KHÔN NINH

Trên đời này có ai không biết ý hoàng đế chính là thánh chỉ? Thánh chỉ, chữ “Thánh” này chỉ thiên tử, là thánh thượng! Phàm là quyết định của hoàng đế, mấy người có thể sửa đổi? Huống chi còn là đương kim thiên tử muốn đối phó với Dũng Nghị hầu phủ!

Tiêu Viễn vốn cho là bản thân mang theo thánh chỉ tới đây, hôm nay nhất định có thể xả hận một trận, khiến Dũng Nghị hầu phủ không ngóc đầu lên được, quỳ dưới đất run lẩy bẩy, nhưng ai ngờ lại gặp phải tên Trương Già này.

Nếu đọ công phu mồm mép, võ tướng sao có thể bì với văn nhân?

Đôi mày thô dày nhíu chặt một cái, Tiêu Viễn đã dễ dàng nhận ra phảng phất mình đang lâm vào quẫn cảnh, đáy lòng thất kinh, bỗng run lên, âm trầm nhìn chằm chằm Trương Già, nói: “Tiêu thị nhất tộc ta trước nay trung quân, nguyện vì thánh thượng cống hiến, thánh chỉ chính là bản công tận mắt nhìn thánh thượng viết, há có thể bởi vì một chủ sự thanh lại tư nho nhỏ như ngươi điêu ngôn xảo ngữ mà làm chậm trễ? Hôm nay bản công nhất định phải giết ngươi làm gương, xem xem chém một kẻ cản trở thánh ý, cấu kết loạn đảng tặc thần như ngươi, thánh thượng sẽ trị tội ngươi hay trị tội bản công!”

Tiếng nói vừa dứt, hắn đã thật sự rút kiếm hướng tới Trương Già!

Tân khách trong sảnh đường vô cùng kinh hãi, một là vì Tiêu Viễn quy chụp tội lên đầu Trương Già, hai là trong lời nói của hắn đã lộ ra sát khí.

Lúc này, chợt có ai đó quát lớn: “Định quốc công định lạm sát kẻ vô tội sao!” Cả người Khương Tuyết Ninh đã lạnh buốt. Bởi vì nàng nhớ rõ, kiếp trước Thẩm Lang rõ ràng hạ chỉ bắt giam tất cả mọi người của Dũng Nghị hầu phủ, chờ điều tra rõ mọi chuyện mới xử lý. Nhưng ngày đó lúc nàng tới, khắp hầu phủ đã là cảnh tượng máu chảy thành sông!

Điều này chứng minh —— Hoặc là quan lễ kiếp trước đã xảy ra biến cố gì, hoặc là Định quốc công Tiêu Viễn phụ trách việc này cố ý lấy cớ, đại khai sát giới!

Mắt thấy Tiêu Viễn từng bước tới gần Trương Già, văn võ đại thần chung quanh càng phẫn nộ, đông đảo binh sĩ nhao nhao xúm lại bao vây sảnh đường nắm chặt đao kiếm trong tay, dáng vẻ sẵn sàng động thủ, Khương Tuyết Ninh căng thẳng đến không thở nổi. So với tất cả mọi người ở đây, nàng càng cảm nhận được nguy hiểm từ sự mất khống chế kia!

Trong thời khắc nguy cấp, ánh mắt chợt nhìn thấy Tiêu thị nhị công tử Tiêu Diệp đứng trong đám khách nhỏ tuổi, cách vị trí những thư đồng Ngưỡng Chỉ trai không xa, thế là những rối ren bỗng nhiên có lời giải.

Khương Tuyết Ninh nhanh chóng tiến lên một bước, ghé sát tai Thẩm Chỉ Y thấp giọng nói mấy câu. Thẩm Chỉ Y đang cau mày nhìn tình thế hỗn loạn trước mắt, nghe thấy câu nói này thì kinh ngạc nhìn Khương Tuyết Ninh một cái, nhưng chỉ hơi suy nghĩ một chút nàng liền hào hứng, cũng chuyển mắt nhìn về phía Tiêu Diệp.

Thanh kiếm lúc trước Khương Tuyết Ninh tặng cho Yến Lâm chưa cất vào kho, mà là do Thanh Phong ôm, đứng ở một bên. Thẩm Chỉ Y không nói hai lời, bước tới mở khóa hộp lấy thanh kiếm ra, đi nhanh về phía Tiêu Diệp!

Tiêu Diệp cùng Yến Lâm cũng coi như cùng tuổi, nhưng từ lúc hắn sinh ra, đi đâu cũng bị so sánh với Yến Lâm, hắn xuất thân là con trai trưởng của Tiêu thị, sao có thể cam tâm bị chèn ép như vậy? Huống chi lúc nãy hắn còn náo loạn với Yến Lâm.

Giờ này khắc này, hắn tận mắt đứng nhìn Dũng Nghị hầu phủ gặp nạn, trong lòng không biết đã khoái chí tới mức nào, chỉ còn thiếu vỗ tay cười to nữa thôi. Thế nên ánh mắt của hắn không những không kinh hoảng như những người khác, ngược lại đầy vẻ tươi cười, cũng không chú ý tới khác thường ở chỗ Khương Tuyết Ninh và Thẩm Chỉ Y.

Nhưng kiếm kia thật sự rất nặng. Thẩm Chỉ Y không đề phòng, vừa nhấc kiếm lên, liền bị trọng lượng của nó trì xuống, suýt nữa ngã nhào trên đất. Đến lúc này liền hấp dẫn ánh mắt chung quanh. Tiêu Diệp nhìn lại, nàng cũng không khỏi nhìn sang Tiêu Diệp.

Trong nháy mắt đó, Tiêu Diệp chợt thấy sau lưng lạnh toát, ý cười lúc trước vụt biến mất, phản ứng đúng là còn nhanh hơn thỏ, cuống cuồng hô lớn: “Phụ thân cứu con!”

Tiêu Viễn đang muốn giơ kiếm đặt trên cổ Trương Già, lập tức ngẩn người. Hắn quay đầu xem xét, liền trông thấy Tiêu Diệp bên kia co cẳng muốn chạy qua bên này.

Thẩm Chỉ Y nhất thời căng thẳng. Khương Tuyết Ninh đứng hơi xa ra bên ngoài, nhưng lại vừa vặn ngay trên đoạn đường Tiêu Diệp phải đi qua.

Nàng nheo mắt, kế hoạch thầm tính không theo kịp biến hóa, mặc dù trong lòng một vạn lần nói với mình đang lúc đầu sóng ngọn gió này tuyệt đối không được để lộ mình ra, nhưng trong nháy mắt lúc Tiêu Diệp vội vàng hoảng hốt chạy ngang qua trước mặt, nàng rốt cục vẫn hung ác cắn răng đạp ngay gối hắn một cái!

“Ầm!” Vị công tử này còn đang âm thầm cảm thán mình chạy trốn thật kịp thời, tự khen mình nhanh trí nếu không sẽ trở thành công cụ uy hiếp của người khác, căn bản đâu có ngờ tới một cước trời giáng như vậy?

Lúc hắn nhìn thấy Khương Tuyết Ninh chỉ thấy trong lòng lạnh lẽo, đau đớn truyền tới từ đầu gối, sau đó không tự chủ được mặt úp sấp xuống, “Đông” một tiếng, đầu đập trên mặt đất cứng ngắc, thậm chí hình như đã chảy máu rồi!

Thẩm Chỉ Y lúc này rốt cục chớp được cơ hội, kịp phản ứng, lập tức rút kiếm tiến lên đặt trên cổ Tiêu Diệp!

Tiêu Viễn giận tím mặt: “Trưởng công chúa điện hạ có ý gì đây?”

Thẩm Chỉ Y vốn đã ẩn ẩn nhận ra thái độ của mẫu hậu cùng hoàng huynh với Dũng Nghị hầu phủ, thậm chí hôm nay vương huynh (Thẩm Giới) muốn đến, mẫu hậu cũng không chấp thuận.

Nếu Định quốc công Tiêu Viễn làm việc công, nàng không tiện xen vào, nhưng hôm nay đã làm thành cái dạng này, thật sự là khinh người quá đáng! Nàng là bạn của Yến Lâm, làm sao có thể nhẫn nhịn được?

Dù thế nào Thẩm Chỉ Y cũng là một công chúa của vương triều này, lúc nàng lạnh mặt, vẫn rất có uy lực: “Thánh chỉ của hoàng huynh chỉ bảo ngươi bắt người, ngươi lại muốn đại khai sát giới! Ngươi muốn lấy việc công trả thù riêng sao? Tiêu Viễn ngươi hãy nghe cho kỹ đây, nếu ngươi dám động vào bất cứ người nào trong sảnh đường này, bản công chúa đảm bảo, nhi tử hèn nhát không nên người này của ngươi, lập tức rơi đầu!”

Kiếm kia trong tay Yến Lâm linh hoạt tự nhiên, nhưng vào tay nàng lại có chút miễn cưỡng. Mũi kiếm đặt trên mặt đất, thân kiếm hợp cùng mặt đất tạo thành một cái góc. Cái cổ của Tiêu Diệp vừa vặn nằm trong này.

Bởi vì kiếm quá nặng, tay Thẩm Chỉ Y hơi động một chút, cái góc kia liền nhỏ hơn một phần, lưỡi kiếm cơ hồ dán sát vào cổ Tiêu Diệp, khiến hắn lập tức sợ mất mật, rú lên: “Phụ thân, nàng ta muốn giết con, mau mau cứu con!”

Một màn này, đừng nói Tiêu Viễn, đến tất cả mọi người trong Dũng Nghị hầu phủ hiện tại cũng không ngờ tới. Tân khách cả sảnh đường lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm.

Cổ Trương Già cũng đang bị Tiêu Viễn áp kiếm vào, giờ phút này lại không khỏi ngẩng đầu nhìn Khương Tuyết Ninh vẫn âm thầm đứng bên kia. Dáng vẻ nàng vẫn không có gì bất thường. Không có mấy ai thấy được một cước vào thời điểm mấu chốt kia là của nàng.

Kiếp trước, nàng không đến; đời này nàng đến là để sửa sai, bù lại tiếc nuối của kiếp trước sao?

Tiêu thị nhất tộc hiện tại chỉ có một con trai trưởng là Tiêu Diệp, còn chờ hắn thừa kế gia nghiệp, huống chi Tiêu Diệp lại do Tiêu Viễn dốc lòng nuôi lớn, vô cùng thân thiết, ai ngờ Thẩm Chỉ Y lại dùng Tiêu Diệp uy hiếp!

Tiêu Viễn tỏ ra điềm nhiên nói: “Trưởng công chúa điện hạ chẳng lẽ đứng về phía Yến thị chống lại thánh chỉ sao?”

Thẩm Chỉ Y lúc nãy cũng không phải không nghe thấy, căn bản không để Định quốc công đặt vào mắt: “Thứ nhất, thánh chỉ không đúng luật lệ, Hình bộ Trương đại nhân nói đúng lắm, ngươi nên trở về đóng ấn đi đã; thứ hai, bản công chúa mặc kệ các ngươi trên triều đình có chuyện gì, phạm nhân trước khi xử trảm còn được một bữa bữa ăn ngon, hôm nay là quan lễ của Yến Lâm, vẫn chưa kết thúc, chớ có làm xằng làm bậy! Hoặc ngươi lập tức lui ra, hoặc ta giết nhi tử ngươi!”

Giờ khắc này, trên mặt Thẩm Chỉ Y đầy quả quyết và sát phạt, khí thế này, Khương Tuyết Ninh chưa từng nhìn thấy. Cô nương từng ôm lấy nàng mà khóc, nước mắt ròng ròng, dáng vẻ yếu ớt ở Minh Phượng cung đêm đó, cuối cùng cũng có lúc mang lên khôi giáp cứng rắn. Hào quang lẫm liệt của phượng hoàng chân chính!

Yến Lâm từ lúc Trương Già mở miệng, đã chấn kinh, đến khi Khương Tuyết Ninh, Thẩm Chỉ Y xuất thủ, vẫn đứng nguyên tại chỗ mà nhìn.

Văn võ đại thần đến quan lễ vốn đã bất mãn Tiêu Viễn cầm thánh chỉ không đóng ấn đến, lấy lông gà làm lệnh tiễn, nay có Thẩm Chỉ Y đứng ra nói, rốt cục cũng không nhìn nổi nữa, phụ họa nói: “Quan lễ của nam nhi, đánh dấu sự trưởng thành, một đời chỉ có một lần, Định quốc công sao phải quyết liệt tuyệt tình đến vậy?” “Đúng vậy a, làm cũng khinh người quá đáng!”...

Dần dần, những giọng phụ họa trong sảnh đường nhiều hơn, cũng to hơn. Đám người này nếu ở trên triều, cũng là một thế lực không nhỏ. Tiêu Viễn nghe vậy, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.

Yến Lâm lại hơi ngẩng đầu, một cỗ nhiệt huyết bỗng mãnh liệt bành trướng trong lồng ngực như một đám lửa, nóng đến nỗi khiến hắn có chút run rẩy, hốc mắt cũng đỏ lên, lo lắng cũng áp lực vẫn chôn giấu như bị đốt tan ra, hóa thinh không. Thế đạo gặp gian nguy, mới hiển lộ lòng người có ấm có lạnh!

Bàn tay thiếu niên buông bên người chậm rãi nắm chặt, chỉ muốn khắc một màn diễn ra trước mắt vào thật sâu trong trí nhớ...

Tạ Nguy đang đứng ở trên bậc, y phục tuyết trắng không nhiễm bụi trần, chỉ đánh giá sự biến hóa sắc mặt của Tiêu Viễn, lại nhìn Thẩm Chỉ Y cầm kiếm uy hiếp Tiêu Diệp giằng co cùng Tiêu Viễn, rốt cục mở miệng nói: “Định quốc công vẫn nên lui một bước đi.”

Tiêu Viễn sớm đã chú ý tới sự hiện diện của Tạ Nguy. Văn võ cả triều đều biết Tạ Nguy là cận thần thiên tử, Tiêu Viễn cũng cảm thấy thánh thượng hoàn toàn là người này nói gì nghe nấy, cho nên không ai dám mạo phạm, chỉ sợ gieo xuống mầm tai vạ. Thật không ngờ Tạ Nguy lại nói với hắn lời này.

Tiêu Viễn nhìn chằm chằm Tạ Nguy nói: “Thiếu sư đại nhân cũng muốn đứng về phía Yến thị sao?”

Tạ Nguy nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho tán giả đang ngây người bên cạnh hắn lui xuống, dáng vẻ ung dung thong thả, thậm chí còn cười khẽ một tiếng, nói: “Việc là của thánh thượng giao xuống, muốn xử lý cũng là xử Dũng Nghị hầu phủ, quốc công gia chỉ là người bị kẹp ở giữa, vạn sự nên cẩn thận cho thỏa đáng. Đông đảo binh sĩ đều bao vây ở đây, chỉ mất công chạy thêm một chuyến mà vẹn cả đôi đường, hà cớ gì lại không làm? Đã là tiếng nói của các vị đồng liêu ở đây, thánh thượng nếu hỏi, quốc công gia cứ thành thật trình bày, thánh thượng mặc dù sẽ giận, nhưng chắc hẳn cũng không đến nỗi giận chó đánh mèo...”

Tất cả mọi người nghe lời này quả thực đều hít một hơi khí lạnh! Ánh mắt chung quanh nhìn về phía Tạ Nguy nhất thời đều trở nên kinh hãi, những người nghĩ nông cạn, thậm chí còn có chút phẫn nộ.

Tiêu Viễn nghe xong cũng thầm giật mình, sau đó lập tức kịp phản ứng lại: Lời này của Tạ Nguy nhìn như đang nói giúp Dũng Nghị hầu phủ, nhưng thực tế lại ám chỉ đám người đứng về phía Dũng Nghị hầu phủ sẽ lãnh hậu quả gì.

Thánh chỉ lát nữa truyền đến, Dũng Nghị hầu phủ nhất định bị tịch thu; mà nếu có người còn dám chống lại thánh chỉ, đứng về phía hầu phủ, để thánh thượng biết được, nhất định sẽ giận dữ a! Đến lúc đó hắn không sai gì, vậy món nợ này cuối cùng còn không phải tính tới trên đầu Dũng Nghị hầu phủ sao? Hồi cung đóng ấn, nhìn như không nên làm, kì thực rất có lợi a!

Nghĩ thông suốt, Tiêu Viễn suýt nữa nhịn không được cười ha hả, lại nhìn Tạ Nguy chỉ cảm thấy hắn thật giống tiên nhân trên trời, thánh hiền trên đài cao, tinh diệu tuyệt luân, thế là sảng khoái thu kiếm, nói: “Nếu Tạ tiên sinh đã lên tiếng, vậy bản công nên nể mặt ngài. Bản công liền hồi cung, thông bẩm với thánh thượng việc này, sau đó lại đến!”

Tạ Nguy rũ mắt không nói gì.

Khương Tuyết Ninh lại có thể nghe được tiếng xì xào bàn tán chung quanh, ánh mắt của mọi người tựa hồ cũng đang nhìn Tạ Nguy, có vẻ hành động của hắn lúc nãy rất đáng lên án. Bất quá nghĩ sâu hơn một chút, liền muốn bái phục Tạ Nguy sát đất. Dùng một câu thay đổi càn khôn, cùng lắm cũng chỉ tới trình độ như thế này thôi.

Nghĩ cũng biết, người được mời đến Dũng Nghị hầu phủ làm đại tân cho quan lễ của Yến Lâm, hẳn không phải tiểu nhân âm hiểm, nhưng những lời hắn nói ra vừa rồi, lại có thể dễ dàng hóa giải cục diện bế tắc, thậm chí làm sáng tỏ lợi và hại trong đó.

Quân vương kiêng kỵ nhất chính là võ tướng công cao chấn chủ, Dũng Nghị hầu phủ những năm gần đây công huân còn chưa tới mức chấn chủ, nhưng chuyện liên quan cấu kết loạn đảng, nói cho cùng vẫn rất nhạy cảm.

Nếu cả triều văn võ đều đứng về phía hầu phủ, ai biết sẽ không có ai làm hại hầu phủ chứ? Cho nên việc làm của bọn họ lúc nãy coi như đã phạm sai lầm rồi. Nếu hôm nay có thể may mắn vượt qua kiếp nạn này, tất sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không quay ngược lại hại hầu phủ. Tiêu Viễn đã tưởng tượng sẵn trong đầu lời thoại, chỉ đợi hồi cung hung hăng cáo trạng.

Hắn quay người, hạ lệnh với binh sĩ chung quanh: “Bao bây hết toàn phủ này cho ta, nội bất xuất ngoại bất nhập!”

Dứt lời thì nhìn về phía Thẩm Chỉ Y. Trên mặt hắn hơi có vẻ tức giận, trầm giọng nói: “Công chúa điện hạ cũng nên thả người rồi a?”

Thẩm Chỉ Y không nói gì, rút kiếm lại. Nhưng đầu Tiêu Diệp lúc nãy đập xuống vẫn còn choáng váng, đầu gối lại đau, nên tự mình không thể dậy nổi. Vẫn là Tiêu Xu nhìn Khương Tuyết Ninh một chút, mới phất tay cho hạ nhân đỡ hắn dậy.

Trọng binh vây phủ trùng trùng điệp điệp trấn giữ vô cùng nghiêm ngặt, khiến hạ nhân trong phủ ai nấy sợ hãi đến mặt trắng như tờ giấy.

Tuy Tiêu Viễn đã cầm thánh chỉ trở về trong cung, sảnh đường vẫn chìm trong yên tĩnh. Yến Mục đăm đăm nhìn Tạ Nguy thật lâu mới hồi thần lại, cắn răng, cất cao giọng nói: “Đã gia quan, thỉnh Tạ tiên sinh ban tự cho con ta!”

Tán giả chưa từng gặp loại tràng diện này, tay chân như nhũn ra không động đậy được. Vẫn là lão quản gia phản ứng nhanh, lập tức trình lên bút mực giấy nghiên đã chuẩn bị sẵn, khom người đến trước mặt Tạ Nguy: “Thỉnh tiên sinh ban tự cho thế tử.” Yến Lâm cũng nhìn về phía Tạ Nguy.

Năm ngón tay Khương Tuyết Ninh lặng lẽ nắm chặt trong tay áo, đến vết cào trên cổ tay cũng không cảm thấy đau, vô thức nín thở, không chớp mắt, căng thẳng nhìn chằm chằm.

Giấy Tuyên bày ra trong mâm son, được quản gia giơ cao. Ánh mắt mọi người đều tập trung về hướng Tạ Nguy. Hắn vén tay áo rộng lên, nhấc bút, lúc hạ xuống trên giấy lại ngừng rất lâu, cuối cùng vậy mà đặt bút, nói: “Thế sự khó liệu, sớm định ra hai chữ, bây giờ chỉ giữ một chữ này, cũng chưa chắc đã không tốt.”

Đám người tò mò nhướng mắt nhìn trên giấy —— nét chữ như rồng bay phượng múa, trong mỗi nét bút không quá sắc sảo, nhưng vững vàng, mạnh mẽ. Chỉ độc một chữ: Hồi! (回)

Yến Lâm, tự chỉ có một chữ “Hồi”.

“Đại bàng một ngày bay theo gió, phi thẳng một hơi chín vạn dặm. Trời xanh không phải chốn nương thân, biển cả mới là nơi tâm hướng về. Đại nạn vượt qua, sơ tâm chớ đổi! Nên lấy tự là ‘Hồi’.”

Vũ: Câu này trích trong bài: Thượng lý ung của Lý Bạch

大鹏一日同风起,扶摇直上九万里。

Đại bàng nhất nhật đồng phong khởi, phù dao trực thượng cửu vạn lý.

Đại bàng một ngày bay theo gió, phi thẳng một hơi chín vạn dặm.

Bình luận

Truyện đang đọc