to.
- Mười hai Đệ tử Trung tâm các ngươi, thành tích khảo hạch đều thăng tiến vững vàng, duy trì thành tích cũ là được. Loại khảo hạch này đối với các ngươi mà nói không phải là khó khăn lớn. Đạo của vi sư là đều lưu lại tinh lực dồi dào, cũng tốt. Chỉ cần tránh cho lật thuyền trong mương thì cuối cùng phát lực gì các ngươi tự tính toán, ta cũng không đi giúp các ngươi. Nhưng sau khi bắt đầu trận thi đấu bài danh thì các ngươi phải dốc mười hai phần tinh thần mà tiến tới.
Truân Trung Trì nói tới đây, trong miệng cũng hiện một tia cười quái dị:
- Ta ở đây sẽ tiết lộ cho các ngươi một chút tình hình, trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm năm nay sẽ không giống như năm trước. Chẳng những có những phần thưởng đặc biệt mà cũng có những kỳ ngộ đặc biệt. Bài danh càng cao thì sẽ nhận được đãi ngộ càng tốt. Nhất là mười hạng đầu. Lần này vi sư hy vọng chúng ta có thể giành được ba vị trí trong mười hạng đầu, tạo sự đột phá, biến đổi lịch sử.
Trên lịch sử, các mạch ngoại trừ nhất mạch Đại Điện chủ ra, chưa bao giờ chiếm quá ba người trong mười hạng đầu. Nhiều nhất cũng chỉ chiếm có hai cái, cái lịch sử này cần phải có kẻ phá vỡ.
Truân Trung Trì thực sự hy vọng cái lịch sử này sẽ do chính tay mình phá vỡ, đi khai sáng một lịch sử mới. Đây chính là dã tâm trong giai đoạn hiện giờ của hắn.
- Vô Song!
Truân Trung Trì đột nhiên kêu lên.
- Có đệ tử!
Tần Vô Song tiến lên một bước.
- Vi sư định ta một cái mục tiêu cho ngươi, ngươi có dám khiêu chiến một chút không?
Truân Trung Trì tủm tỉm cười hỏi.
- Mời sư phụ nói!
Tần Vô Song không hề sợ hãi.
- Được, khảo hạch Đệ tử Cao cấp, trên lịch sử xuất hiện tình huống đạt điểm tuyệt đối thì ước chừng cũng có gần mười người. Lần xuất hiện gần đây nhất là ở mười sáu năm trước. Lúc ấy là do đồ đệ của nhất mạch Đại Điện chủ là Vi Dực tạo ra. Bản kỷ lục này đã đóng băng mười sáu năm rồi! Hôm nay, kỳ vọng của vi sư đối với ngươi là đánh sâu một chút vào cái kỷ lục này, giành lấy cơ hội tái hiện lại kỷ lục của mười sáu năm trước, ngươi có tự tin không?
Ánh mắt của Truân Trung Trì đột nhiên trở nên vô cùng trịnh trọng, nhìn Tần Vô Song tràn ngập cảm xúc mong đợi.
Tần Vô Song hào hùng nói:
- Đệ tử nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, không để cho sư phụ phải thất vọng!
- Được!
Truân Trung Trì cười khà khà, lại nói:
- Nếu ngươi có thể hoàn thành hành động lần này, lại là một kỷ lục mới! Trên lịch sử, đệ tử đạt được điểm tối đa cho tới giờ cũng đều là xuất phát từ nhất mạch Đại Điện chủ. Nếu ngươi có thể đi vào hàng ngũ đó thì Thanh Vân Điện của chúng ta cũng xem như là có một kỷ lục mới.
Tần Vô Song nghe sư phụ nói như vậy thì nhớ tới thường ngày sư phụ đối với bản thân vô cùng quan tâm và rộng lượng, trong lòng cũng ngầm quyết tâm, hành động lần này nhất định phải giành được điểm tối đa, khiến cho sư phụ nở mày nở mặt.
