KHÔNG BIẾT SAO YÊU EM

Biệt thự Liêu gia.

Hôm nay là hai mươi chín tết.

Ngày giỗ của Liêu Chính Hải, La Tây mặc một chiếc váy len dài màu trắng, di chuyển trong phòng khách, Liêu Trung Nguyên kẹp điếu thuốc trên tay, sắc mặt u ám: “Bà đừng đi nữa, nếu nó không muốn đến thì thôi!”

La Tây đứng lại, nhìn về phía ông: “Nếu không phải tại ông, con trai có ngay cả cửa cũng không vào không?”

Liêu Trung Nguyên cười lạnh một tiếng, búng tàn thuốc điếu xì gà, uống một ngụm trà: “Nó vì một người phụ nữ mà cãi nhau với chúng ta, chẳng lẽ nó không sai?”

La Tây đứng im, nhìn Liêu Trung Nguyên một cách lạnh lẽo.

Bà nhẫn nhịn.

Bà thỏa hiệp.

Ánh mắt của bà quá thẳng thắn quá lạnh lùng, tay kẹp thuốc của Liêu Trung Nguyên thoáng dừn lại, ông nói: “Tôi cũng vì tốt cho nó.”

La Tây hừ lạnh.

Liêu Trung Nguyên nhìn vợ mình chằm chằm, đột nhiên có cảm giác nhẹ nhàng.

Đêm đến, má Lưu chuẩn bị tiền giấy và đồ cúng đặt trên bàn, hỏi La Tây: “La Tây?”

La Tây thu hồi tầm mắt nhìn chăm chú ra cửa lại, nhìn má Lưu, có chút bất lực sau đó khẽ gật đầu: “Bắt đầu thôi, không đợi nữa.”

Bà vừa dứt lời, ngoài cửa có ngọn đèn lóe lên.

Trái tim La Tây nhảy một nhịp, nhìn ra bên ngoài, trên mặt dâng lên vẻ mừng như điên.

Chiếc Mercedes màu đen dừng lại trước cửa, Liêu Thành Xuyên mặc áo gió màu đen to rộng đi vào nhà, La Tây lập tức nở nụ cười đi đón anh, nhưng Liêu Thành Xuyên chỉ thờ ơ nhìn lướt qua bà, vẻ mặt xa cách, hai mẹ con đứng trên bậc thềm nhìn nhau.

Đầu gối La Tây mềm nhũn, dựa vào tường.

Trong lúc hoảng hốt, bà nhìn thấy Liêu Trung Nguyên của ba mươi năm trước.

Bà hoàn hồn, nắm lấy cánh tay Liêu Thành Xuyên: “Con trai.”

Liêu Thành Xuyên thờ ơ nhìn bà: “Mẹ làm gì vậy?”

La Tây nắm chặt anh.

Liêu Thành Xuyên nói: “Con đến thắp hương cho ông nội, mẹ buông tay.”

Hốc mắt La Tây ửng hồng, bà siết chặt tay anh: “Con nghe mẹ nói, không phải mẹ phản bội, mẹ thật sự có nỗi khổ bất đắc dĩ, con phải tin mẹ.”

Gương mặt Liêu Thành Xuyên cũng không dao động: “Con đã quen rồi.”

La Tây tựa như bị ai đấm một cái, buông anh ra. Liêu Thành Xuyên nhìn bà như vậy, trái tim lại mềm lòng một chút, anh đỡ lấy bà, trong lúc La Tây cảm thấy tình hình không phải tệ như vậy thì Liêu Thành Xuyên lại buông bà ra.

Liêu Trung Nguyên dụi tắt xì gà nhìn con trai đi vào, Liêu Thành Xuyên chỉ nhìn bức ảnh đen trắng của ôn nội mà thôi, sau đó anh nhận lấy nhang má Lưu đưa qua, thắp hương rồi quỳ thẳng trước di ảnh của ông nội, thấp giọng nói: “Xin lỗi ông nội, bây giờ con mới đến.”

