KHÔNG BIẾT SAO YÊU EM

Cho nên ngừoi đầu tiên được mời chính là Lưu Tử Đồng, sau đó mới đến những người khác. Lớp trưởng bây giờ đã bước chân vào ngành tài chính, trở thành một tinh anh trong ngành. Mấy người Đồng Kỳ còn chưa đến, cậu ấy đã đứng đợi ngoài cửa rồi, Lục Lê mặc một chiếc váy bó sát, khoác một cái áo khoác ngắn bên ngoài, lừoi biếng đứng ở đó vuốt tóc, nhìn thấy hai chiếc xe vừa ngừng lại, lớp trưởng tiến lên mở cửa xe giúp Tử Đồng.

Tử Đồng cầm túi xách hàng hiệu trong tay, híp mắt cười: “Lớp trưởng cậu càng ngày càng đẹp trai nha.”

Lớp trưởng cười cười, giúp cô xách túi: “Gần đây đang làm gì vậy?“

Tử Đồng: “Làm trợ lý diễn viên.“

Lớp trưởng bật cười, không để trong lòng, cho rằng cô chỉ đang nói đùa.

Tử Đồng bị mấy người này nịnh nọt thành quen, phất tóc trợn mắt, khoác tay Đồng Kỳ cười nói: “Cậu xem, chị Lục thế mà đứng ở cửa chờ tụi mình kìa.“

Đồng Kỳ nhìn thoáng qua, nói: “Cô ta đang đợi cậu.“

“Thôi.“

Lúc này lớp trưởng cũng trông thấy Đồng Kỳ, giúp cô cầm túi xách: “Đồng Kỳ, từ trước giờ cậu không hề già ha, bây giờ đã hai mươi tám mà trông cứ như mười tám ấy.“

Đồng Kỳ xoa xoa mặt: “Phải không? Vẫn còn đẹp sao? “

“Đẹp.“ – Lớp trưởng gật đầu.

Sau đó cậu ta chào hỏi với Đồng Mạn và Vu Hân ở phía sau, Đồng Kỳ với Tử Đồng đi lên bậc thang, Lục Lê kéo cánh tay Đồng Kỳ: “Đợi cậu lâu lắm rồi đó.“

Đồng Kỳ nổi da gà, nhíu mày: “Đợi tôi.“

Lục Lê nói: “Đúng vậy, hôm nay có một phần đại lễ.“

“Đại lễ gì?”

“Vào trong sẽ biết.“

Lời Lục Lê vừa nói ra, một người đàn ông từ trên lầu đi xuống, trong nháy máy Đồng Kỳ nhìn thấy anh, dường như nhìn lầm, cô chớp chớp mắt.

Người đàn ông đi đến trước mặt cô, cười nói: “Đã lâu không gặp, Đồng Kỳ.“

Đồng Kỳ hoàn hồi, mỉm cười: “Đã lâu không gặp.“

Tử Đồng chậc một tiếng: “Ai dô, Trần tiên sinh còn chưa kết hôn sao?“

Trần Trang cười cười: “Chưa, còn……“ – Tầm mắt anh ta dừng lại trên gương mặt Đồng Kỳ, ý tứ rất rõ ràng, Lục Lê nghiêng đầu bên tai Đồng Kỳ, nói khẽ: “Đôi giày rách của cậu, tớ trả lại cậu, bây giờ cậu cũng chưa kết hôn đúng không? Công việc thì thất bại, bây giờ Trần Trang là luật sư nổi tiếng, tớ thấy anh ta với cậu hợp nhau đấy.“

Đồng Kỳ cười lạnh: “Hợp với cậu hơn, ai nói tôi chưa kết hôn?”

Lục Lê cầm tay cô, nâng lên, vuốt ve ngón tay cô: “Nhẫn cũng không có, hơn nữa, tớ với Trần Trang năm xưa thật ra chưa có xảy ra chuyện gì cả, anh ta thật lòng thích cậu đó.“

Đồng Kỳ rút tay về: “Thôi được rồi, đã cùng nhau ngủ trên một cái giường, phần dưới cậu cũng nhìn sạch rồi mà còn chưa có gì?“

“Đó là say rượu làm loạn ——“ – Lục Lê cười tươi, lại không buông tay Đồng Kỳ ra.

Trần Trang cười một nụ cười thâm tình với Đồng Kỳ, vẻ mặt trong mắt không chứa một ai cả.

Nhìn đến nỗi Đồng Kỳ cảm thấy buồn nôn.

Đến buổi họp lớp hôm nay là sai lầm của cô.

Ba ngừoi Tử Đồng bởi vì sự xuất hiện của Trần Trang mà biểu cảm quái dị. Trần Trang, chính là tên bạn trai thứ hai của Đồng Kỳ, cái người mà vì nhu cầu nên mới quen nhau, đẹp trai anh tuấn, thân hình cao lớn, có nghề nghiệp đàng hoàng, gia đình cũng không tồi.

Lớp trưởng thấy bầu không khí quái lạ, tiến lên cắt đứt bầu không khí này, dẫn mọi người lên lầu hai, Đồng Kỳ sớm đã lạnh nhạt, chỉ là cảm giác bị phản bội lúc trước đã in sâu làm cho cô đến nay vẫn còn nhớ như in, sau khi đi vào phòng bao, cô không hề lên tiếng.

Ngồi chung với mấy ngừoi Tử Đồng, thong thả chơi điện thoại, ăn đồ ăn vặt trên bàn, lớp trưởng vì để nịnh nọt Tử Đồng mà đích thân pha trà, mô phỏng y như đúc.

Đồng Mạn dựa vào Đồng Kỳ, cúi đầu nói: “Trần tra(*) cứ nhìn chằm chằm cậu kìa.“

(*)Chữ tra trong tra nam á mọi người, không phải Mễ typing sai đâu.

Đồng Kỳ bóc đậu phộng bỏ vào miệng: “Nhìn thì để anh ta nhìn, chị em mình đẹp mà.“

Đồng Mạn: “Anh ta đúng là được đấy, lúc trước bị bắt gian trên giường, khẳng định Lục Lê cố ý.“

Lúc này, có người hỏi Lục Lê: “Bây giờ cậu có bạn trai chưa?“

Lục Lê ngước mặt lên nhìn Đồng Kỳ, cười đáp: “Có rồi, mới cầu hôn tớ.“

Nói xong cô ta lấy một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi xách ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, toàn bộ hiện trường xôn xao hẳn lên, mấy bạn học nữ theo bản năng giấu tay mình đi, đó là nhẫn kim cương một carat đó, so sánh với hai mươi mấy ba mươi mấy phân là nhận ra ngay.

Lớn hơn nhiều.

Bạn học đó hỏi tiếp: “Sao chưa nghe cậu nói qua vậy? Vòng bạn bè cũng giấu, cậu thật biết giấu quá đó, bạn trai cậu ở đâu? Lái xe gì thế?“

Lục Lê nhìn thẳng vào Đồng Kỳ, khóe môi mang theo sự đắc ý: “Cũng đâu có gì, hợp tác với tập đoàn Tín Lập, giúp bọn họ kiểm tra tính năng, lái xe á, lái chiếc BMW, cũng tàm tạm thôi ——“

Đồng Mạn vừa nhìn vừa bĩu môi: “Không biết khoe khoang cái gì nữa.“

Vu Hận trợn mắt: “Lục Lê là một diễn viên tốt, năm nào cũng như thế.“

Đồng Kỳ không để ý chút nào, liếc mắt cũng không thèm dòm đến chiếc nhẫn đang xoay tới xoay lui trên tay cô ta, hớp một ngụm trà lớp trưởng rót cho cô, còn nâng tách trà với cậu ta: “Trà ngon.“

Đổi lại cho lớp trưởng một nụ cười.

Lục Lê thấy Đồng Kỳ không có phản ứng, lập tức vừa cười vừa nắm lấy tay Đồng Kỳ, Đồng Kỳ giật mình, nhướng mi nhìn cô ta: “Làm gì?“

Lục Lê cúi đầu, vẻ mặt có hơi không biết làm sao: “Tớ nói xin lỗi với cậu có được không? Đã nhiều năm trôi qua, tớ biết cậu vẫn luôn đợi Trần Trang, vì để chuộc tội, tớ đã đến thành phố D tìm Trần Trang dẫn anh ấy tới đây, bây giờ, các cậu cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.“

Đồng Kỳ bình tĩnh nhìn Lục Lê.

