KHÔNG AI CẦN TÔI


Nhiều năm qua đi tay lái của Trình Dư đã rất chắc, từ sau vụ tai nạn năm đó có một thời gian cậu đã không dám động đến xe, thậm chí cứ nhìn thấy là sợ hãi, nhưng rồi nỗi sợ nào cũng qua đi.
Nhân lúc dừng đèn đỏ cậu quay sang Tạ Lâm hỏi: "Người ta muốn đưa anh về anh lại nỡ từ chối phũ phàng như vậy sao?"
"Hả? Ai cơ?"
Trình Dư nhìn anh bằng ánh mắt kiểu anh biết rồi còn hỏi.
"Em nói Phó Dương à?" Tạ Lâm mỉm cười nhìn cậu, giọng nói có phần dịu dàng hơn hẳn.

"Khó khăn lắm mới lừa được em đưa đón, làm sao tôi cho người khác cướp dễ dàng như vậy được."
"Chẳng phải anh ta là nhân tình trên các mặt báo của anh hả? Phũ phàng như thế không sợ người ta giận?"
"Em có thấy à?"
Tạ Lâm sợ cậu hiểu làm vội vàng nghiêm túc lại: "Mấy tin báo lá cải đó trước kia thấy không ảnh hưởng gì nên tôi cũng không để ý cho lắm, nếu em không thích tôi lập tức cho người gỡ xuống ngay, sau này ngoài em ra cũng sẽ không xuất hiện tin đồn với ai khác."
"Không phải..."

Ý của Trình Dư không phải là như vậy, chẳng hiểu sao vào tai Tạ Lâm lại giống như cậu đang ghen tuông vô cớ, nhưng cậu còn chưa kịp giải thích anh đã vội nhắc điện thoại lên gọi cho thư kí.
"Bảo phòng truyền thông gỡ hết những tin tức của tôi và Phó Dương trước đây xuống, còn nữa, sau này cũng đừng để tin đồn nào giữa tôi và cậu ta xuất hiện...!Ừ, tất cả."
Trình Dư há hốc miệng vội tạt xe vào lề đường hốt hoảng hỏi: "Anh đang làm cái gì vậy? Không phải anh và anh ta là bạn bè sao? Làm như vậy..."
"Không sao hết." Tạ Lâm thản nhiên nói: "Tôi quên mất, đáng nhẽ nên làm chuyện này sớm hơn.

Hiện giờ tôi đang theo đuổi em thì cũng không nên có một tin đồn nào với ai khác đúng không?"
"Nhưng lần trước anh còn đến nhà họ..."
Cậu với Tạ Lâm hiện tại còn chưa là gì, thật sự không muốn anh vì cậu mà khó xử.

Nào ngờ Tạ Lâm còn thản nhiên hơn nói:
"Lần đó nếu em không đi thì tôi đi làm gì?"
Trình Dư nhìn bộ dạng cố chấp của anh phát hiện mình không thể phản bác một lời nào, cậu né tránh ánh mắt của anh, lần nữa di chuyển xe đi tiếp.
Tạ Lâm cũng nhìn ra ngoài cửa kính, lúc đầu anh im lặng không nói gì, nhưng khi xe còn một đoạn nữa là đến gần khách sạn, bỗng nhiên anh lên tiếng.
"Trình Dư, tôi nói muốn theo đuổi em là thật đấy.

Cả đời này của tôi...!không phải em thì cũng sẽ chẳng còn ai khác đâu."
*
Bộ sưu tập thời trang của công ty do Trình Dư phụ trách chính thức ra mắt, đã hai ngày cậu không đi làm nên việc chất đống rất nhiều, Lương Niên nói về nước giúp cậu mà hiện tại còn đang bị cấm cửa không thấy mặt mũi đâu, Trình Dư cũng phát hiện không thấy bóng dáng của Vương Hỷ nữa, thay vào đó là một tờ đơn xin nghỉ việc.
Cậu không biết Tạ Lâm lại làm ra chuyện gì nhưng miễn thời gian này không gây ra chuyện quá lớn là được, cuối tuần cậu còn phải tham gia một show diễn thời trang lớn, nếu còn có tin đồn gì lan ra nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Trình Dư đang chăm chú làm việc Tạ Lâm lại nhắn tin đến, kèm theo đó là vài bức ảnh.
Tạ Lâm: [Căn nhà hôm trước tôi nói với em, em thấy thế nào?]
Vừa mở ra Trình Dư đã giật mình, bởi vì ngôi nhà này trông rất ấm cúng.

Đồ đạc trong nhà đều đã có đầy đủ, với người bận rộn như cậu thật sự rất tiện, gam màu cũng thiên về màu nâu và trắng trông vừa sang trọng vừa thoải mái, căn nhà hai tầng sống một mình trông có vẻ hơi rộng rãi nhưng cậu thật sự rất ưng, đặc biệt địa điểm còn gần công ty cực kỳ khó tìm.
Trình Dư đoán căn này giá cả cũng không hề rẻ, còn đang do dự không biết có nên cắn răng mua hay không thì Tạ Lâm lại gửi thêm một bức ảnh, là ảnh chụp căn nhà từ phía ngoài, trước sân trồng thêm rất nhiều loại hoa đủ màu sắc, hàng rào trắng còn có một cây hồng trùm uốn quanh, nhìn yên bình đến mức cực kỳ giống căn nhà trong mơ của cậu.

Khiến cho cậu có cảm giác thân quen như ngôi nhà của ông nội Tạ Lâm nhiều năm trước.
Trong lúc Trình Dư còn đang thất thần Tạ Lâm lại nhắn tin đến.
Tạ Lâm: [Tối nay có phải tăng ca không? Nếu không tôi qua đón em chúng ta cùng đi xem nhà.]
Hai từ "chúng ta" này khiến Trình Dư hơi dừng lại một chút, nhưng thiết kế căn này thực sự khiến cậu rất hài lòng thật muốn đi xem trực tiếp một lần, cậu đồng ý.
Trình Dư: [Được.]
Tạ Lâm: [Tan làm tôi qua đón em.]
Trình Dư không trả lời nữa mà tiếp tục làm việc, chỉ là cậu không thể tập trung được như trước, cứ chốc lát lại mở tấm hình kia ra xem.

Cậu không còn trẻ trung gì nữa, bằng tuổi cậu người ta đã có gia đình có con cái có mái ấm riêng sống hạnh phúc, cậu đã không có người bạn đời ngay cả gia đình cũng không, cho dù có cố gắng đến đâu nói không chạnh lòng vẫn là nói dối.1
Ai chẳng muốn tìm cho bản thân một bến đỗ an toàn.
Thế nhưng người đã chịu tổn thương một lần rất khó mở lòng ra lần nữa, trong nhiều năm qua cậu cũng cố gắng bắt đầu một mối quan hệ mới nhưng lại không có kết quả gì.
Cậu thở dài, làm việc cũng không thể tập trung nên gấp laptop lại thôi không làm nữa.

Giờ này cũng gần đến giờ tan làm, cậu thu dọn đồ đạc đứng trước cổng công ty dự định chờ Tạ Lâm tới đón.
Hôm nay trời lất phất mưa, nếu muốn ra đến nơi đỗ xe cũng phải đi một đoạn không có mái che, Trình Dư nhìn mưa không to lắm định ôm bụng chạy đi nào ngờ bỗng nhiên có một chiếc ô đen đưa đến trước mặt.
Trình Dư ngẩng đầu lên bắt gặp gương mặt dịu dàng của Tạ Lâm, anh nghiêng ô về phía cậu nói:
"Thấy trời mưa nên tới sớm hơn một chút chờ em không ngờ lại đúng lúc bắt gặp."
Anh mỉm cười hơi rũ mắt xuống nhìn cậu hỏi: "Chúng ta cũng xem như có duyên phải không?".


Bình luận

Truyện đang đọc