Liêu Trung Nguyên cười lạnh một tiếng: “Anh giỏi thật đấy, lớn rồi, vì một người phụ nữ mà muốn cắt đứt quan hệ với chúng tôi. Ba, ba nói đi ba nhìn đi…”

La Tây hét lớn: “Liêu Trung Nguyên ông im miệng đi! Ông còn nói thêm một câu tôi lập tức rời khỏi!”

Liêu Trung Nguyên sửng sơ, ông nhìn La Tây. Bà tựa lên tủ giày, hốc mắt ầng ậng nước.

Bầu không khí trầm xuống đến mức đóng băng, Liêu Thành Xuyên không có cảm giác gì, anh yên tĩnh quỳ trước mặt ông nội.

Má Lưu nhìn căn nhà bất ổn, nhất thời lòng đau mà đầu cũng đau.

Liêu Thành Xuyên vào nhà chưa tới nửa giờ, quỳ trước mặt ông nội nửa giờ liền đứng dậy rời đi.

La Tây đuổi theo, đoán chừng bà không đuổi kịp nên sau khi quay trở vào, bà bắt đầu cãi nhau với Liêu Trung Nguyên. Cả căn nhà tối tăm rối loạn.

Mà bên trong chiếc Mercedes màu đen.

Liêu Thành Xuyên nắm chặt vô lăng, nửa giấy sau tay càng nắm chặt hơn, dường như muốn tháo vô lăng ra vậy.

Anh nhớ Đồng Kỳ.

***

Mùng hai tết.

Liêu Thành Xuyên đã xuất phát từ sáng sớm, đến nhà Đồng Kỳ khoảng mười hai giờ trưa.

Cả nhà Đồng Kỳ quay mòng mòng bận bịu cả một buổi sáng, ông nội đã mấy lần giục Đồng Kỳ gọi điện cho Liêu Thành Xuyên, cô bất đắc dĩ: “Ông nội, người ta đang lái xe, không thể gọi mãi quấy rầy anh ấy.”

Ông nội ồ một tiếng.

Kết quả bà nội đi vào, lại bảo Đồng Kỳ gọi.

Đồng Kỳ quả thực không còn cách nào khác, cô tựa lên sofa cầm điện thoại chơi, ai bảo cô cũng không gọi.

Chịu đựng như vậy cả một buổi sáng, thật sự là cực hình, rõ ràng ngày thường buổi sáng trôi qua rất nhanh, hôm nay như giống như một năm vậy.

Cho đến khi chiếc Mercedes màu đen tiến vào con hẻm, bà nội đi dạo bên ngoàivừa nhìn thấy người đến, lập tức hô: “Đến rồi đến rồi, Kì Kì con xem xem có phải xe của Thành Xuyên không? Ai, Kỳ Kỳ gọi con đó!”

Dáng vẻ khẩn trương này cứ như người đến chính là cháu trai của bà vậy.

Đồng Kỳ bỏ điện thoại xuống, thò đầu ra cửa sổ, đúng là chiếc xe đó, xe đến gần, chạy đến cửa chính thì ngừng lại, Liêu Thành Xuyên từ trên xe bước xuống, mặc một chiếc áo khoác to rộng màu đen, vừa chui ra liền nhìn thấy Đồng Kỳ ở cửa sổ đối diện, anh cong khóe môi cừoi với cô.

Đồng Kỳ không kịp đề phòng, mặt bắt đầu ửng đỏ.

Cô nhảy xuống sofa, đẩy ông nội ra ngoài.

Bà nội đứng ở bên cạnh cửa, Liêu Thành Xuyên xách valy xuống, tiến lên ôm bà nội cười nói: “Bà nội năm mới vui vẻ!”

Bà nội bị cái ôm này của anh làm cho chút ý kiến kia tan rã bớt, bà vỗ vỗ vai anh: “Năm mới vui vẻ, mau vào nhà, bên ngoài lạnh.”

Liêu Thành Xuyên gật đầu, dìu bà nội đi vào nhà, đến trước mặt Đồng Kỳ và ông nội, ánh mắt sâu sắc nhìn Đồng Kỳ, cười như không cười.

Đồng Kỳ cắn răng: “Nhìn gì mà nhìn?”

Anh cúi đầu bật cười, sau đó ngồi xổm xuống, ôm ông nội: “Ông nội, năm mới vui vẻ.”

Ông nội gật đầu: “Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ, mau vào đi, dì con chuẩn bị chè trôi nước cho con rồi, ăn chút chè trôi nước…”

Bà nội đứng một bên thì thầm: “Dì? Gọi mẹ, đã lĩnh chứng rồi còn đâu!”

Liêu Thành Xuyên gật đầu: “Ừm, phải gọi ba mẹ rồi.”

Tiêu Ngọc Mai vừa lau tay vừa đi ra, sau khi nghe vậy, có hơi ngượng ngùng: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh.”

Sau đó ngước đầu nhìn lên lầu: “Đồng Khải Lập, con rể ông đến rồi, mau xuống.”

Đồng Khải Lạp ở trên lầu đáp một tiếng.

Chè trôi nước lần này chính là đặc biệt làm để đón tiếp con rể, bên trong viên chè còn gói hai cái trứng gà, rất ngọt ngào, Tiêu Ngọc Mai bưng chè ra đặt lên bàn, nói: “Phải ăn hết đó”

Liêu Thành Xuyên cầm thìa lên gật đầu: “Vâng ạ.”

Nhưng viên chè cho vào miệng thật sự quá ngọt, anh hơi nhíu mày, Đồng Kỳ ngồi bên hong anh, vừa chống cằm vừa mỉm cười nhìn anh.

Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, múc một viên đưa đến bên môi cô.

Đồng Kỳ há miệng cắn một miếng: “Ngọt quá.”

Liêu Thành Xuyên cười: “Đúng chứ? Anh cũng cảm thấy quá ngọt, vợ à, hay là em ăn phụ anh?”

Tiêu Ngọc Mai đứng bên cạnh: “Không được, con phải tự ăn hết.”

Liêu Thành Xuyên: “…..”

Đồng Kỳ cười một trận, cô lẳng lặng nhìn sườn mặt anh giống như đã rất lâu chưa gặp anh vậy. Người đàn ông góc cạnh rõ ràng, viên chè vào miệng khẽ nhai, hai má cũng động đậy theo. Đồng Kỳ nhịn không được đưa tay chọc lên mặt anh, anh nở nụ cười, chợt nắm lấy tay cô, áp dưới mặt bàn, nhất định không chịu buông ra.

Ăn xong chè trôi nước là ăn cơm trưa, buổi sáng Tiêu Ngọc Mai đích thân đi mua nguyên liệu tươi mới, nấu một bữa cơm ngon đặt trên bàn. Bác gái cả cũng sang, nhìn thấy Liêu Thành Xuyên cứ khen không ngớt, trò chuyện đến gần hai giờ đồng hồ mới rời đi, sau khi đi rồi bà nội lại khẩn cấp muốn nói chuyện.

Đồng Kỳ kéo Liêu Thành Xuyên đi thẳng lên lầu, nói vọng xuống dưới: “Anh ấy phải ngủ một chút, lái xe cả buổi sáng rất mệt.”

Tiêu Ngọc Mai nói: “Được, nghỉ ngơi tốt một chút.”

Bà nội có hơi bực bội nhưng không còn cách nào khác.

Vừa lên lầu, Đồng Kỳ liền bị Liêu Thành Xuyên đè lên tường hôn môi, Đồng Kỳ hé miệng ngậm môi anh, anh hôn rất sâu, rất nồng nhiệt. Một giây sau lập tức ôm cô đi vào phòng, chân khẽ đẩy, cửa liền đóng lại, cô ngồi vắt ngang trên đùi anh, ôm cổ anh đánh giá từ trên xuống dưới: “Em xem xem ông xã nhà em gần đây có tiều tụy chút nào không?”

Liêu Thành XUyên ngẩng mặc cô đánh giá, nở nụ cười: “Em cảm thấy anh có đẹp trai hơn không?”

Đồng Kỳ véo cổ anh: “Em nói là tiều tụy.”

Liêu Thành Xuyên: “Diều đó không tồn tại.”

Anh lại lần nữa đè áp xuống, chặn cô lại.

Hai người quấn lấy nhau, môi cô bị anh cắn đến phát đau, cả hai rất nhanh sau đó liền muốn lên giường, áo len của cô bị anh kéo lên một nửa, Đồng Ky lập tức túm cánh tay anh, thở dốc nói: “Đợi đã, em có chuyện muốn nói với anh.”

Liêu Thành Xuyên dừng lại, ánh mắt nhìn cô chăm chú: “Em nói đi.”

Đồng Kỳ dựa lên vai anh: “Bây giờ anh với người nhà là tình huống gì?”

“Không có gì cả.”

“Tại sao nhất định phải cắt đứt quan hệ?”

“Anh muốn cứoi em.”

“Anh đã cưới rồi.”

“Không đủ, anh muốn cho em một hôn lễ.”

“Chuyện này không quan trọng.”

“Chuyện này rất quan trọng.”

Đồng Kỳ: “…….”

Một lát sau, cô nói: “Chúng ta đãi tiệc ở quê đi.”

Liêu Thành Xuyên thoáng giật mình, anh nhíu mày: “Em nói gì?”

Đồng Kỳ cười: “Chúng ta đãi tiệc ở quê của em đi, về phần những chuyện bên ngoài kia, chúng ta không quan tâm nữa.”

Liêu Thành Xuyên: “Anh không đồng ý.”

“Tại sao?”

“Không tại sao cả, nếu như em không ngại anh không có ba mẹ, ba mẹ không đến hôn lễ, chúng ta sẽ tổ chức ở thành phố S, anh sẽ mời tất cả bạn bè của anh đến, truyền thôn cũng mời đến, để người khắp cả nước biết anh đã cưới em.”

Một hôn lễ không có ba mẹ nhà trai.

Đồng Kỳ không để tâm đến phương diện này, nhưng cô để tâm đến anh.

Sau đó, anh sẽ bị biết bao nhiêu người nói ra nói vào.

Cũng có thể sẽ có biết bao nhiêu người nói anh tự tổ chức hôn lễ.

Rất không có giáo dục.

Đồng Kỳ nói: “Vậy trước đừng làm nữa, ở nhà em cũng không làm.”

Liêu Thành Xuyên đột nhiên ôm chật cô, rất chặt rất chặt, tháp giọng nói: “Xin lỗi, nghe em vậy, đãi tiệc ở nhà em trước.”

Anh vừa nghĩ đến tổ chức hôn lễ ở thành phố S nhưng nếu họ hàng thân thích của Đồng Kỳ biết trong hôn lễ không có ba mẹ anh, sẽ nghĩ cô như thế nào.

Liêu Thành Xuyên liền đau lòng, ôm cô thật chặt.

Đồng Kỳ nói: “Thật ra bà nội em khá căng thẳng, bà cảm thấy lĩnh chứng rồi mà không tổ chức sẽ bị người ta cười chê, ở trong nhà làm một bữa tiệc đơn đơn giản giản là được rồi.”

Liêu Thành Xuyên không cam lòng ừm một tiếng.

Mà lúc này điện thoại Liêu Thành Xuyên vang lên, anh ôm Đồng Kỳ nghe máy.

Nghe được lời nói ở bên kia, Liêu Thành Xuyên sửng sờ: “Mẹ, mẹ nói cái gì?”

Đồng Kỳ vừa nghe thấy tiếng mẹ, nhất thời căng thẳng nhìn anh.

La Tây cười nói: “Mẹ với lão Trần đang trên đường đợi chút nữa có thể đến nhà Đồng Kỳ rồi, google chỉ đến thôn Lĩnh Hạ ở thành phố C, là nơi này đúng không?”

Liêu Thành Xuyên trả lời theo bản năng: “Đúng rồi.”

La Tây: “Được rồi, đợi mẹ.”

Liêu Thành Xuyên: “Ừm.”

Cúp máy, anh nhìn về phía Đồng Kỳ, đôi mắt ánh lên ý cười, đem cô ôm chặt rồi hôn cô: “Mẹ anh đến rồi.”

“Sau đó?”

“Chắc là vì chuyện của chúng ta mà đến.”

Đồng Kỳ cười: “Dì không phản bội sao?”

Liêu Thành Xuyên nghịch bàn tay cô, ánh mắt tươi cười.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc