KHÔN NINH

Vũ: Lão Thời thực sự dùng từ lóng trên mạng. Ta hiểu ý rồi, nên từ giờ sẽ để yên luôn nha. Bài thi thực sự rất cà khịa đó, cà khịa cả chất xám của ta nữa.

Nhớ lại Vưu Phương Ngâm kiếp trước kể về thế giới của nàng ấy, nghĩ về mình nơi này, Khương Tuyết Ninh không biết vì sao đáy lòng cho chút khó chịu. Thế là vùi đầu lần nữa nhìn chằm chằm đề thi đám tiên sinh này ra, càng nhìn càng không vừa mắt. Vốn nàng định làm bài kiểu phế vật không cầu tiến, nhưng bây giờ, tâm tư có chút mâu thuẫn: Dù sao cũng không thể ở lại trong cung, sao phải sợ đắc tội đám lão đầu này?

Ngón tay mảnh khảnh Khương Tuyết Ninh của đưa bút chậm rãi vòng vòng, bên môi bỗng nhiên treo lên một nụ cười. Cả đề thi giống như Tạ Nguy nói lúc nãy, không phải đặc biệt khó, nội dung phần lớn là đạo lý Khổng Mạnh, ngoài ra có thêm một chút thơ văn vận luật, tri thức nhạc lý. Hiện tại nàng đã dùng thể chữ chó cào viết gần một nửa. Hơn phân nửa còn lại...

“Khổng Tử nói: Tam quân khả đoạt soái dã, thất phu bất khả đoạt chí dã. Giải thích thế nào? Luận thế nào về ‘Quân tử quý lập chí’?”

* Tam quân khả đoạt soái dã, thất phu bất khả đoạt chí dã: Trước ba quân có thể đoạt tướng, nhưng không thể thay đổi nổi ý chí kẻ thất phu (người bình thường).

Khương Tuyết Ninh nghiêm túc từng nét từng nét vẽ lên bài thi một con rùa, sau đó viết: “Thứ nhất, ‘Thất phu bị nhục, rút kiếm vung lên, vươn mình xốc đánh, đây không đủ để gọi là ‘dũng’ ‘, thứ hai ‘Thất phu giận dữ, máu tươi năm bước’. Đã là ‘Thất phu’, nghĩa là kẻ tầm thường, làm sao có ‘Chí’? Đã không có chí, thì lấy gì mà đoạt? Cho nên không biết phải giải thích thế nào, chỉ hiểu rõ một chuyện: Thánh nhân hóa ra cũng nói hươu nói vượn!”

“Tử nói: Thiên sinh đức vu dư, Hoàn Đồi kỳ như dư hà? Mời lấy chữ ‘Đức’ lập luận.”

Lời này có nghĩa là, Khổng tử nói, đức là của trời cho, Hoàn Đồi của nước Tống làm gì được ta? Nghe nói Khổng tử đi nước Trần có ngang qua nước Tống, Tư Mã Hoàn Đồi nước Tống nghe nói liền tới hại Khổng tử. Lúc ấy Khổng tử đang cùng các đệ tử dưới tán đại thụ nói về Chu lễ, Hoàn Đồi liền dẫn người chém ngã đại thụ, muốn giết Khổng tử. Lời này là Khổng tử nói trên đường chạy trốn. Người đọc sách từ trước đến nay cung phụng Khổng tử làm “Thánh nhân”, chỉ cần Khổng thánh nhân nói đều là đúng, dù nói mò cũng có thể gán vào một đống đạo lý.

Khương Tuyết Ninh nhìn câu này mắt trợn trắng. Một người có “Đức”, thì có thể gặp dữ hóa lành, không sợ người khác hãm hại? Lý lẽ kiểu gì vậy. Nhưng câu này còn khen chính mình, thật là tự khen muốn lên trời mà không biết ngượng. Đối với đề này, nàng có quá nhiều “Luận” để viết. Lập tức liền xoát xoát múa bút thành văn trên bài thi. Ngoại trừ chữ xấu một chút ra, thì không có gì đáng kể.

Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh. Lúc này trong điện nhiều người đã ngừng bút, cung nhân gõ chuông đồng trong điện, liền đi lên thu bài. Lúc thu tới chỗ Khương Tuyết Ninh, nàng còn đang hì hục viết. Cung nhân ho khan một tiếng: “Khương nhị cô nương, nộp bài thôi.” Khương Tuyết Ninh không phản ứng, không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “A, chờ ta viết xong một câu cuối cùng.” Cung nhân khó xử, vô thức quay đầu nhìn Tạ Nguy đã đứng lên nhìn về phía này. Tạ Nguy không nói gì. Cung nhân kia đành phải khoanh tay đứng hầu bên cạnh, an tĩnh chờ lấy bài thi Khương Tuyết Ninh.

Chỉ là “Một câu cuối cùng” của nàng cực dài, soạt soạt viết ra cả trang. Mọi người đều nhìn nàng, nhất thời đáy lòng đều có chút buồn bực: Đừng nha. Phần Khương Tuyết Ninh nói ra lúc trước cho bọn họ gần như đều có trong đề, bởi vậy có thể thấy được nàng đã sớm chuẩn bị, mà đề này cũng không phải rất khó, đẳng cấp như Tiêu Xu, Phàn Nghi Lan kỳ thật chỉ tốn một canh giờ đã làm xong (?), chỉ là đều không muốn làm ồn, nên chưa nộp thôi. Sao nàng lại viết lâu như vậy?

Thật vất vả một hồi, nàng rốt cục cũng đặt bút xuống, cầm bài thi chit chít chữ lên, thổi thổi rồi giao cho cung nhân chờ đợi đã lâu: “Làm phiền rồi.”

Cung nhân âm thầm thở dài một hơi. Nàng chỉ nghĩ vị Khương nhị cô nương này thi cử cực kỳ nghiêm túc, học thức uyên bác, cho nên bài thi mới nhiều chữ như vậy. Nhưng khi nàng nhận bài thi mà xem qua, chữ như gà bới thế này thật sự là nghiêm túc? Hơn nữa còn viết nhiều chữ lão như vậy... Mồ hôi lạnh trên trán đều suýt chút chảy ròng xuống. Cung nhân cũng không dám nhiều lời, kiểm tra lại số lượng xong, liền trình lên cho Tạ Nguy.

Lúc này coi như thi cử hoàn thành. Đám người toàn bộ thả lỏng tâm tình. Phương Diệu ngồi gần Khương Tuyết Ninh, nhìn Tạ Nguy nhận đề thi đặt ra phía sau, ghé sát đầu qua phía nàng, hỏi: “Sao ngươi làm bài lâu quá vậy? Chẳng lẽ trong đề có giấu huyền cơ?” Huyền cơ thì không có. Nếu như nhất định phải nói có, đó chính là: trí tuệ để cà khịa. Khương Tuyết Ninh cũng ngước mắt nhìn thoáng qua phía trên, thấy Tạ Nguy không chú ý phía dưới, mới quay đầu khẽ nói: “Ta chỉ là hơi đần, cho nên làm bài tương đối lâu.”

Đần? Nhìn ngươi có dính dáng gì tới chữ “Đần” không? Phương Diệu đột nhiên không muốn nói chuyện với nàng, chỉ cảm thấy nàng dối trá “Rõ ràng rất lợi hại lại muốn khiêm tốn hai câu”, thế là sâu kín nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi cứ giả vờ đi.”

Khương Tuyết Ninh thấy nàng không tin, cũng không giải thích gì thêm. Dù sao làm xong bài, nàng thở phào nhẹ nhõm. Bài thi lần này hoàn toàn là “Bốc thuốc đúng bệnh “, chỉ sợ mấy lão già kia mà nhìn thấy thì dựng râu trừng mắt, tức giận hộc máu ra năm bước (hay lắm!!!). Nàng không lo không xuất cung được! Thế là liền lặng lẽ bắt đầu dò xét Tạ Nguy.

Bài thi trên cùng là bài của Thành quốc công phủ đại tiểu thư Tiêu Xu. Chữ trâm hoa nho nhỏ cực kì xinh đẹp, có thể thấy đã luyện qua thời gian rất dài. Tạ Nguy sau khi xem nhàn nhạt nhẹ gật đầu, sau đó đặt bài thi qua một bên, lại xem một bài thi khác, thần sắc vẫn nhàn nhạt, đám người ngồi phía dưới không nhìn ra chút manh mối gì.

Lúc xem tới bài thi thứ năm, khóe mắt hắn bỗng nhiên có chút co rút cực nhỏ. Khương Tuyết Ninh đang theo dõi sắc mặt hắn sát sao, trong lòng lập tức kích động: Đến ta rồi, đến ta rồi!

Ngẫm lại Tạ Nguy kiếp trước: đọc thuộc lòng sách thánh hiền, tinh thông nhiều đạo phái, viết chữ đẹp, đàn hay, không biết thấy bài thi này của nàng, có giận sôi lên không? Nếu hắn tức giận tại chỗ, hẳn là rất kích thích?

Có trời mới biết sau khi Tạ Nguy xem qua bốn bài thi chữ viết tinh tế phía trước, đột nhiên trông thấy bài thi thứ năm lúc nhúc chữ như chó cào, đáy lòng có bao nhiêu ức chế. Chữ viết không ngay hàng thẳng lối, còn xiêu xiêu vẹo vẹo, cực giống đạo sĩ vẽ bùa, đến hài đồng bảy, tám tuổi trong học đường có khi còn viết tốt hơn!

Trong nháy mắt, lông mày hắn nhíu lại, có cảm giác muốn ném luôn bài thi này xuống đất. Vừa nhìn tên bài, ba chữ “Khương Tuyết Ninh” đập vào mắt khiến hắn muốn biết ngọn nguồn.

Tạ Nguy vuốt bài thi ngón tay nắm thật chặt, chỉ giương mắt nhìn về phía trong góc đã có ánh mặt trời chói sáng, thấy Khương Tuyết Ninh vụng trộm nhìn hắn, một đôi mắt phân rõ trắng đen lại có tia sáng thông minh mà giảo hoạt. Nhưng ánh mắt hắn vừa chuyển tới, tia sáng thông minh kia lập tức biến mất sạch sẽ, nàng chỉ xấu hổ lại rụt rè nhìn hắn, rồi cúi đầu, giống như biết bài thi mình làm hỏng bét thế nào, vì vậy mà thấp thỏm lo lắng.

Tạ Nguy trọn vẹn nhìn chằm chằm nàng thật lâu. Khương Tuyết Ninh cho rằng hắn chỉ liếc mắt nhìn rồi thôi, liền ngẩng đầu lên lại, muốn tiếp tục nhìn phản ứng của Tạ Nguy. Nhưng hắn căn bản vẫn nhìn chằm chằm nàng. Lông tơ liền dựng cả lên!

Tạ Nguy chỉ dùng khuôn mặt đạm bạc như mặt biển yên ả, không chút khắc nghiệt lạnh lùng, lại khiến Khương Tuyết Ninh cảm giác phía dưới cất giấu cuồn cuộn sóng ngầm, mà trong lòng kinh hãi. Bên ngoài càng bình tĩnh, bên trong càng mãnh liệt. Sau gáy nàng lành lạnh, cố nén xúc động muốn co cẳng bỏ chạy, lại từ từ cúi đầu xuống dưới, không dám ngẩng lên nữa. Tạ Nguy mới cực chậm chạp dời tầm mắt nhìn vào bài thi.

Trong điện bỗng nhiên yên tĩnh cực kỳ. Bởi vì đám thư đồng thế gia tiểu thư vẫn âm thầm chú ý thần sắc của Tạ Nguy, hết sức kinh ngạc phát hiện: Tạ tiên sinh vốn chưa coi trọng bài thi nào trước đó, tới bài này lại đọc trọn nửa khắc. Thần sắc đạm mạc, không nhìn được gì bất thường, lại khiến lòng người sợ hãi. Nhất thời tất cả mọi người sinh ra mấy phần thấp thỏm. Vừa cầu nguyện bài thi này tuyệt đối không phải mình, vừa nhịn không được tò mò nghĩ rốt cuộc bài thi này viết gì kinh thế hãi tục (làm kinh ngạc), khiến Tạ tiên sinh thân là thái tử thiếu sư, cẩn trọng nhìn lâu như vậy?

Ngay lúc này, ba vị lão tiên sinh Hàn Lâm viện trở về, vừa nhìn thấy đã thi xong, thế là đi tới cười nói với Tạ Nguy: “Người đang chấm thi a? Nào, còn mấy bài nữa, chúng ta xem giúp cho.” Nói xong hắn liền đưa tay định lấy mấy bài thi trên bàn.

Mi mắt Tạ Nguy khẽ giật, vờ bình tĩnh rút lấy bài thi của Khương Tuyết Ninh mở ra, sau đó mười phần tự nhiên đưa xấp còn lại ra, nói: “Làm phiền các vị tiên sinh.”

Mấy lão tiên sinh cũng không chú ý động tác nhỏ như thế, nhận xấp bài rồi chia ra ba phần, vừa nhìn vừa bình phẩm: “Bài này lạc đề! Bài này cũng thế, sai một li, đi một dặm! Đến Mạnh á thánh nói ‘Sinh vu ưu hoạn, tử vu an lạc.’ (Sống nhờ biết lo, chết do hưởng thụ) cũng không hiểu thì còn vào cung làm thư đồng kiểu gì…” Trong điện mấy vị thế gia tiểu thư nào đó trợn mắt nhìn nhau.

Khương Tuyết Ninh lúc này thoáng an tâm, mấy lão già này trở về rồi, chờ bọn họ nhìn thấy bài thi của nàng, nhất định sẽ không để nàng ở lại. Như thế, đại sự đã thành!

Rất nhanh, mấy vị tiên sinh đã xem hết, chọn ra bốn tờ, lắc đầu với Tạ Nguy, ý nói mấy bài này không đạt. Tạ Nguy nhận bài lại nhìn một chút, cũng không nói cái gì, nhẹ gật đầu, sau đó bỏ chung với mấy bài chỗ hắn, nói với mọi người: “Ta cùng mấy vị tiên sinh đã duyệt qua bài thi, cũng có kết quả rồi.”

Tất cả mọi người chợt khẩn trương, nín thở ngưng thần. Khương Tuyết Ninh lặng lẽ nắm chặt tay, chờ nghe tên mình.

“Thành quốc công phủ Tiêu Xu, tốt, có thể ở lại;

Trần đại học sĩ phủ Trần Thục Nghi, tốt, có thể ở lại;

Diêu thượng thư phủ Diêu Tích, khá tốt, có thể ở lại;

Phương giám chính phủ Phương Diệu, khá, học thức mặc dù kém chút, nhưng chữ viết nghiêm túc tinh tế, có để tâm học hành, có thể ở lại.”

Ba người Tiêu Xu, Trần Thục Nghi, Diêu Tích vốn cũng không lo lắng không đạt, cho nên lúc nghe kết quả cũng chỉ hơi phấn chấn một chút, như hết thảy đã trong dự tính. Nhưng Phương Diệu lại là thấp thỏm. Lúc nghe Tạ Nguy nói “Có thể ở lại” nhịn không được nhảy dựng lên, liền vội vàng khom người nói với Tạ Nguy: “Học sinh cám ơn tiên sinh chỉ điểm, về sau chắc chắn cố gắng dốc lòng cầu học, nỗ lực làm thư đồng cho trưởng công chúa điện hạ!”

Như thế là đã có bốn người ở lại.

Những người còn lại nghe thấy phía trước thuận lợi như vậy, cho rằng các tiên sinh yêu cầu không khó, cho dù học thức không tốt cũng thêm mấy phần chờ mong, cảm thấy mình vận khí tốt không chừng có thể ở lại. Nhưng không ngờ, ba cái tên tiếp theo Tạ Nguy đọc đều không đạt!

Hắn nhìn lướt qua phía dưới, thấy mấy vị thế gia tiểu thư vừa rồi đều sắc mặt trắng bệch, sắp khóc, nhân tiện nói: ” Bài thi của chư vị tiểu thư cũng không phải hoàn toàn không có chỗ đúng, so với cô nương bình thường đã được coi là kiến thức rộng rãi. Nhưng hiện tại là tuyển thư đồng cho trưởng công chúa điện hạ, còn phải cân nhắc học thức những người khác như thế nào mà so sánh. Cho nên cũng không cần quá mức để ý.”

Ba người đều đứng lên tạ ơn. Chí ít trên mặt đều rất phục (này là khẩu phục), về phần trong lòng nghĩ như thế nào thì không ai biết (tâm chưa chắc đã phục).

Bảy người đã có kết quả, chỉ còn lại năm người.

Khương Tuyết Ninh cảm thấy, hẳn là rất nhanh sẽ đến nàng. Lúc này, Tạ Nguy cầm lên bài thi thứ tám, nhưng không lập tức mở miệng, mà nhìn lại một hồi, tựa hồ đang tự hỏi. Khương Tuyết Ninh tưởng phần này là của nàng. Không nghĩ, sau một khắc Tạ Nguy mở miệng hỏi: “Ai là Phàn Nghi Lan?”

Phàn Nghi Lan lập tức khẽ giật mình, đứng dậy thi lễ: “Thưa Tạ tiên sinh, là ta.”

Tạ Nguy nhìn nàng, đánh giá hồi lâu, mới nói: “Rất tốt, xếp thứ nhất.”

Đám người kể cả Tiêu Xu kinh ngạc mở to mắt nhìn. Nhưng sau một khắc, Tạ Nguy lại nói: “Nhưng ngươi không thể ở lại.”

Không thể ở lại?! Tất cả mọi người choáng váng, vẻ kinh ngạc lúc trước còn chưa hết. Chính Phàn Nghi Lan cũng không kịp phản ứng. Tạ Nguy lại không giải thích gì, đưa bài thi ra, nói: “Nhận lại bài thi của ngươi đi.”

Lúc trước đọc kết quả, đều không trả bài thi. Phàn Nghi Lan thấy thế, dù là tính tình đạm bạc, cũng cho là mình đã làm sai điều gì trong bài, có chút lo lắng bất an. Nàng bước tới, cung kính nhận lại. Lúc này, Tạ Nguy mới nhàn nhạt nói với nàng một câu: “Trong hoàng cung không có thơ hay.”

Phàn Nghi Lan chấn động, nhất thời muôn vàn ý nghĩ từ sâu trong lòng ùa ra như dòng sông cuồn cuộn chảy. Nàng cầm bài thi đứng ngơ ngác rất lâu. Cuối cùng mới cúi đầu thật sâu trước Tạ Nguy: “Nghi lan ghi nhớ lời tiên sinh chỉ điểm!”

Người khác không hiểu được đối thoại không đầu không đuôi này, chỉ có Khương Tuyết Ninh nhìn Phàn Nghi Lan, trên mặt có vẻ phức tạp: Phàn Nghi Lan có tài làm thơ, Tạ Nguy từ bài thi nhìn ra linh khí cùng tài hoa của nàng, cho nên dù bài thi hạng nhất, cũng không để Phàn Nghi Lan ở lại làm thư đồng. Bởi vì muốn viết được thơ hay, thì không thể ở trong cung được.

Mà đời trước Phàn Nghi Lan đi khắp núi cao sông cả, thực sự viết ra rất nhiều thơ hay khiến nam tử đều bội phục truyền tụng. Kiếp trước, Khương Tuyết Ninh khịt mũi coi thường chuyện này, rất không hiểu vì sao lại có người nguyện ý từ bỏ vinh hoa phú quý, lại không hề chất vấn Tạ Nguy; đời này mới biết được, nàng biết bao nhiêu hâm mộ được tự do đạm bạc đi khắp núi cao sông cả. Nàng nghĩ lại chuyện cũ, vô thức ngẩn người.

Bên tai nàng bỗng nhiên vang lên một chữ: “Ninh —— ”

Đúng, chỉ một chữ, rồi khựng lại. Khương Tuyết Ninh đưa mắt, đã thấy Tạ Nguy phía trên đang nhìn nàng, nhất thời không biết vì sao vốn cảm thấy mười phần chắc chín, bây giờ lại có mấy phần hoảng hốt—— Có thể là Tạ Nguy quá đáng sợ đi. Nàng đứng dậy, chờ hắn đọc lên kết quả cuối cùng. Tạ Nguy vừa thốt ra chữ “Ninh”, chợt nhận ra chỗ này không thích hợp, ánh mắt có chút thu lại, liền như không có việc gì, đổi giọng thản nhiên nói: “Khương thị lang phủ Khương Tuyết Ninh —— có thể ở lại.”

Khương Tuyết Ninh vô thức khom người: “Tạ tiên sinh chỉ điểm, thần nữ sau khi về phủ nhất...”

Chờ một chút! Khương Tuyết Ninh, có thể ở lại?!! Như sét đánh ngang tai, nàng giật mình ngẩng đầu, vì quá mức kinh ngạc thậm chí quên luôn che giấu ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Tạ Nguy! Nói đùa cái gì vậy! Nàng làm bài ra sao, viết chữ thế nào, chính nàng còn không rõ sao? Đừng nói là tuyển thư đồng cho trưởng công chúa, dù mời tiên sinh tư thục tới, sợ cũng không thèm dạy!

Phương Diệu nghe nàng nói hai chữ “Về nhà”, liền che miệng cười, nói: “Nhìn đi, cuối cùng cũng tới tên nàng, Khương nhị cô nương của chúng ta vui mừng tới váng đầu, còn nói lung tung nữa!”

Tạ Nguy thì bình tĩnh nhìn nàng: “Khương nhị cô nương?”

Da đầu Khương Tuyết Ninh đang run lên, hoàn toàn không rõ tại sao chuyện xảy ra ngoài dự đoán, nhất thời tâm tư xoay chuyển. Từ khi nào trưởng công chúa điện hạ có thể thao túng được Tạ Nguy vậy? Yến Lâm thì càng không thể nào. Hay Tạ Nguy muốn giữ nàng lại xem nàng có giả ngây giả dại không?

Không... Bất luận như thế nào nàng cũng không thể ở lại trong cung. Càng đừng nói làm học trò của Tạ Cư An! Như vậy là đâm đầu vào chỗ chết!

Khương Tuyết Ninh bị ép tới bất ngờ nảy ra ý định, con ngươi đảo một vòng, cho dù biết rõ có thể sẽ càng làm Tạ Nguy chú ý, cũng không thể không nhắm mắt nói: “Tạ tiên sinh, học sinh có một chuyện không rõ. Đã là các tiên sinh chấm bài thi tại chỗ, nhưng vì sao Phàn tiểu thư xếp thứ nhất còn không thể trúng tuyển? Lúc nãy cũng chỉ trả bài của nàng, ta không thấy bài thi của mình, càng không thấy của người khác. Học sinh mặc dù được chọn ở lại, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ, người không được tuyển còn lại chỉ sợ cũng không biết mình vì sao không được tuyển. Vậy sao không phát bài thi mọi người ra, thuận tiện để người thua cũng tâm phục khẩu phục?”

Nói thật, Khương Tuyết Ninh nói xong, mấy người bị đánh rớt lúc trước cũng có chút hy vọng. Kiểm tra bài thi cũng chưa hẳn không thể a. Lỡ có người kém hơn mình lại qua được thì sao?

Nhưng Tạ Nguy chỉ nhìn qua các nàng một chút, đến sắc mặt cũng không thèm đổi: “Khương nhị cô nương nói rất có đạo lý. Những bài thi lúc nãy không đạt cũng đã nói qua lý do, nhưng đúng là có hơi qua loa, trong đó còn nhiều tì vết chưa nói rõ. Nếu các vị tiểu thư có ý dốc lòng cầu học, Tạ mỗ liền ở lại thêm một lát, chỉ thật rõ ràng cho các vị tiểu thư.”

Chỉ thật rõ ràng... Có khác gì bị bêu xấu trước mặt cả đám người? Vốn mấy người kia còn muốn hùa theo Khương Tuyết Ninh, nghe Tạ Nguy nói, chỉ sợ bài thi của mình bị đem ra mổ xẻ cho tất cả mọi người nghe, thực mất mặt đến chết! Tâm tư lúc trước lập tức biến mất sạch sẽ! Rối rít nói: “Ta tâm phục khẩu phục, đã được tiên sinh chỉ điểm, không dám làm phiền tiên sinh thêm nữa!”

Khương Tuyết Ninh: “...”

Nàng cao một thước, Tạ Nguy là ma cao một trượng a! Đám cô nương ngốc này không có chút lập trường nào sao! Các ngươi có biết đã bỏ mất một cơ hội tốt để ở lại trong cung không? Tất cả mọi người không ai có thể làm bài kém hơn ta được không!

Tạ Nguy chỉ chuyển mắt nhìn Khương Tuyết Ninh: “Khương nhị cô nương còn có gì nghi vấn sao?”

Mí mắt Khương Tuyết Ninh giật giật: “Ta, có thể ta...”

Ngón tay Tạ Nguy nhẹ nhàng đặt lên con rùa trên bài thi, bên cạnh là mấy câu trả lời cà khịa đến tận trời của nàng, mặt không thay đổi, ngắt lời nàng: “Nếu không Khương nhị cô nương lát nữa ở lại, để Tạ mỗ tự mình giải thích cho ngươi?”

Khương Tuyết Ninh rùng mình, mặt xanh mét.

Bình luận

Truyện đang đọc