KHÔNG BIẾT SAO YÊU EM

Bạch Tổng bị thất sủng, sáng sớm nó đã bị hai người trên giường đạp xuống đất, lúc nhảy xuống dưới giường vẻ mặt nó vẫn còn sửng sốt, sau đó nó căm phẫn muốn nhảy ngược trở lên lại. Đồng Kỳ tỉnh dậy, cô vừa mở mắt ra, đập vào mặt chính là xương quai xanh như ẩn như hiện của người đàn ông, tay anh đặt bên hông cô, lông mày hơi cau lại, ngủ rất sâu.

Ngón tay trắng nõn nà của Đồng Kỳ nhẹ nhàng vén cổ áo anh lên, đầu ngón tay lưu luyến trên xương quai xanh nhớ lại lời nói của người đàn ông này tối qua.

Người cũng hơn ba mươi tuổi rồi vẫn còn làm cho người ta rất đau lòng.

Đồng Kỳ khẽ ngẩng đầu, hôn lên cằm anh.

Đồng Kỳ trở mình ngồi dậy, đôi chân dài trắng nõn tinh tế của cô vừa chạm đất liền thấy được gương mặt cực kỳ tủi thân của Bạch Tổng.

Đôi mắt nhỏ chớp chớp, rất mau sau đó nước mắt liền rơi xuống.

Đồng Kỳ khẽ cười một tiếng, rồi thở dài với nó.

Bạch Tổng rất không vui, dùng đôi chân chó của mình chống lên mép giường, cố gắng đánh thức người đàn ông đẹp trai anh tuấn đang ngủ say trên giường kia, Đồng Kỳ cúi người xuống, ôm Bạch Tổng vào lòng.

Bạch Tổng liền nguôi giận, nghiêng nghiêng đầu chó sảng khoái nhắm mắt lại ——

Đồng Kỳ xuống giường, nói nhỏ: “Đi, chúng ta đi đánh răng rửa mặt.“

“Gâu ——“ – Bạch Tổng cũng nhỏ tiếng sủa một cái, sau đó lắc lư thân hình đi theo Đồng Kỳ vào phòng tắm.

Hôm nay Đồng Kỳ dậy rất sớm, chuông báo thức vẫn còn chưa reo, cô dẫn theo Bạch Tổng tinh thần sảng khoái ra khỏi phòng tắm, đi về hướng phòng ngủ, Liêu Thành Xuyên vẫn chưa tỉnh, tư thế cũng không thay đổi, ánh sáng bên ngoài theo khe hở chiếu lên gương mặt anh, vừa đẹp trai vừa gợi cảm.

Đồng Kỳ dựa lên cửa nhìn một hồi, rồi mới xoay người đi đến phòng bếp.

Nấu bữa sáng.

Cô hầm một chút cháo sườn heo rau diếp, chỉ có điều rau diếp để qua đêm nên hơi héo, nhưng vẫn có thể nhặt ra được một ít.

“Chào.“ – giọng nói trầm thấp của Liêu Thành Xuyên truyền đến. 

Đồng Kỳ đang nếm thử canh sườn heo vừa nấu xong, không quay đầu lại, trả lời: “Chào.“

Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm cô từ phía sau, mang theo mùi kem đánh răng và hương vị tươi mát của sữa rửa mặt phả vào mặt Đồng Kỳ, cô nghiêng đầu: “Anh dùng sữa rửa mặt của em?“

“Ừm, hơi dầu.“

Liêu Thành Xuyên hôn lên khóe môi cô, cũng nếm được mùi sườn heo.

Đồng Kỳ khẽ cười: “Anh dùng nhãn hiệu gì?“

“XX, nhưng mà anh ít dùng.“

Đồng Kỳ chậc một tiếng: “Nhãn hiệu nổi tiếng nha, chẳng trách da anh lại tốt như vậy.“

Ngón tay Liêu Thành Xuyên phủ lên, xoa xoa sườn mặt Đồng Kỳ: “Em so với anh còn tốt hơn.“

Đồng Kỳ đặt cái muôi xuống, lấy rau diếp bỏ vào, nói: “Đương nhiên em tốt hơn anh rồi, phụ nữ dùng sản phẩm chăm sóc da cũng giống như đàn ông các anh hút thuốc.“

Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Giống với đàn ông hút thuốc, em không hút thuốc à?“

Đồng Kỳ ho khan hai tiếng: “Lỡ lời, giống như đàn ông các anh mua đồng hồ.“

“Ừm, đồng hồ, xe, đều là thứ mà đàn ông thích.“

Đồng Kỳ cười lớn: “Còn nữa, đàn ông các anh thích nhất là mỹ nữ.”

Liêu Thành Xuyên thản nhiên đáp: “Không, chỉ có em mới là niềm yêu thích của anh.”

“Lắm lời.“

Nấu xong cháo sườn heo rau diếp đã sắp bảy giờ ba mươi, Đồng Kỳ múc ra để nguội, hai người ngồi đối diện trên bàn ăn bắt đầu ăn cháo. Sau khi Đồng Kỳ ăn hai ngụm cháo, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, sao anh có được nhật ký của em?“

Liêu Thành Xuyên nhìn xuống đất.

Đồng Kỳ cũng nhìn theo tầm mắt anh, liền nhìn thấy cái đuôi đang đung đưa của Bạch Tổng, lắc qua lắc lại lắc qua lắc lại.

Đồng Kỳ híp mắt: “Nó nói với anh?“

Liêu Thành Xuyên xoa xoa chùm lông trên đầu Bạch Tổng: “Không phải, nó ngậm đem xuống.“

Đồng Kỳ: “Thành tinh rồi!“

Bạch Tổng: “Gâu gâu gâu“ – sau khi lập nước không được phép thành tinh!

Liêu Thành Xuyên lại xoa xoa lông trên đầu nó nói: “Cám ơn con, bảo bối.“

“Gâu——“ – khách sáo làm gì, người một nhà cả.

Hai người ăn sáng xong, cùng nhau ra ngoài, Liêu Thành Xuyên nói muốn đưa Đồng Kỳ đi làm. Đồng Kỳ lấy chìa khóa xe ra lắc lắc trên tay: “Không cần đâu, em tự lái xe đi.“

Liêu Thành Xuyên nhìn chìa khóa xe trên tay cô, là logo Honda, anh hỏi: “Em không thích Audi?“

Đồng Kỳ than một tiếng: “Xe đẹp ai mà không thích chứ? Nhưng mà gần đây công ty các anh kéo đến quá nhiều thành tích, có rất nhiều nhân vật lớn muốn được đưa đón nên em để cho trợ lý lái rồi.“

Liêu Thành Xuyên gật đầu.

Sau đó tiến lên, hôn lên trán Đồng Kỳ: “Anh tôn trọng em, nhưng chiếc xe này của em nên đổi rồi.“

Đồng Kỳ mỉm cười: “Chỗ nào cần đổi chứ? Em chạy chưa đến ba năm, còn rất mới.“

“Phụ nữ đều thích Maserati, chỗ anh có một chiếc, em chạy không?“

“Không, em không chạy đâu, chiếc xe của em còn rất mới.“ – Đồng Kỳ túm chặt cổ áo anh, hôn một cái lên cằm anh, mặt mày cong cong nói: “Em có lý tưởng của cuộc đời mình, cũng có quan điểm tiêu tiền của riêng mình, em ở bên anh chỉ bởi vì anh là Liêu Thành Xuyên.“

Liêu Thành Xuyên cúi đầu nhìn cô, nhìn thấy sự tự tin trong đôi mắt lấp lánh của cô, cánh tay siết lấy đem cô ôm chặt vào lòng, cũng cúi đầu hôn cô. Cuối cùng, anh thấp giọng nói: “Em như thế này thật sự làm người khác say mê, nhưng nếu có một ngày em trở thành nhánh tầm gửi, anh cũng sẽ đem toàn bộ những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này cho em.“

Đồng Kỳ sửng sờ nhìn Liêu Thành Xuyên, trong lòng như có một dòng nước ấm mạnh mẽ chảy qua.

Phụ nữ mà, mọi mong cầu chẳng qua chỉ là mấy thứ này. Người mà anh ấy yêu chính là con người chân thật của bạn.

Cho dù bạn là bức tường đồng, bức tường sắt hay chỉ là mảnh giấy vụn.

Nhưng trước khi bạn gặp được người như vậy,  bạn nhất định phải làm cho bản thân trở nên tốt đẹp hơn, chọn lựa cho mình một con đường phù hợp nhất.

Hai người đứng dưới hầm xe nhìn nhau mấy giây lại hôn nhau một lúc, sau đó mới đi về hướng xe mình. Đồng Kỳ lên xe, hạ cửa kính xuống, nở nụ cười nói: “Liêu Tổng, buổi tối gặp.”

Liêu Thành Xuyên cũng hạ kính xe, nhướng mày với cô: “Được, tối gặp.“

Đồng Kỳ khởi động xe chạy ra khỏi hầm xe trước, chạy về hướng nhà hàng.

Công việc bận rộn, bởi vì thành tích của nhà hàng đang phát triển. Vốn dĩ yêu cầu của Đồng Kỳ với nhà hàng đã rất nghiêm khắc, nhưng vì để không đập bể chén cơm người môi giới này của Liêu Thành Xuyên, nên Đồng Kỳ lại càng yêu cầu cao hơn nữa. Toàn bộ nhân viên của nhà hàng trong vui vẻ có khổ đau tiến bước về phía trước.

Hiệu suất tăng cao đồng nghĩa với tiền lương và phúc lợi của họ dự đoán cũng được tăng theo, cũng có nghĩa là không gian phát triển sẽ càng lớn.

Ở trước mặt nhà hàng trung tâm với nhà hàng Thành Hoàng, càng có thể nở mày nở mặt.

Đồng Kỳ vừa đến nhà hàng đã bận rộn đến quay cuồng, trợ lý chạy trước chạy sau. Hôm nay có một doanh nghiệp tổ chức tọa đàm ở sảnh lầu hai.

Chỗ được đặt tổng cộng là 200 người.

Cho dù là bàn ghế, trái cây, nước hay cơm trưa, tất cả đều đã được chuẩn bị từ sớm.

Đồng Kỳ đích thân đi giám sát, lại đến chào hỏi với giám đốc của doanh nghiệp kia. Giám đốc doanh nghiệp cười với cô: “Nếu có thể mời được Liêu Tổng đến giảng giải cho nhân viên của chúng tôi, việc này rất tốt.“

Doanh nghiệp này là khách hàng cũ của Đồng Kỳ.

Dường như mỗi này đều tổ chức tọa đàm hai ba lần, vì để nâng cao tố chất và kỹ năng của nhân viên cũng như mở rộng tư tưởng của họ.

Đồng Kỳ mỉm cười: “Cái này……hẳn là không khó nhỉ?“

Liêu Thành Xuyên thỉnh thoảng cũng sẽ giảng bài, nhưng phần lớn đều sẽ tổ chức ở trường, có lúc anh cũng tham gia một số buổi tọa đàm thương mại.

Ngoài nghe Liêu Thành Xuyên giảng bài thì nhìn được mặt cũng đủ rồi.

Giang Tổng cười, híp híp mắt: “Giám đốc Đồng, đừng nói tôi không biết gì, chuyện này tôi biết rõ mà, gần đây Liêu Tổng đang theo đuổi cô đúng không?“

Đồng Kỳ giả vờ kinh ngạc: “Hả? Cái này mà ngài cũng biết á?”

Giang Tổng cười híp mắt, chỉ đồng Đồng Kỳ: “Còn giả vờ với tôi sao?”

Đồng Kỳ cười đẩy bả vai Giang Tổng: “Đi thôi, còn gì cần tôi lưu ý nữa không, ngài cứ nói với tôi, tôi giúp ngài sắp xếp.“

Giang Tổng thích Đồng Kỳ ở điểm này, cô phục vụ khách hàng như đối đãi với một người bạn cũ.

Giang Tổng nửa đùa nửa thật:  “Cô có thể thuyết phục Liêu Tổng đến giảng một lớp cho nhân viên chúng tôi không, tôi sẽ giới thiệu cho cô ba khách hàng lớn, thế nào?“

Đồng Kỳ mỉm cười: “Tôi đâu phải vợ anh ấy, không quản được anh ấy sẽ đến giảng bài cho ai đâu. Giang Tổng ngài đừng làm khó tôi. Hơn nữa, ông có khách hàng thì nhất định sẽ giới thiệu cho tôi!“

Giang Tổng vừa nghe xong liền cười lớn, nắm tay Đồng Kỳ: “Cô lợi hại, tôi nói không lại cô, ở chỗ tôi thật sự có ba khách hàng, đợi lát nữa sẽ đưa tư liệu cho trợ lý của cô.“

“Được, cám ơn nhé ông chủ Giang.“ – Đồng Kỳ trở tay bắt tay ông ta, rồi nhân cơ hội rút tay về.

Giang Tổng cười cười, lại không nói gì nữa, sau đó đi vào trong sảnh.

Đợi người đến đông đủ rồi.

Giang Tổng đi lên giảng bài, toàn bộ nhân viên đều ngồi bên dưới. 

Lúc này Đồng Kỳ mới từ trong hội trường đi ra, cũng dặn nhân viên trông coi, cô thở phào một hơi.

Từ sáng sớm đã bận quay cuồng cho đến giờ.

[ Bốn cô gái nhỏ (4) ]

[ Đồng Mạn: @Đồng Kỳ, cậu về chưa? Con mẹ nó tớ đã về rồi này. ]

[ Đồng Kỳ: ừ, tớ về rồi, muốn hẹn tớ? ]

[ Tử Đồng: Phải hẹn nha, chậc chậc. ]

[ Vu Hân: Tớ bận sắp thành chó rồi, ngày mai còn phải đi bàn chuyện vải cho mùa sau. ]

[ Đồng Mạn: Vậy là chỉ có bọn tớ đi thôi sao? ]

[ Vu Hân: Ừm, các cậu đi đi. ]

[ Tử Đồng: Cậu luôn vắng mặt, sau này trong nhóm sẽ biến thành Ba cô gái nhỏ. ]

[ Vu Hân: …… Haha, không có tớ, các cậu trông thế nào? ]

[ Đồng Kỳ: Đứa trẻ không ai cần. ]

[ Đồng Mạn: Hahahahaha ( ôm bụng cười to) ]

[ Tử Đồng: ( mặt ghét bỏ) ]

Đồng Kỳ uống một ngụm cà phê, thoát ra khỏi nhóm Wechat.

Vừa mới thoát ra, Wechat vang lên.

[ Tương Tương: Ngày mai em ngồi tàu cao tốc lên đó, gửi địa chỉ nhà chị cho em. ]

[ Đồng Kỳ: Ngày mai mấy giờ? ]

[ Tương Tương:  Khoảng ba giờ rưỡi chiều đến. ]

[ Đồng Kỳ: Địa chỉ Tiểu khu Kim Hải XXXXX ]

[ Tương Tương: Được. ]

Đồng Kỳ nhìn đối phương gửi chữ “được” đến, hơi ngừng một chút, dựa lên lưng ghế.

Cô chỉ có một cô em gái duy nhất là Đồng Tương, mà dường như chưa từng thân thiết bao giờ.

Nhưng ba mẹ con bé lại có quan hệ rất tốt với ba mẹ cô.

Đồng Kỳ thở dài.

Sau đó vẫn gửi cho Đồng Tương một tin nhắn.

[ Đồng Kỳ: Ngày mai xuống tàu cao tốc thì gửi Wechat cho chị, chị đến đón em. ]

Tốt xấu gì cũng là bác gái cả đã dặn dò.

Đồng Kỳ làm tốt việc này cũng là nên làm.

[ Tương Tương: Không cần đâu, chị cứ bận việc đi, em tự đi được, có tàu điện ngầm. ]

[ Đồng Kỳ: Vậy được. ]

Nếu con bé không cần, cô cũng không ép.

[ Liêu Thành Xuyên: Buổi tối có về ăn cơm không? ]

[ Đồng Kỳ: Không về, có hẹn. ]

[ Liêu Thành Xuyên: Ừ, tối nay anh cũng sẽ về trễ một chút. ]

[ Đồng Kỳ: Vừa khéo. ]

[ Liêu Thành Xuyên: Em có hẹn với ai? ]

[Đồng Kỳ: Anh đoán đi? ]

[ Liêu Thành Xuyên: Chị em tốt? ]

[ Đồng Kỳ: (cười) ]

[ Liêu Thành Xuyên: Vợ, phải trung thủy với anh. ]

[ Đồng Kỳ: …… Bảo bối à, sẽ như vậy. ]

[ Liêu Thành Xuyên: …… ]

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc