KHÔNG AI CẦN TÔI


Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Trình Dư bao lời khó nghe đều nghẹn lại trong cổ họng, cảm giác bực bội vì bị đánh thức cũng dần biến mất, Tạ Lâm dùng ngón tay xoa nhẹ một bên thái dương thở dài nói:
"Cậu nghỉ công việc ở đấy đi, công ty của tôi cũng ổn rồi, nếu không có gì thay đổi sau này sẽ kiếm được nhiều lợi nhuận hơn, nếu cần gì thì cứ nói với tôi."
Dưới mắt Trình Dư có quầng thâm như lâu lắm không ngủ, ở trên khuôn mặt gầy gò của cậu càng khiến nó trở nên nổi bật, cơn giận vừa lắng xuống của Tạ Lâm lại vô cớ nổi lên.

"Trình Ngọc từ khi đi học cũng tự làm việc thêm kiếm tiền, giờ sắp ra trường không cần tiền nữa cậu cần gì phải cố như vậy chứ, hắn lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với cậu, cậu còn muốn người khác mang nợ mình à?"
Cảm giác ấm áp vì câu nói quan tâm trước đó còn chưa kịp nhấm nháp lại bị những lời này của Tạ Lâm làm cho bay sạch.

Trình Dư im lặng, chỉ cảm thấy cơn đau dưới bụng gần như quặn thắt, cảm giác mệt mỏi này khiến cậu chẳng thể nào mở miệng nói lại câu gì.
Không hiểu sao cứ mỗi lần đối đầu với Trình Dư Tạ Lâm lại rất dễ bực bội, có lẽ thường ngày cậu quá ngoan ngoãn bị nói gì cũng cười xòa cho qua nên khiến người khác dâng lên cảm giác muốn ức hiếp, mặc dù biết làm vậy là không nên nhưng Tạ Lâm lại chẳng thể khống chế nổi mình.
Sau này bản thân có bắt nạt cậu thành thói quen cũng là do cậu nuông chiều mà nên.

Tạ Lâm lạnh lùng nói: "Muộn rồi còn không đi tắm rửa rồi nghỉ đi, còn muốn người khác thức đến sáng với cậu à?"
Trình Dư vâng một tiếng rồi thẫn thờ đi vào, lúc đi ngang qua Tạ Lâm bàn tay bất giác đưa lên xoa bụng đang không ngừng kêu réo dữ dội, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng hành động này vẫn bị Tạ Lâm nhìn thấy, mày càng nhíu chặt hơn.
Cái tên ngốc này không phải cắm đầu cắm cổ làm cơm nước cũng không chịu ăn uống cẩn thận đấy chứ?
Giờ đã quá muộn nên Trình Dư chỉ tắm qua loa rồi thôi, nếu lục lọi kiếm đồ ăn chắc chắn sẽ làm phiền Tạ Lâm nên cậu định vào trong phòng ngủ luôn, nào ngờ khi bước ra trên bàn ăn đã có sẵn một tô mì nóng hổi, ở trên còn có thêm hai quả trứng chín tới, vẫn tỏa ra hơi nóng nghi ngút.
Trình Dư thẫn thờ ngồi xuống ghế, không biết là do hơi nước trong tô mì bốc lên làm mắt cậu mờ đi hay là do thứ khác, tay cầm đũa cũng khẽ run, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó diễn tả.
Cậu đã ở bên cạnh Tạ Lâm gần ba năm rồi, từ khi mới mười tám tuổi, là cái tuổi đẹp nhất trong cuộc đời.

Hai người ở chung một chỗ cũng không phải là anh tình tôi nguyện, trong một lần uống rượu say Tạ Lâm đã làm chuyện không nên làm với cậu, để rồi đến khi tỉnh lại bị cậu lấy lý do này ép buộc anh ở bên cạnh mình.
Dù biết rõ trong lòng anh đã có người khác, ngay cả khi trên giường anh cũng ở bên tai cậu gọi một cái tên không phải cậu, nhưng cậu vẫn cứ giả câm giả điếc sống bên anh suốt bao nhiêu năm.
Mà nói là cậu ép buộc cũng không phải, nếu như Tạ Lâm cứ nhất quyết phủi bỏ không nhận thì cậu cũng đâu thể làm được gì.

