KHÍ TRÙNG TINH HÀ

Tần Vô Song bị chưởng lực của Vi Dực đánh trúng, chỉ cảm thấy một luồng linh lực xuyên thấu qua ngực, mỗi một đường kinh mạch. Một lực xuyên thâu mang thuộc tính kim chúc mãnh liệt khiến hắn nhất thời cảm thấy từng trận khó chịu nói không nên lời.
Cước bộ liên tục di chuyển, dừng lại ở một bên trên Diễn võ đài, vội vàng vận hành một đường Bắc Minh Đại Pháp, đem linh lực trong nội thể hấp thu tới giữa khí hải.
Mặc dù hắn đã phản ứng nhanh như thế, nhưng lực xâm nhập kia vẫn là khiến toàn thân cơ thịt hắn hiện tại cảm thấy cảm giác vô cùng đau đớn.
Mạnh mẽ áp chế cảm giác toàn thân đau như dao cắt, Tần Vô Song nhếch miệng cười, trên vẻ mặt lại có một loại cảm giác lãnh liệt. Đối với Tần Vô Song mà nói, chiến đấu sinh tử như vậy, kiếp trước và kiếp này đã trải qua không biết bao nhiêu lần, so với một kẻ như Vi Dực, luôn luôn bọc trong chăn êm đệm ấm mà trưởng thành thì Tần Vô Song hắn lại hoàn toàn bất đồng.
Hắn không sợ bị thương, cũng không e ngại đối mặt với sinh tử quyết đấu. Đó chính là cơ hội mà trong giây phút điện quang lửa thạch như vừa rồi, hắn đã tìm được để khiến cho Vi Dực cùng với mình bị lưỡng bại câu thương.
Cũng không tệ, cuối cùng vẫn có thể tìm được cơ hội. Bản thân hắn so với Vi Dực, xét đến cùng cũng có sự chênh lệch về cảnh giới, dù đã hấp thụ được linh lực của Vi Dực thì cũng chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi tạm thời có cơ hội liều mạng cùng hắn. Cơ hội này, chỉ thoáng qua trong giây lát.
Mặc dù chỉ là như thế nhưng có thể nắm lấy cơ hội, lại càng khiến cho hai bên đều bị tổn hao khả năng chiến đấu. Thân thể Tần Vô Song cố nhiên là phải chịu đựng khổ sở tới cực điểm. Nhưng giờ phút này, Vi Dực cũng tuyệt đối không tốt hơn hắn được bao nhiêu.
Vai phải bị Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm đâm thủng, thương tổn cũng vô cùng nghiêm trọng. Một tay đỡ lấy đầu vai, sắc mặc Vi Dực âm trầm dừng ở trên người Tần Vô Song. Đây là đối thủ đầu tiên khiến hắn bị thương.
Tần Vô Song nở nụ cười có chút tùy tiện:
- Vi Dực sư huynh. Lực công kích của ngươi rất mạnh. Nhưng ta lần này cũng đủ khiến ngươi chịu khổ một phen nhỉ?
Vi Dực cũng là giật mình, chưởng của hắn vừa rồi cũng là vận dụng nguyên lực thuộc tính kim chúc công kích vô cùng huyền ảo, tuy rằng chỉ là dư thế, nhưng công kích của Trung Linh Võ Cảnh đối với Sơ Linh Võ Cảnh mà nói, tuyệt đối là trí mạng. Hắn lại không nghĩ tới, Tần Vô Song lại có thế đứng vững ở đó, không bị ngã xuống đài.
Hắn nào có biết, ngay trong lúc thân thể Tần Vô Song thụt lùi vài bước, đã đem đại bộ phận linh lực xâm nhập trong nội thể hết vào khí hải của hắn.
Thêm vào đó lúc hắn gia nhập Tinh La Điện, đã chọn kiện Thương Vân Giáp kia, cũng đã triệt tiêu một phần lực công kích.
Quan trọng nhất chính là, thân thể của Tần Vô Song sau khi trải qua lễ rửa tội thần bí ở Đại Thương Sơn, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết được khả năng cường đại của thân thể mình là tới đâu.
Bởi vậy, một kích này của Vi Dực dù cho mạnh, nhưng vẫn không thể làm cho hắn ngã xuống dưới được.
Đổi lại là một đệ tử trẻ tuổi khác ở Tinh La Điện, trước một kích này của Vi Dực, chỉ sợ đều phải mất mạng ở ngay đây. Bởi vậy có thể thấy được, trong tiềm thức của Vi Dực, sự nghi hoặc đối với Tần Vô Song là mãnh liệt đến mức nào.
Hai người liền cứ như vậy mà đứng đó, đều muốn cố gắng thử thăm dò đối phương còn lực để tiếp tục chiến đấu nữa hay không.
Trên đài, Truân Trung Trì cũng là vô cùng kinh ngạc vui mừng, trước kia hắn đã sớm nhận định Tần Vô Song đối mặt với Vi Dực, sự chênh lệch vẫn là rất lớn. Trận chiến này, chỉ cần kiên trì qua nửa canh giờ thì hắn cũng coi như là đã thắng lớn rồi.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, gã đệ tử Tần Vô Song này lại có thể cùng Vi Dực chiến đấu tới bước này, hơn nữa trong nháy mắt vừa rồi, cơ hồ xảy ra một tình huống mà hắn cho rằng là ảo giác, Tần Vô Song đã chủ động công kích Vi Dực, hơn nữa khí thế trong nháy mắt phát ra lại hoàn toàn không thua kém Vi Dực.
Nhưng mà thật ra Đại Điện chủ Trác Bất Đàn, vẫn luôn luôn trầm ngâm không nói gì, biểu thị vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ vui mừng oán giận nào. Tựa hồ, hắn nghĩ đến chuyện Đại đệ tử của mình cùng kẻ kia lưỡng bại câu thương đối với hắn mà nói không phải là chuyện không thể chấp nhận được.
Trên thực tế, Trác Bất Đàn là không hề có chút hờn giận mà thậm chí là có chút vui sướng nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Đây đúng là cục diện mà từ trước tới giờ hắn luôn mong muốn xảy ra. Cục diện này cuối cùng cũng đã đến, có thể nói là song hỉ lâm môn.
Chuyện vui thứ nhất, trong thế hệ trẻ tuổi, Vi Dực rốt cuộc cũng đã tìm được đối thủ, không còn là không có một ai có thể khiêu chiến với hắn nữa, không còn cô đơn vì không tìm thấy trận đấu bất khả chiến bại nữa. Chuyện này đối với những ngày tháng trưởng thành sau này của hắn sẽ vô cùng có lợi. Có lẽ thất bại trong cuộc chiến lần này có thể khiến cho chướng ngại trong suy nghĩ trước đây của Vi Dực hoàn toàn bị phá tan.
Chuyện vui thứ hai còn lại chính là Tinh La Điện đã xuất hiện thêm một nhân vật thiên tài. Việc này đối với sự phát triển sau này của Tinh La Điện mà nói thì tuyệt đối có lợi.
Hiện tại Tinh La Điện nhìn bên ngoài thì có thể coi là một thế lực lớn mạnh, bốn bề thanh bình. Nhưng thế cục của Đại lục Thiên Huyền thâm thúy giống như đại dương mênh mông, ngươi vĩnh viễn không thể biết là sau này sẽ đối mặt với cái gì. Có lẽ là mưa gió cuồng phong, cũng có lẽ là động đất sóng thần. Tùy thời cũng có khả năng trào dâng sóng to gió lớn, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Đối với toàn bộ Đại lục Thiên Huyền mà nói, sự tồn tại của Tinh La Điện tuyệt đối không giống như địa vị cao cao tại thượng ở Đế quốc Đại La như vậy.
Không nói cái khác, chỉ cần mấy Đế quốc ở xung quanh đều có khả năng hình thành uy hiếp với Tinh La Điện, tạo thành đòn đánh trí mạng vào Đế quốc Đại La.
Cho nên, bất kỳ lúc nào, sự phát triển của Tinh La Điện cũng đồng nghĩa với phải tận lực chống đỡ thế lực xâm lược bên ngoài, cân bằng với đại thế cục của Thiên Huyền Đế quốc, mà không phải là tranh chấp nội bộ bên trong.
Phát triển phải dựa vào cái gì? Là nhân tài!
Thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện cũng không phải nói là thiếu nhân tài. Chẳng phải là cũng có một đám tuổi trẻ tương đối xuất sắc đang từng ngày chậm rãi phát triển lên hay sao?
Nhưng mà trong đám người trẻ tuổi này vẫn là không thể hình thành một cái chỉnh thể, khuyết thiếu một viên ngọc minh tinh phát ra ánh sáng phong quang vô hạn để lãnh đạo quần hùng.
Đại đệ tử Vi Dực của hắn tính là một kẻ có Linh căn Tiên Thiên, trẻ tuổi nhẹ nhàng tiến vào Trung Linh Võ Giả Nhưng Vi Dực từ nhỏ đã vốn là siêu nhân nhất đẳng, làm cho thái độ của hắn trước sau luôn tự cao tự đại, luôn khiếm khuyết một cái nhìn đại cục. Rốt cuộc đến ngày hôm nay, Tần Vô Song xuất hiện có thể nói là đúng thời cơ mà xuất thế. Khiến cho Trác Bất Đàn như thấy một trận mưa đúng lúc, hưởng thụ vô cùng sảng khoái. Sự xuất hiện của Tần Vô Song chẳng những có thể thay đổi cục diện thế hệ tuổi trẻ một thời của Tinh La Điện, ở một trình độ nhất định, có thể khiến cho tiềm lực Linh căn Tiên Thiên của Vi Dực phát huy hoàn mỹ đến mức tối đa.
Những vị Điện chủ khác thấy Đại Điện chủ Trác Bất Đàn vẻ mặt lạnh lùng, không có cách gì để đoán biết ý tứ trong lòng hắn, trong lòng đều có chút lo sợ bất an. Đồng thời đối với Tần Vô Song cũng có trăm loại cảm giác. Cũng không thể nói là cảm giác ghen tỵ. Tần Vô Song này xuất hiện, đối với Tinh La Điện nói chung cũng là một chuyện tốt.
Nhưng nếu như nói vì thế mà vui mừng, lại nghĩ tới Thanh Vân Điện từ nay về sau liền một đầu áp lực của bọn họ, đối với địa vị hiện tại của bọn họ, lại có một chút không cam lòng.
Tứ Điện chủ Lãnh Thu Trì đột nhiên mở miệng nói:
- Đại Điện chủ. Trận chiến này, hai kẻ cùng bị thương, nếu như tiếp tục chiến đấu, e không tốt, hay là cho bọn chúng bãi đấu?
- Đúng vậy, vậy lấy kết quả hòa mà xử đi, tiếp tục chiến đấu sợ rằng sẽ kết oán không tốt.
Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng như nước với lửa của hai nhân tài kiệt xuất đó.
Trác Bất Đàn lạnh nhạt mở miệng:
- Bọn chúng vẫn còn đứng ở trên võ đài, ý chí của mấy lão gia hỏa chúng ta tốt nhất không nên làm ảnh hưởng tới bọn chúng. Là đánh hay là dừng, để tự chúng làm chủ.
Mấy Điện chủ khác trong lòng thở dài, lắc đầu. Bọn họ nghĩ rằng trong lòng Đại Điện chủ đang có ít nhiều sự tức giận, không hi vọng dừng tay ở việc thủ hòa.
Chỉ là ý nghĩ của Trác Bất Đàn lại cũng bất đồng, hắn hi vọng ở trong trận chiến lần này, để Vi Dực chịu một chút khảo nghiệm. Chỉ có bị đả kích mạnh mẽ trong lần này, đối với sự lĩnh ngộ sau này của hắn mới có thể khắc sâu hơn được.
Huống hồ, Trác Bất Đàn cũng cảm nhận được trên người Tần Vô Song vẫn còn có một loại tiềm lực mạnh mẽ phi thường, hắn thực sự muốn thấy rõ, trên người kẻ trẻ tuổi này rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu sự kinh hỉ nữa.
Tần Vô Song một đường phóng tới, khiến cho mọi người đều chấn động, vui mừng và kinh ngạc. Ngay cả Đại Điện chủ Trác Bất Đàn trước kia cũng không thể nghĩ tới Tần Vô Song lại có thể ở giai đoạn này còn có thực lực có thể đánh cho Vi Dực bị thương.
Càng không thể tưởng tượng nổi sau khi Tần Vô Song bị Vi Dực đánh trúng một kích lại có thể tiếp tục chống đỡ tiếp.
Bả vai của Vi Dực bị thương, cánh tay chuyển động tự nhiên không tiện, đối với sự di chuyển cước bộ mà nói cũng vô cùng bất lợi, nếu mà cử động mạnh thì vết thương tất nhiên sẽ phát tác.
Nhưng nếu bảo hắn buông tay, hiển nhiên là hắn không cam lòng. Trong trận bài danh thi đấu Đệ tử Trung tâm, chưa bao giờ hắn có đối thủ, ngay cả nhân vật có thể khiến hắn xuất ra quá ba mươi chiêu, trước giờ cũng chưa từng xuất hiện qua.
Nhưng hôm nay, hắn chẳng những đã vận toàn bộ khí lực, sử dụng đến binh khí, thế nhưng lại còn bị thương. Tình huống này, cục diện này, tuyệt đối là chưa từng có tiền lệ. Hắn nhất thời căn bản không thể chấp nhận được.
Hắn ngầm hạ quyết tâm, suy nghĩ:
- Hôm nay, dù ta có bị thương nặng thêm thì cũng phải liều mạng đánh bại Tần Vô Song rơi xuống lôi đài.
Nghĩ tới đây, tâm niệm đã định, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Tần Vô Song:
- Tần sư đệ, thực lực của ngươi đúng là khiến ta kinh ngạc, nhưng hành vi của ngươi đã mạo phạm đến sự tự tôn của ta, hôm nay bất luận thế nào, ta cũng phải khiến ngươi ngã xuống võ đài cho bằng được.
Tần Vô Song vẫn nở nụ cười đầy ẩn ý như cũ:
- Vi Dực sư huynh, nếu ngươi không sợ làm cho thương thế tăng lên, làm cho khí hải trong đan điền bị thương tổn, ảnh hưởng đến sự tu hành sau này thì cứ thử tận sức một lần. Ta đảm bảo kẻ bị ngã xuống trước không phải là ta!
Nếu là một khắc trước, Tần Vô Song tuyệt đối sẽ không nói những lời như thế. Mà một khắc này, trong nội tâm hắn quả thực là đã trải qua phong ba bão táp rung động, khiến hắn không thể tin tưởng nổi. Chính là hắn có thể cảm giác được những vết thương đang ở trên người hắn đang biến đổi một cách cực nhanh, đang tự động lành lại.
Tốc độ tự lành lại này quả thực còn tốt hơn dùng linh đan diệu dược. Dường như giống như trong lời đồn, chính là loại Đại La tiên đan có thể "khởi tử hồi sinh, khôi phục xương cốt".
Loại biến hóa này khiến Tần Vô Song giật mình không thôi. Chính nhờ vào cái này, lòng tự tin của hắn vào giờ khắc này đã vô cùng lớn mạnh. Hắn biết, trận chiến hôm nay, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không thua.
Đã có được sự tự tin này, hắn đối với Vi Dực ngược lại cũng không giống như trước kia, có ý nghĩ bức thiết sẽ đánh bại hắn nữa.
Ở sâu trong nội tâm Tần Vô Song, lại hi vọng trong trận chiến này có thể lấy kết cục bất phân thắng bại mà kết thúc.
Hắn cũng không biết vì sao hắn lại có ý nghĩ đấy, nhưng hắn cũng lại không biết rằng, loại suy nghĩ này chính là sự trưởng thành một cách vô ý thức trên phương diện cảnh giới của hắn, là sự hoàn thiện bất ngờ.
Hắn lấy khí thế của hắc mã, có thể vọt tới cảnh giới như thế này, kỳ thực là đã thu được kết quả tốt nhất rồi. Lúc mà lại đánh bại cả Vi Dực, cố nhiên là khí thế xung thiên, thế nhưng đối với một kẻ mới như hắn, lại chưa nhất định đã là thắng lợi lâu dài.
Chỉ là, hắn lại phát hiện, cái ý nghĩ này của hắn lại không được Vi Dực thấu hiểu. Nhìn khẩu khí kia của Vi Dực hiển nhiên là vô cùng tức giận, chuẩn bị khí lực đè ép lại thương thế của mình, muốn cùng Tần Vô Song quyết một trận sống mái.
Nhưng mà, Tần Vô Song đang cảm thụ được cảm giác thoát thai hoán cốt, lúc này sao lại e ngại một trận chiến? Thiền Dực Đao của Vi Dực đổi sang tay trái. Đối với một cao thủ như hắn mà nói, tay trái dùng đao ít nhiều cũng có ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối không phải là ảnh hưởng trí mạng, mặc dù tốc độ sẽ chậm một chút, nhưng có thể khắc phục được. Bởi vì, Vi Dực hắn căn bản không muốn tiếp tục cùng Tần Vô Song dây dưa nữa. Hắn quyết định, sử dụng ra bản lĩnh cuối cùng của hắn!
- Tần sư đệ, ta chỉ xuất một đao. Một đao này, nếu ngươi có thể chống lại, ta tự động từ bỏ, trận chiến này coi như ta thua. Nếu là đỡ không được, ngu huynh khuyên ngươi, không cần cố gắng cứng rắn đón đỡ. Bởi vì rất có khả năng khiến ngươi phải trả giá đắt.

Bình luận

Truyện đang đọc