Cô với Lục Lê ngồi cùng bàn, quan hệ coi như cũng được, nhưng cô gái này vẫn luôn so sánh với cô. Trước khi quen biết Trần Trang, quan hệ của hai người cũng được coi là bạn bè hòa nhã thân thiết, nhưng vì Trần Trang mới thật sự trở mặt, mây năm nay Lục Lê đúng là càng ngày càng không cần mặt mũi nữa rồi.

Đồng Kỳ chậm rãi rút tay từ trong tay cô ta ra, thản nhiên ở bên cạnh phun một cái, tách vỏ đậu phộng ra, sau đó cười nói: “Tôi không đợi Trần Trang, cậu thích thì cứ lấy.“

Lưu Tử Đồng cũng bỏ một hạt đậu phộng vào miệng, mặt mày khẽ nhíu lại, mang theo một chút cảm giác khinh thường từ trên cao nhìn xuống: “Lục Lê, vừa nãy cô nói bạn trai cô hợp tác với tập đoàn Tín Lập à? Khéo thật đấy, bạn học trước mặt cô đây, trùng hợp là bà chủ Tín Lập đấy.“

Cô ấy vừa nói ra câu này, ai nấy đều sửng sốt, Lục Lê cứng đờ, sau đó cô ta che miệng cười hai cái: “Ha? Ha? Cậu nói gì cơ? Bà chủ Tín Lập? Đồng Kỳ?“

“Ha! Ha! Năm đó, lúc Đồng Kỳ bị Liêu Thành Xuyên từ chối, khóc đếp sắp ngất đi, chuyện này mọi người vẫn còn nhớ chứ?“

Một cái đầu yêu tinh khác cũng gật đầu: “Đúng vậy, tớ vẫn còn nhớ như in, người ta là thần đó! Đồng Kỳ thì có năng lực gì?“

“Đúng vậy ——“  – Có bạn học phụ họa thêm vào.

Lục Lê nói tiếp: “Lúc đó có bao nhiêu người tỏ tình đâu, lời tỏ tình lúc đó của Đồng Kỳ cũng được coi như là chấn động, chúng ta đều nhìn nhìn thấy hiện trường? Cậu ấy nói với cậu: [ Tôi từ chối ]!!!“

Vu Hân giơ tay nắm lấy tay Lục Lê, đứng phắt người dậy, từ trên cao nhìn cô ta, nghiến răng nghiến lợi quát: “Cô đủ rồi đấy?“

Lục Lê bị Vu Hân nắm chặt, hết hồn, nửa giây sau mới nói: “Cậu làm gì đấy? Bạn cùng lớp không thể có hồi ức sao hả? Cậu xem Đồng Kỳ còn chưa nói gì kia kìa.“

Vừa nói vừa nhìn sang chỗ Đồng Kỳ.

Đồng Kỳ híp mắt, trên tay cô cầm đậu phộng, lớp trưởng thấy tình hình như thế này thì muốn giải vây, Đồng Kỳ xua tay với cậu ta, lớp trưởng dừng lại.

Đồng Kỳ nhìn Lục Lê: “Tôi gọi chồng tôi đến cho cậu nhìn nhé.“

Lục Lê đắc ý: “Được đó, cậu gọi đến xem nào.“

Đồng Kỳ khẽ cười: “Công ty của chồng cô tên gì nhỉ? Chuẩn bị danh thiếp đi, đợi lát nữa cho chồng tôi xem.“

Lục Lê gật đi đầu: “Được.“

Một dáng vẻ không sợ chết.

Đồng Kỳ thích cái dáng vẻ màu mè này của cô ta.

Cô lấy điện thoại trong túi xách ra, đặt trên bàn, mười lăm người trong phòng bao vây quanh cô, Đồng Kỳ thờ ơ nói: “Tớ với chồng tớ chả có bí mật gì cả, tớ mở chế độ rãnh tay, các cậu nghe rõ nhé, xem Đồng Kỳ tớ thì có năng lực gì.“

Nói xong, cô gọi vào số điện thoại Liêu Thành Xuyên.

Màn hình xuất hiện ba chữ Liêu Thành Xuyên, có người hít một hơi thật sâu, Liêu Thành Xuyên là thần của bọn họ, người đàn ông này đã từng gánh vác biết bao nhiêu thanh xuân của các cô gái.

Đây không chỉ là một doanh nhân thành công, mà còn là giấc mơ của mọi người.

Trước tiên không bàn đến ba chữ Liêu Thành Xuyên này là thật hay giả, nhưng cũng đủ để một số người ở đây nín thở.

Đồng Kỳ gọi điện thoại.

Tiếng nhạc chuông vang lên bên ngoài, tất cả mọi người gắt gao nhìn chằm chằm ba chữ này, khoảng mười giây sau, bên kia nhấc máy, giọng nói trầm thấp của Liêu Thành Xuyên truyền đến: “Vợ à?“

Giọng nói rất dễ nghe.

Các cô ấy đều cứng đờ, sững sờ.

Lục Lê nhịn không được, nói giọng run rẩy phủ nhận: “Đây nhất định là giả.“

Đồng Kỳ liếc mắt nhìn cô ta, trên mặt đều là khiêu khích, cô cúi đầu hỏi: “Liêu Thành Xuyên, anh có đang bận không?“

Liêu Thành Xuyên cười một chút: “Đang ở công ty, chuẩn bị về nhà, tối nay có muốn ăn khuya không?“

Đồng Kỳ nói: “Không cần, vậy anh về nhà…..”

Lời còn chưa kịp nói hết, Lưu Tử Đồng đã lướt đến cướp lấy điện thoại, nhìn Lục Lê đang nghiến răng nghiến lợi, Lưu Tử Đồng nói với Liêu Thành Xuyên: “Vợ anh bị khi dễ, anh đến hay không?“

Giọng Liêu Thành Xuyên thoáng cái trầm xuống vài phần: “Ai khi dễ cô ấy?“

“Anh đến thì biết, lầu hai tòa nhà Vinh Quang tiệm trà Mẫu Đơn!“

“Bây giờ tôi đến.“

Người đàn ông ở đầu bên kia nói xong, lại bồi thêm một câu: “Đồng Kỳ, đợi anh.“

Lưu Tử Đồng kiêu căng cúp điện thoại, sau đó xoa tay nói: “Ngồi im đợi nam thần của các cậu đi, hôm nay nhờ phúc của Đồng Kỳ cho các cậu nhìn thỏa thích! Hãy trân trọng nó đi!”

*Convert 眼福. [yǎnfú]. Hán Việt: nhãn phúc – nhìn đã mắt; nhìn no mắt; nhìn mãn nhãn.

Trong phòng bao, yên tĩnh như tờ.

Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.

Trần Trang nhịn không được đi ra, hỏi Đồng Kỳ: “Có thật không?“

Đến một cái nhìn Đồng Kỳ cũng lười nhìn anh ta, cô đi về chỗ ngồi, lại rót một tách trà, thong thả nói: “Thật giả thì đợi anh ấy đến liền biết, ngoài ra……“

Cô ngẩng đầu, nhìn Trần Trang: “Liêu Thành Xuyên sống tốt hơn anh nhiều!“

Gương mặt Trần Trang trắng bệch.

Lục Lê hoàn hồn, cô ta nhìn yêu tinh đối diện một cái, sau đó cười lạnh nói: “Chỉ nghe một cuộc điện thoại, ai biết được có phải thật hay không, đừng có quên, năm đó Liêu Thành Xuyên từng từ chối Đồng Kỳ!”

Cô ta đang vùng vẫy với cái chết.

Vu Hân với Đồng Mạn không muốn nói gì cả, chỉ trừng mắt, sau đó cũng ngồi xuống.

So sánh với bốn ngừoi nhàn nhã các cô, những người khác đều lo sợ bất an, ai cũng không muốn tin là thật, nhưng lại nhịn không được muốn liếc nhìn anh một cái.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc