KHÔN NINH

Lúc Tạ Nguy từ ngoài đi vào, nhìn thấy chính là tràng diện như vậy: Toàn bộ Phụng Thần điện chẳng biết tại sao hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều hướng về một hướng, chỗ góc bên phải hàng thứ ba. Lạc Dương trưởng công chúa không ngồi ở vị trí của mình, lại đứng ở cái góc này, hốc mắt đỏ đỏ, lã chã chực khóc, cũng không biết là bị cảm động hay ủy khuất, đang kéo bàn tay mảnh khảnh của thiếu nữ trong góc đó.

Mà thiếu nữ này... Là Khương Tuyết Ninh.

Lúc này trong đầu Khương Tuyết Ninh đầy những thứ được – mất khi được Thẩm Chỉ Y ưu ái, hoàn toàn không để ý giọng của Tạ Nguy vang lên, thẳng đến khi trông thấy hắn xuất hiện tại cửa đại điện, nàng mới chậm chạp kịp phản ứng. Tạ Nguy nhìn nàng bị Thẩm Chỉ Y cầm tay, trong ánh mắt bình tĩnh kia, mơ hồ nổi lên một điểm như có điều suy nghĩ. Khương Tuyết Ninh không hiểu sao sau gáy chợt lạnh, bị hắn nhìn chăm chú lên bàn tay có cảm giác như trúng tên, nhất thời lông tơ đều dựng lên, hoàn toàn vô thức lặng lẽ rút tay mình về. Có trời mới biết Tạ Nguy thấy các nàng quan hệ tốt sẽ nghĩ như thế nào! Lỡ như lại hoài nghi nàng muốn gây sự thì sao?

Cũng may, lực chú ý của Thẩm Chỉ Y cũng bị Tạ Nguy hấp dẫn đi, không chú ý tới chi tiết nhỏ này, chỉ khẽ giật mình tươi cười, chủ động khom người cúi đầu với Tạ Nguy: “Chào tiên sinh, thỉnh an các vị tiên sinh.” Lúc này những người khác mới giật mình hành lễ. Khương Tuyết Ninh cũng lập tức đứng dậy, hướng về phía Tạ Nguy cúi đầu: “Chào Tạ tiên sinh.” *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Tạ Nguy lúc này mới thu hồi ánh mắt, chỉ là lại nhìn Khương Tuyết Ninh đang cúi đầu thật thấp một chút, mới đi vào, đi ngang qua người nàng, đứng trên chính điện, thản nhiên nói: “Không ai đến trễ, rất tốt. Không cần đa lễ, đều ngồi đi.”

Tất cả mọi người theo lời đứng thẳng dậy, lúc này mới dám lén nhìn hắn. Vẫn là đạo bào xanh biếc, tay áo rộng, trâm tóc xanh, trên tay áo còn dính chút sương mù lạnh thấu xương của tiết trời cuối thu đầu đông, khí chất siêu nhiên tuyệt trần, như ẩn sĩ trong núi. Nhưng hắn không tới một mình. Cùng đi vào với hắn còn có bốn vị tiên sinh Hàn Lâm viện tuyển ra. Trong đó có ba vị đã tới hôm khảo giáo học vấn lúc trước, một vị khác là lần đầu gặp, hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt nghiêm túc, ăn nói có ý tứ.

Khương Tuyết Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra ba vị kia. Dù sao mới mấy ngày trôi qua, thái độ lấy lệ cùng những lời nói của ba vị tiên sinh này, nàng còn nhớ như in. Lúc này lông mày nhẹ chau lại. Khương Tuyết Ninh nhớ lại bài thi kia cùng ý định báo với Thẩm Chỉ Y, chẳng qua vẫn chưa kịp nói.

Tạ Nguy nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên, lường trước điện hạ cùng chư vị thư đồng còn chưa quen biết các tiên sinh, cũng chưa từng học sớm, cho nên ta cùng mấy vị tiên sinh đã thương nghị, hôm nay sẽ không lên lớp, chỉ để mọi người quen biết tiên sinh, lại nghe các tiên sinh nói một chút nửa năm này sẽ dạy những gì, yêu cầu ra sao.” Nói xong hắn liền nhìn về phía bốn người còn lại. Bốn vị tiên sinh này thế là đều bước tới tự giới thiệu thân phận cùng môn mình dạy.

Lần này thư đồng vào cung, sách cần dùng đến, đều đã đặt trước mặt các nàng:

Một quyển 《 Lễ Ký 》do Quốc Sử Quan tổng toản Trương Trọng – Trương tiên sinh giảng;

một quyển « Kinh Thi » do Hàn Lâm viện thị giảng Triệu Ngạn Xương Triệu tiên sinh dạy;

một quyển « Thập bát thiếp » chính là thư pháp, do Hàn Lâm viện thị đọc học sĩ Vương Cửu Vương tiên sinh truyền thụ, nghe nói còn dạy vẽ;

một quyển « Toán sổ thập kinh » là toán học, do vị Quốc Tử giám tiến sĩ toán học Tôn Thuật Tôn tiên sinh hôm nay mới tới kia thuyết giảng.

Bốn vị tiên sinh, bốn quyển sách. Tựa hồ không có gì sai lầm. Nhưng khi vị Tôn tiên sinh giảng toán học kia nói xong, tất cả mọi người phát hiện có gì sai sai: Trên thư án của mỗi người đúng là đã đặt đầy đủ sách phải dùng, nhưng chỉ có bốn quyển, do bốn vị tiên sinh dạy. Vậy... Tạ Nguy đâu?

Khương Tuyết Ninh còn đang suy nghĩ trong hồ lô Tạ Nguy bán thuốc gì (đang âm mưu gì), Thẩm Chỉ Y ngồi phía trước ngay chỗ thuận tiện nên hỏi: “Thế nhưng Tạ tiên sinh, ở đay mới chỉ có bốn quyển sách của bốn môn khóa nha, không phải nói ngài ngoại trừ dạy đàn còn dạy cho chúng ta một môn sao?”

Tạ Nguy nói: “Ta dạy ‘Văn’.”

Thẩm Chỉ Y buồn bực: “Không có sách sao?”

Tạ Nguy liền ngước mắt nhìn thoáng qua hướng ngoài điện, nói: “Đã sai người đi lấy, một hồi sẽ đem tới.” Lấy? Trong cung sách gì không có, muốn chuẩn bị thì đã sớm chuẩn bị xong mới phải, sao lúc này mới sai người đi? Tất cả mọi người cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng Tạ Nguy không giải thích gì thêm, nói xong liền ngồi xuống, chỉ nghe vị giảng 《 Lễ Ký 》 Quốc Sử Quan tổng toản Trương Trọng kia đứng trên điện trích dẫn kinh điển, lấy sử nêu gương, giảng cho đám người những điều trọng yếu của nghiên cứu học vấn. *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Trương Trọng đã ngoài sáu mươi, mái tóc hoa râm, chính là người lần đó nói nữ nhi chỉ hợp đọc 《 Nữ Giới 》 không cần biết quá nhiều thứ, tuy rằng học sâu hiểu rộng, nhưng nhưng giảng không chút thú vị, cứng nhắc lại buồn tẻ. Tất cả mọi người nghe đến hoa mắt váng đầu. Khương Tuyết Ninh trong lòng mặc dù cảnh cáo chính mình, Tạ Nguy còn ở đây, nhưng nàng thực không khống chế nổi tinh thần đang dần thất lạc, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau. Lúc đầu sắp đập xuống thư án mới giật mình choàng tỉnh, kết quả vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Tạ Nguy ngồi bên kia, trong tay bưng chén trà nhỏ, yên lặng nhìn nàng chằm chằm. Trong chớp mắt này, nàng bị dọa suýt chút thì ngã xấp mặt xuống đất. Có ngủ gật thôi cũng bị móng vuốt phi qua! Khương Tuyết Ninh triệt để thanh tỉnh, trong đầu đột nhiên hiện ra câu Tạ Nguy nói lúc ấy “Đừng chọc ta tức giận nữa”, thế là lặng lẽ ép mí mắt cuồng loạn xuống, miễn cưỡng lên tinh thần nghiêm túc tiếp tục nghe lão hòa thượng Trương Trọng dạy học như niệm kinh kia.

Trọn vẹn nửa canh giờ, Trương Trọng mới nói: “Bởi vì lão phu học sử, cho nên khóa thứ nhất hôm nay của trưởng công chúa điện hạ cùng chư vị thư đồng, mới do lão phu tới nói, vì cái gì, chính là để nói rõ điểm chính, để các ngươi biết chữ ‘Học’ này trọng yếu bao nhiêu. Bởi vì cái gọi là ‘Thư trung tự hữu hoàng kim ốc’, lại nói ‘Một tấc thời gian một tấc vàng’, có cơ hội nghe các đại nho trong thiên hạ tụ hội giảng dạy không nhiều, các ngươi phải trân quý mới phải. Mong rằng về sau không kiêu không ngạo, cảnh cáo trước, các ngươi nếu đem tính nết kiêu căng khi như cô nương trong phủ ra, lão phu tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.”

Khương Tuyết Ninh trong lòng thở dài một tiếng: Cuối cùng cũng xong! Kiếp trước nàng không thích ngồi ở đây nghe giảng, không thể trách nàng không tiến bộ, còn không chịu học, thật sự là mấy lão già này ỷ mình học nhiều, dạy học toàn không nói tiếng người, mặc kệ các nàng nghe có hiểu hay không, có muốn nghe hay không, khiến cho không ai kiên nhẫn nổi. Hôm nay nếu không phải Tạ Nguy ngồi đây, nàng chỉ sợ đã sớm hất bàn mà đi. Mà càng đáng sợ chính là... Trước mắt chỉ là nửa canh giờ thôi, đã như một năm ở địa ngục, sau này còn tiếp tục nửa năm nữa! Khương Tuyết Ninh thực có chút tuyệt vọng.

Tiêu Xu cùng Trần Thục Nghi ngồi phía trước cũng có chút nhăn mi. Thẩm Chỉ Y còn sau khi Trương Trọng giảng xong lặng lẽ đưa tay che miệng ngáp một cái thật to. Ngược lại, mấy vị tiên sinh mặt không đổi sắc, hoặc tĩnh tọa suy tư, hoặc nhắm mắt dưỡng thần, nửa điểm cũng không cảm thấy Trương Trọng nói như vậy có vấn đề gì. Chỉ có Tạ Nguy nhìn chín vị nữ học sinh trong điện buồn ngủ này một cái.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Hắn chưa kịp nói gì, ngoài điện đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Một tiểu thái giám vội vã chạy vào, trời lạnh thấu xương vậy mà trên trán thấm mồ hôi, trong ngực ôm một chồng sách, nói với Tạ Nguy: “Tạ đại nhân, sách ngài muốn đều đã đưa đi in, theo như ngài nói lúc trước đã đóng sách thành mười quyển.” Mấy vị tiên sinh còn lại đều nhìn hắn. Trong điện Thẩm Chỉ Y cùng đông đảo thư đồng cũng nhìn về phía hắn. Tạ Nguy liền lấy một quyển từ trong chồng sách kia, lật ra vài tờ, như muốn xác nhận xem in ấn đã ổn chưa, sau đó mới khoát tay, để cung nhân phát ra cho đám người. Mỗi người cầm một quyển.

Bìa màu xanh bình thường như sách khác, nhưng phần tên lại không đề chữ nào, so với sách khác còn dày hơn một chút. Khương Tuyết Ninh mơ hồ nhớ lại kiếp trước Tạ Nguy hình như cũng phát một quyển sách như vậy, nhưng nàng khi đó sau khi nghe Trương Trọng giảng buồn ngủ liền chạy ra ngoài, về sau cũng không nghiêm túc nghe giảng, thậm chí quyển sách này cũng chưa từng lật ra. Cho nên giờ phút này lại có mấy phần hiếu kì —— Tạ Nguy vì dạy học mà chuẩn bị một quyển sách, bên trong đến tột cùng là viết những gì?

Nàng nhận được sách liền lật ra. Nhưng mà nhìn kỹ nội dung trong sách, lập tức kinh ngạc mở to mắt —— « Vô dật » « Trịnh Bách khắc Đoạn vu Yên » « Câu Tiễn diệt Ngô »  «Tô Tần lấy liên hoành thuyết phục Tần » « Lưu Hầu luận » « Lục Quốc luận » « Công Thâu » « Ngư ngã sở dục dã » (nghĩa là: Cũng là thứ ta muốn)« Tiêu Dao Du » « Mưu công » « Biển Thước gặp Thái Hoàn Công » « Quá Tần luận » « Kiếm các minh » « Thập tiêm bất khả trung sơ » « Trường An tuyết hạ vọng nguyệt ký »...

Vậy mà cái gì cũng có. Có từ « Kinh thư » « Tả truyện », cho đến « Quốc ngữ » « Chiến Quốc sách », thậm chí « Mặc tử » « Mạnh tử », từ Tiên Tần đến nhà Hán đến Ngụy Tấn, từ chính luận đến du ký, không có chỗ nào mà không lấy tinh hoa, chọn điểm đặc sắc nhất, gộp thành một quyển!

Tạ Nguy muốn dạy những thứ này sao? Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên cảm thấy mấy phần đắng chát. Khó trách nàng đấu không lại Tiêu Xu. Nghĩ xem Tạ Nguy bày mưu nghĩ kế, bố trí trác tuyệt, nhìn quyển sách này liền biết hắn dạy học thật nghiêm túc, nếu có thể học được mấy phần, cho dù chỉ là da lông, chỉ sợ cũng được ích lợi không nhỏ. Kiếp trước, Tiêu Xu đều nghiêm túc nghe; mà mình...

Đối với Khương Tuyết Ninh trùng sinh trở về lại ở kiếp trước đã đọc không ít sách, nhìn nội dung sách này trong lòng còn rung động, đối với tiểu thư khuê các khác, đây thực sự là kinh thế hãi tục. Đến Thẩm Chỉ Y thấy cũng trợn tròn mắt ngơ ngẩn thật lâu.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Trần Thục Nghi gia giáo rất nghiêm, dù cũng đọc sách viết chữ, nhưng lại biết có ít sách nữ nhi không nên đọc, trong nhà cũng chưa từng để nàng đọc. Giờ phút này khẽ lướt nội dung trong sách, mi tâm cau lại, không nhịn được mà hỏi: “Tạ tiên sinh chẳng lẽ muốn dạy những điều này sao?”

Tạ Nguy không ngẩng đầu, trả lời: “Không sai.” Ngón tay Trần Thục Nghi lật trang sách liền dần dần nắm chặt, đứng lên, cúi đầu với Tạ Nguy, gằn từng chữ một: “Thiên hạ từ trước đến nay càn khôn rõ ràng, âm dương có thứ tự. Nam tử đối ngoại, nữ tử đối nội, phân biệt rõ ràng, không để thay đổi. Gia phụ từng nói, chính luận chỉ có nam tử mới học, nữ nhi nếu cố học quá nhiều, chính là âm dương đảo loạn, càn khôn điên đảo, làm trái thiên lý. Thục Nghi vốn kính trọng tiên sinh học thấu khắp thiên hạ, nhưng hôm nay lại biên soạn một quyển sách thế này để dạy cho đám nữ nhi, xin tha thứ Thục Nghi mạo muội —— tiên sinh làm thế này có hợp lễ không?”

“...” Tạ Nguy vốn còn đang xem xét bản in trong tay, nghe vậy, ngón tay vừa đặt lên câu cuối của « Quá Tần luận » “Không chịu thực thi nhân nghĩa mà dùng sức mạnh đánh chiếm thiên hạ”, thì dừng lại. Hắn mới ngẩng đầu nhìn Trần Thục Nghi một chút, chỉ mỉm cười: “Không muốn học, có thể đi.”

Đám người suýt bị dọa chết: Câu này có khác gì “Thích thì học, không thì cút” đâu?! Nhưng Khương Tuyết Ninh nghe thấy, đầu tiên là sững sờ, sau đó như thấy ánh sáng le lói trong bóng tối, trong đầu không ngừng quanh quẩn câu Tạ Nguy mới nói: Không muốn học, có thể đi. Có thể đi? Nàng nhất thời kích động, tay run một cái, làm rơi sách xuống đất. “Lạch cạch.”

Lúc này toàn bộ Phụng Thần điện hoàn toàn yên tĩnh, đến mức tiếng động không lớn này cũng trở nên chói tai. Tạ Nguy nhìn lại, thấy là Khương Tuyết Ninh, ánh mắt liền sâu hơn, chỉ hỏi: “Khương nhị cô nương có ý kiến?”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Khương Tuyết Ninh bị dọa tới hồn muốn lìa khỏi xác. Câu “Không học nữa, ta đi” vừa xuất hiện trong đầu lập tức đè xuống, nàng không chút do dự lắc đầu thể hiện trung thành: “Tạ tiên sinh tuyển chọn tinh hoa, biên ra quyển sách này, là dụng tâm lương khổ. Ta nghĩ cùng trưởng công chúa điện hạ đọc sách, điện hạ là nữ nhi của hoàng gia, sao có thể so với khuê các nữ tử tầm thường. Nói ‘không hợp lễ’, thật sự là suy bụng ta ra bụng người, hoang đường đến cực điểm!”

Lông mày Tạ Nguy hơi động một chút, bên môi có chút ý cười nhìn nàng. Trần Thục Nghi phía trước cơ hồ lập tức quay lại ánh mắt lạnh lẽ thâm trầm, nhìn chằm chằm nàng! Sau lưng Khương Tuyết Ninh chợt lạnh, lúc này mới phản ứng được —— Tiêu đời rồi! Tạ Nguy quá đáng sợ. Nàng vừa không để ý, nịnh nọt xong lại để lộ lời trong lòng!

Về sau xảy ra chuyện gì, nàng hoàn toàn không có ấn tượng, tuy là nhìn như trấn định ngồi đây, trong lòng lại tự mắng chính mình bảy bảy bốn chín lần, chỉ đại khái biết Trần Thục Nghi cuối cùng ngồi xuống không nói gì nữa. Dù sao có được cơ hội thư đồng này không dễ. Thái độ của Tạ Nguy không ôn hòa như hắn vẫn thể hiện, nên dù nàng bất mãn, cũng không thể không cân nhắc kỹ lại.

Đến giờ thìn ba khắc, các tiên sinh đã dặn dò xong việc ôn bài cùng ngày mai học đàn, thì thả các nàng về, Trần Thục Nghi là người đầu tiên ra khỏi Phụng Thần điện. Đám người Tiêu Xu lo lắng cho nàng, nên đi theo ra ngoài.

Khương Tuyết Ninh lại ít nhiều có chút xấu hổ, bất đắc dĩ đi đằng sau, nhưng mà ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy Tạ Nguy từ trên điện đi xuống, lúc ngang qua nàng, thoáng dừng lại. Da đầu nàng tê rần, không thể không ngượng ngùng nói: “Tạ tiên sinh.”

Lúc Tạ Nguy đứng đấy, cao hơn nàng không biết bao nhiêu. Hắn đang nhìn nàng chăm chú, đôi môi thật mỏng kéo ra một nụ cười ý nhị, một tay nắm quyển sách, một tay chắp sau lưng, nhàn nhạt nói với nàng: “Hôm nay coi như thông minh.”

Bình luận

Truyện đang đọc