Các Đệ tử Trung tâm khác cũng lên tiếng động viên cổ vũ:
- Vô Song sư đệ, mấy kẻ sư huynh chúng ta liền chúc ngươi sẽ tạo ra một kỷ lục mới, tranh đấu không chịu thua kém vì Thanh Vân Điện chúng ta.
Chu Phù cũng cười nói:
- Ta tin tưởng rằng Vô Song sư đệ nhất định có thể tiến vào hàng ngũ điểm tuyệt đối. Tiền đồ của hắn cũng nhất định sẽ không thua kém gì Vi Dực sư huynh. Nguồn: http://truyenfull.vn
Truân Trung Trì cười khà khà:
- Phù nhi, ngươi cũng đừng tạo cho Vô Song quá nhiều áp lực. Đạo tu luyện, mọi người cứ thuận theo tự nhiên, ngàn vạn lần không được quá gây áp lực cho bản thân. Chỉ cần có mục tiêu kiên định, tiến về phía trước, tâm vô tạp niệm, không suy tính thiệt hơn, tài năng ở càng cao, áp lực thích hợp có thể trở thành động lực, áp lực quá lớn thì có thể trở thành lực cản.
- Đệ tử thụ giáo rồi!
Một đám đệ tử đều gật gật đầu.
- Được rồi, các ngươi cũng tản ra đi, tiếp tục ngày mai, nhất mạch Thanh Vân Điện này của chúng ta nhất định phải tạo ra được một sự ngạc nhiên vui mừng, ha ha ha.
Truân Trung Trì đắc chí hả lòng hả dạ.
Cái miệng nhỏ nhắn của Chu Phù đột nhiên cười tủm tỉm hỏi:
- Sư phụ, người vừa rồi nói, trận đấu bài danh Đệ tử Trung tâm lần này có phần thưởng đặc biệt, không giống như năm trước?
Truân Trung Trì cười nói:
- Việc này các ngươi không cần hỏi, năm vị Điện chủ đã ước định rồi. Khi trận đấu bài danh chưa kết thúc thì tuyệt đối không thể tiết lộ. Các ngươi biết được việc này là được rồi, phần thưởng cụ thể là cái gì thì đến lúc đó ắt có đáp án.
- Vâng!
Chu Phù bất đắc dĩ, chỉ có thể áp chế lòng tò mò hiếu kỳ của bản thân.
Cáo từ Truân Trung Trì, một đám Đệ tử Trung tâm liền trở về phòng của mình. Tần Vô Song đang định đi thì Chu Phù phía sau đột nhiên vượt lên trước, thản nhiên cười nói:
- Vô Song sư đệ, có tiện nói chuyện với sư tỷ một chút không?
Tần Vô Song cười thiện ý, tình cảm đối với sư tỷ cũng rất tốt:
- Mời!
- Ngươi theo ta tới chỗ này.
Chu Phù cũng nghiêm túc, thân nhẹ nhàng hướng ra ngoài điện.
Tần Vô Song cũng không dám chậm trễ, đi theo ngay sau đó. Hai người liền tiến ra rừng mai già đằng sau Thanh Vân Điện.
Rừng mai này luôn luôn là một thắng cảnh lớn của Thanh Vân Điện. Xưa nay các đệ tử không có việc gì đều ra đây tản bộ. Bây giờ đúng lúc tháng chạp, đúng là lúc mai nở rất đẹp. Dưới cảnh sắc của trời đêm, nhìn thắng cảnh tuyệt đẹp của rừng mai này, trên mỗi một cây mai đều giống như một chuỗi bạch ngọc, trong suốt sáng long lanh, màu dịu như ngọc, phát ra một mùi thơm nồng, ngửi tới bất giác làm cho lòng người vô cùng vui tươi thanh thản.
- Đúng là một mỹ cảnh!
Tần Vô Song thầm khen một tiếng, xuất thần nhìn cảnh đẹp nơi đây, đột nhiên trong lòng nhất động, nhớ tới vườn trường Đại học ở kiếp trước của mình, ở đó cũng có một vùng cây anh đào rực rỡ, cũng là thắng cảnh trung tâm. Tuy rằng hoa nở vào mùa không giống nhau nhưng lại đều thu hút sự hoài niệm của người, làm cho người ta say mê trong đó.
Kiếp này của Tần Vô Song chưa từng có sự hoang mang bối rối, đối với sự tiếc nuối với tỷ tỷ ở kiếp trước chôn giấu tận sâu trong đáy lòng, lúc này chợt thấy cảnh, đột nhiên trong lòng có sự cảm động nhớ nhung, nhớ tới giọng nói, dáng điệu, nụ cười của tỷ tỷ ở kiếp trước, trong lòng không khỏi đau xót.
Nhưng mà hắn cuối cùng vẫn là người thông suốt, loại tình cảm đau xót này vừa lóe thì được áp chế ngay tức khắc. Một lát sau, tinh thần lại sáng sủa, khôi phục được tâm tính bình tĩnh lúc trước:
- Vô Song sư đệ, cảnh trí ở đây thế nào?
Chu Phù cười khanh khách hỏi:
- Như một thế giới khác, làm cho con người ta say mê, đắm đuối trong đó!
Tần Vô Song xúc động bùi ngùi nói.
- Rừng mai này, nghe nói đã có lịch sử trăm năm, từ trước tới giờ chưa từng héo rũ, chưa từng già đi, nghe nói là được linh lực của Tinh La Điện chúng ta, hấp thu tinh hoa của trời đất, đã trở thành phong cảnh độc nhất của Thanh Vân Điện chúng ta. Chỉ có điều nó nằm ở nơi âm u vắng vẻ này, bên ngoài điện nên những người biết được ở đây cũng không nhiều lắm.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Hoa mai vốn là một loài hoa cao quý. Vô tình khổ tranh xuân, mặc cho hoa thơm cỏ lạ đố kỵ. Nếu không sao nó lại lựa chọn nở trong trời đông giá rét của tháng chạp thế này mà không cùng hoa xuân tranh chỗ? Tiểu đệ lại nghĩ thấy, tiền bối gieo trồng rừng mai này nhất định là một con người tao nhã.
Chu Phù cũng đồng ý không nói gì, một lúc sau đột nhiên khẽ thở dài:
- Người gieo trồng rừng mai này nghe nói là Điện chủ thế hệ trước của Thanh Vân Điện.
Nói tới đây, Chu Phù dường như có điều cảm xúc, lẩm bẩm nói:
- Vô tình khổ tranh xuân, mặc cho hoa thơm cỏ lạ đố kỵ? Vô Song sư đệ, câu nói tao nhã này do cảm xúc của ngươi mà phát ra ư?
Tần Vô Song nghe nàng vừa hỏi, không đừng được phá lên cười, hắn lại quên mất, đây là một thế giới khác, một lời tao nhã của hắn ở kiếp trước nghe vào trong tai Chu Phù thì tự nhiên có chút đột ngột.
Hắn cũng không dám cướp công, nhất là trước mặt sư tỷ đây lại càng không cần đi nói dối, hắn vội lắc đầu nói:
- Chính là người xưa đã tức cảnh sinh tình nói ra, ta chỉ ngẫu nhiên đọc được mà thôi.
Chu Phù khẽ cười:
- Thật không nghĩ tới, Vô Song sư đệ lại là văn võ song toàn. Đây chính là một điều đặc biệt của Tinh La Điện chúng ta.
- Tiểu đệ văn không cao, võ không giỏi, nào dám tự xưng là văn võ song toàn, sư tỷ đừng có tâng bốc giễu cợt tiểu đệ.
Tần Vô Song khiêm tốn nói.
Chu Phù lại cười nhẹ, đột nhiên hỏi:
- Vô Song sư đệ, biết hôm nay sư tỷ tìm tới ngươi là muốn nói cùng ngươi chuyện gì không?
Tần Vô Song cung kính nói:
- Mời sư tỷ dặn dò.
Chu Phù cười thản nhiên, xinh đẹp giống như đóa hoa mai kia:
- Vô Song sư đệ, ngươi ở trước mặt sư tỷ không cần phải xa lạ như vậy. Lúc trước thi đấu trên lôi đài cá cược, ngươi mạnh mẽ vô song, ngay cả sự uy hiếp của nhất mạch Đại Điện chủ cũng không sợ, sao ở trước mặt ta lại trở nên xa lạ như vậy? Sư huynh đệ nhất mạch chúng ta, giống như tay chân, như thủ túc, sống lâu ngày, ngươi liền có thể cảm giác được. Ta hôm nay tìm đến ngươi là muốn nói cho ngươi biết một sự kiện.
- Sư tỷ, ngươi nói đi!
Tần Vô Song bất đắc dĩ nói.
- Ừm, sư phụ hôm nay thực sự là rất vui vẻ, làm kẻ Đại đệ tử như ta, làm môn hạ theo sư phụ mười mấy năm, đây là lần đầu tiên ta thấy sư phụ cười to thoải mái như thế. Vô Song sư đệ, chỉ cần ở điểm này thì ngươi đã giỏi hơn mười hai Đệ tử Trung tâm chúng ta rất nhiều.
Chu Phù khẽ than thở.
- Ta cũng nhìn ta sư phụ đối với ngươi gửi gắm rất nhiều kỳ vọng. Sự cô độc trong nội tâm sư phụ, thậm chí là cao ngạo cũng đều có rất nhiều khát vọng, nhưng rất ít khi đem khát vọng này đặt trên người mấy đệ tử chúng ta. Có thể làm những kẻ đệ tử chúng ta, bao nhiêu năm qua cũng dùng hết tâm tư san sẻ cùng sư phụ. Bất đắc dĩ, những kẻ chúng ta từ trước tới giờ không có cách nào giúp được sư phụ nhiều.
Trong khẩu khí của Chu Phù lại có một tia thương cảm tiếc nuối.
- Sư tỷ, giúp đỡ san sẻ cùng sư phụ, ngày tháng vẫn còn dài, chúng ta đều vẫn còn trẻ…
Tần Vô Song thấy khẩu khí của Chu Phù có chút sự thương cảm, không khỏi khuyên nhủ.
Chu Phù lắc đầu:
- Tuổi trẻ? Vô Song sư đệ, nhìn lên thì mười hai Đệ tử Trung tâm tuổi cũng không lớn. Nhưng đây là nhờ thuật trụ nhan của Tiên Thiên cường giả. Trong số chúng ta kẻ lớn tuổi nhất cũng đã quá năm mươi tuổi rồi, ngoài ngươi ra, sư tỷ là người trẻ tuổi nhất, nhưng cũng hơn ngươi rất nhiều đó.
- Lại không biết sư tỷ đã qua bao nhiêu niên kỷ?
Tần Vô Song chớp chớp mắt, mỉm cười hỏi.
Chu Phù biết là Tần Vô Song cố ý trêu cho nàng vui vẻ, mỉm cười nói:
- Lúc ta nhập môn là mười hai tuổi, năm nay vừa qua thì cũng là vừa qua mười bốn năm. Vậy ngươi nói sư tỷ ta bao nhiêu?
- Hai mươi lăm?
Tần Vô Song bật thốt lên thở dài:
- Chỉ xét riêng tướng mạo, đi ra ngoài, người ta chỉ nói ta là sư huynh của tỷ, tuyệt đối sẽ không cho rằng tỷ là sư tỷ của ta.
Hắn thật không nghĩ tới, Chu Phù sư tỷ này hóa ra lại trẻ tới như vậy.