Rất nhiều lần Trình Dư nghĩ không hiểu sao anh lại đồng ý một cách đơn giản như vậy, sau này cũng dần hiểu ra, chẳng qua là vì gương mặt của cậu có vài nét giống với người mà anh thích nên anh mới chấp nhận bên cạnh cậu, dù sao thì có một người để giải tỏa vẫn hơn là ôm nỗi tương tư không biết nói cùng ai.
Cậu với Trình Ngọc là anh em ruột thịt, ngoài cậu ra đâu ai phù hợp hơn.
Thế nhưng phải công nhận là có đôi khi Tạ Lâm đối xử với cậu rất dịu dàng, không thì cậu cũng không kiên nhẫn ở bên anh suốt từng ấy năm.

Giống như hôm nay vậy, rõ ràng luôn bày ra vẻ mặt khó chịu nhưng vẫn nấu cho cậu một bát mì.

Cậu biết anh vụng về lắm, bát mì này chắc anh phải dùng hết khả năng mới có thể nấu ra, nhìn trứng thì nát, nước thì nhiều, nhưng cậu vẫn cảm thấy đó là tô mì ngon nhất trên đời từng ăn qua.

Sau khi dọn dẹp xong, Trình Dư cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể nằm xuống bên cạnh Tạ Lâm, xác nhận anh đã ngủ say mới rón rén nhích đến gần nắm lấy vạt áo của anh rồi nhắm mắt lại.
Cứ tưởng sẽ trằn trọc hồi lâu vậy mà hôm nay thật nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng báo thức đã kêu inh ỏi.

Trình Dư vừa mở mắt đã vội cầm lấy điện thoại tắt âm đi trước khi Tạ Lâm tỉnh dậy, mỗi buổi sáng anh rất hay cáu ngủ, chỉ cần một động tĩnh nhỏ thôi cũng mặt nhăn mày nhó.
Mặc dù lát nữa đều phải dậy đi làm nhưng Trình Dư thường hay dậy sớm hơn để nấu bữa sáng, thói quen này đã duy trì suốt ba năm, trước kia đi học Tạ Lâm đã không bao giờ ăn sáng nói gì đến hiện tại mở công ty bận rộn, nếu cậu không làm cho anh thì anh cũng nhịn luôn.
Đến khi Tạ Lâm tỉnh dậy thì đã thấy bữa sáng đơn giản mà đầy đủ đặt ngay ngắn trên bàn, một mẩu bánh mì và một quả trứng ốp la, bên cạnh còn có một cốc sữa.

Vừa ngồi xuống Tạ Lâm như có lệ hỏi: "Hôm nay có đi đâu không?"
Trình Dư cười gượng hơi cúi đầu xuống nói: "Bố mẹ bảo em về nhà."
Tạ Lâm lập tức quan tâm hỏi: "Trình Ngọc cũng về?"
Chẳng cần ngẩng mặt lên cũng biết vừa nhắc đến tên Trình Ngọc hai mắt Tạ Lâm đã sáng lên, từ khi chuẩn bị tốt nghiệp hai người đã chia nhau ra làm việc, Trình Ngọc thì nhất quyết đi thực tập ở một công ty lớn còn Tạ Lâm cùng với mấy người bạn góp vốn nhau mở một công ty riêng, vậy nên thời gian này rất ít gặp mặt.

Nhưng nghĩ đến công ty mới hoạt động chưa được bao lâu không thể bỏ dở, Tạ Lâm hơi tiếc nuối nói: "Gửi lời hỏi thăm của tôi đến cậu ấy."
Không hiểu sao Trình Dư lại cảm thấy miếng bánh trong miệng có vị đắng, ngay cả cốc sữa này cũng đắng ngắt, cậu vội vơ lấy lọ đường bên cạnh cho thêm rất nhiều nhưng hình như cũng chẳng đỡ hơn chút nào.

????????????yệ???? chí????h ở _ ????R????????????R????Y???? N.???????? _
Thấy Trình Dư không nói gì cuối cùng Tạ Lâm cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu một chút.

Trình Dư ghét nhất là ánh mắt này của anh vội vàng đứng dậy.
"Em no rồi, đi trước đây."
Nhìn bữa sáng còn chưa vơi đi một phần trên bàn Tạ Lâm thoáng cau mày muốn nói gì đó lại thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc