KHÔNG AI CẦN TÔI


"Trình Dư, cậu còn đứng thẫn thờ ở đó làm gì? Mau nhanh tay lên!"
"Dạ."
Tiếng thúc giục của quản lý làm Trình Dư giật mình vội lấy lại tinh thần, hiện giờ đã hơn mười một giờ thế nhưng công việc vẫn còn rất nhiều, Trình Dư thầm nghĩ, hôm nay có khi đến một giờ mới có thể xong việc.

Tối qua không ngủ được, sáng sớm đã phải đến quán nước làm việc cả ngày, ăn vội miếng bánh mì lại bắt đầu lao vào công việc bốc vác hàng hóa trong kho, quần quật cả ngày như vậy cho dù là ai cũng đã sớm kiệt sức.
"Sao hàng còn nhiều vậy chứ."
Đồng nghiệp bên cạnh cũng bắt đầu uể oải không chịu được than khổ một câu.

Dạo này thời tiết đang xấu hàng không thể vận chuyển bị chất đống một chỗ, mà phía khách hàng liên tục thúc giục nên những người như họ phải thức ngày thức đêm kiểm kê lại một lần để sáng mai có thể đem lên xe hàng, có những hôm làm đến một hai giờ sáng là chuyện bình thường.
"Tỉnh táo lại đi, còn lười biếng như vậy thì hết đêm nay cũng không xong đâu."
Lưu Trương là quản lý kho hàng này, nhìn một đám nhân viên than khổ cũng chán chường theo, lớn tiếng là vậy nhưng hắn cũng không hề có thái độ phách lối của quản lý, còn cố gắng động viên để mọi người lấy lại tinh thần.
"Xong lần này anh khao mọi người bữa lẩu."

Quả nhiên nghe thấy lời này tất cả đều phấn chấn hẳn lên, có người còn lớn tiếng nói đùa: "Em muốn ăn ở nhà hàng năm sao cơ!"
"Cậu im đi." Lưu Trương dùng tờ giấy bị vo lại gõ lên đầu người kia một cái tỏ vẻ chán ghét nói: "Có voi đòi tiên, còn không mau làm."
Nhờ có những phút trêu đùa này mà bỗng chốc trong kho cũng sôi nổi lên hẳn, mọi người hào hứng làm việc hơn, Trình Dư cũng khẽ cúi đầu xuống làm việc của mình.

Hàng hóa trong kho tuy không nặng nhưng công việc kiểm kê lại rất mệt, thà rằng cứ trực tiếp vác lên xe làm công việc chân tay còn nhẹ đầu hơn.

Vì sợ tính nhầm nên Trình Dư càng phải căng mắt ra tập trung hơn gấp đôi.
Lưu Trương nhìn thấy cậu mệt mỏi xoa mắt cũng lại gần quan tâm hỏi: "Sao dạo này nhìn yếu ớt vậy? Đêm lại không ngủ được à?"
"Vâng ạ." Trình Dư lễ phép đáp: "Em cũng không biết sao nữa, rõ ràng là đi làm về rất mệt mà nằm xuống lại không ngủ nổi."
"Cậu ấy, mới 21 tuổi thôi cần gì phải liều mạng kiếm tiền như vậy, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.

Tầm tuổi cậu ngày xưa anh cũng liều mạng kiếm tiền như thế, sau này mới biết mùi."
Lưu Trương còn nói vài câu khuyên nhủ, chủ yếu là dặn cậu giữ gìn sức khỏe không nên cố quá.

Trình Dư lễ phép cười cười dạ vâng nhưng thật ra đầu óc đã trôi đến tận phương nào.

Lưu Trương nhìn cậu, biết rõ những lời mình nói chẳng thấm vào đâu đành thở dài một tiếng rồi rời đi.
Hắn đã gặp rất nhiều hoàn cảnh khó khăn vì tiền mà lao đầu vào làm việc, nhưng Trình Dư lại khác, nhà cậu không đến nỗi quá nghèo, cha mẹ anh em cũng đều khỏe mạnh, thế nhưng liều mạng như vậy chỉ để anh trai có đủ tiền đóng học phí.
Nghe nói anh trai Trình Dư đỗ vào trường đại học X, là trường danh tiếng và lớn nhất thành phố Nam, đi đôi với nó cũng là giá cả đắt đỏ đến mức những người bình thường không thể trả nổi, vậy nên Trình Dư phải nỗ lực đi làm để phần nào giúp đỡ bố mẹ.
Nghĩ đến nhà này cũng thật kỳ lạ, rõ ràng là anh em, làm gì có lý em trai phải nghỉ học để đi làm phụ giúp anh trai chứ?
Lưu Trương nhớ lại khi bản thân nói ra câu này Trình Dư chỉ cười cười nói rằng: "Em từ nhỏ đã ngu dốt bố mẹ bảo học làm gì cho tốn tiền, anh trai em học giỏi như vậy sau này anh ấy có công việc tốt còn có thể phụ giúp cả nhà, em cũng thấy như vậy không sao cả."
Nói thì nói vậy nhưng thời gian trước Lưu Trương thấy Trình Dư lén lên mạng tìm xem thông tin mấy trường Đại học gần đây, anh hỏi ra thì cậu mới nói: "Anh trai em sắp ra trường rồi, em cố gắng tiết kiệm một chút tiền để đi học."
Thật ra cậu không thích học cho lắm, nhưng ở xã hội hiện đại này không có bằng cấp làm sao kiếm được một công việc ổn định, cho dù không vì bản thân cậu thì cậu vẫn muốn nỗ lực để trong mắt người đó cậu không quá thấp kém.

Thời gian cứ thế chạm chạp trôi qua, đợi đến khi tan tầm thì kim đồng hồ đã chỉ đến một giờ.

Giờ này trên đường không còn nhiều xe nữa, cũng may căn hộ cậu ở cách đây không xa nên có thể đi bộ về nhà.
Đến khi đứng trước cánh cửa quen thuộc Trình Dư đứng nhìn một lúc mới tìm chìa khóa ra mở cửa, nhưng lục lọi khắp người chẳng thấy đâu, chắc là hôm nay để quên ở quán nước rồi.
Nhưng hiện tại muộn như vậy quán nước cũng đã đóng cửa, cậu có quay lại cũng không lấy được.
Do dự một lúc Trình Dư lấy điện thoại ra, tìm đến một dãy số quen thuộc mà cho dù có nhắm mắt lại cậu vẫn có thể đọc được, bên trên thông tin không ghi tên chỉ độc nhất một nhãn dán hình trái tim màu đỏ chót, mặc dù không có từ nào diễn tả nhưng cũng đủ thể hiện được sự đặc biệt đối với người sở hữu dãy số này.
Tiếng chuông vang lên hồi lâu không có người nghe máy, muộn như vậy rồi chắc hẳn ai cũng đã ngủ.

Cậu cũng không muốn làm phiền đến anh nhưng nếu hôm nay không có chìa khóa vào cửa cậu sẽ phải ngồi ngoài này cả đêm mất.
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại dài như vô tận càng vang lên rõ rệt trên hành lang trống vắng, đợi đến khi gọi lại lần thứ tư mới có người nghe máy, giọng thanh niên vì bị đánh thức nên có chút khàn, nhưng vẫn không che giấu được bực bội hỏi:
"Ai đấy?"
Trình Dư cảm thấy trái tim như ai đó cào lên, mím chặt môi lại nhỏ giọng nói: "Anh ơi, mở cửa cho em với."
Đầu dây bên kia ngừng một lúc, sau đó cúp máy cái rụp.

Tiếng ngắt máy đột ngột như chậu nước lạnh làm trái cả người Trình Dư lạnh lẽo đến phát run, cậu cắn chặt môi dưới đến đỏ ửng, ngón tay cũng bất giác siết chặt lại.
Chắc là anh ấy đang ngủ nên không nghe rõ, có nên gọi lại không?

Tự an ủi lòng mình như thế nhưng cuối cùng Trình Dư cũng chẳng dám làm phiền thêm nữa, dạ dày cuộn lên một trận cồn cào, bữa tối chỉ ăn một cái bánh mì nên giờ lại bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Đột nhiên cánh cửa trước mặt cạch một tiếng sau đó mở ra, cậu bắt gặp gương mặt cau có vì bị đánh thức của anh, đầu tóc mới ngủ dậy lộn xộn che mất một phần mắt nhưng cũng vì thế mà trông anh có vẻ hiền lành hơn bình thường.

Sống mũi cao thẳng, gương mặt hoàn mĩ đến mức không có từ nào có thể diễn tả, lần đầu tiên Trình Dư nhìn thấy đã mê muội lao vào chẳng khác gì con thiêu thân, biết đó là điều không phải, là sai lầm nhưng vẫn luôn chấp mê bất ngộ chẳng nỡ buông ra.

"Không vào đi còn đứng đấy làm gì?"
Trình Dư thu hồi lại tầm mắt, chân vừa bước qua cửa đã bị Tạ Lâm đóng cái rầm, rõ ràng là bị đánh thức nên tâm trạng hết sức bực bội, anh nhìn Trình Dư từ đầu đến chân, lại nhìn về phía đồng hồ trên tường, cơn giận không biết từ đâu lại nổi lên vô cớ.

Tạ Lâm lạnh lùng hỏi:
"Có mỗi chìa khóa thôi lúc nào cũng quên, cậu không thể để ý một chút à?"
"Em xin lỗi." Trình Dư mím môi, hơi cúi đầu xuống nhỏ giọng đáp..


Bình luận

Truyện đang đọc