KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ

Trong một hang động tối tăm trên đỉnh núi, từng giọt nước tí tách rơi trên nham thạch tro đen, năm này qua tháng nọ làm bề mặt nham thạch lõm xuống một cái hố.

Bên cạnh nham thạch có một người mặc trường bào đen đang ngồi, nhắm mắt ngồi đả tọa trên tảng đá, hai bàn tay giao nhau.

—— lục hợp nội vòng, tứ hải kinh du, sở sinh sở trúc, cơ hình cơ thành.

“Tí tách”

Một giọt nước lại vừa rơi xuống vũng nước nông trong hố, thanh âm trong sơn động an tĩnh trống trãi càng phóng đại hơn, vang vọng thanh thúy. Lúc này lại một giọt nước ở phía trên tụ lại thành hình, ngưng đọng một lát lại thẳng tắp rơi xuống, mắt thấy một lần nữa sẽ rơi vào hố nước thì người bên cạnh chợt vươn tay tiếp lấy giọt nước.

Giọt nước lạnh lẽo dừng trong lòng bàn tay, Diệp Tố mở hai mắt: Nàng rốt cuộc đã thành công tới Trúc Cơ, vào năm thứ mười sau khi xuyên đến đây.

Mười năm Trúc Cơ, Diệp Tố thật thỏa mãn.

Bởi vì tông môn của nàng – Thiên Cơ Môn nghèo nổi tiếng, liên tục 500 năm vinh dự đoạt lấy danh xưng môn phái nghèo nhất, không tông môn nào có thể cạnh tranh. Toàn bộ Thiên Cơ Môn chỉ còn một linh mạch mỏng manh, linh khí thiếu đến đáng thương. Vì tu luyện, đệ tử Thiên Cơ Môn hằng năm không thể không đi những môn phái khác cọ linh khí, từ lần đi cọ chùa linh khí đầu tiên đến nay đã mấy trăm năm.

500 năm trước, Thiên Cơ Môn luyện khí vừa ra thành phẩm ai cũng tranh giành, 500 năm sau Thiên Cơ Môn cũng “danh chấn” Tu chân giới nhưng mà là với khả năng tống tiền.

Nghèo là thật sự nghèo, mất mặt cũng là thật sự mất mặt.

Muốn nói thì phải nói từ 500 năm trước kia, thiên tài của Thiên Cơ Môn xuất hiện lớp lớp, mỗi khi luyện ra món vũ khí nào cũng đều có thể khiến các đại tông môn điên cuồng tranh đoạt, cho dù là người của hai phái tứ tông nhìn thấy người Thiên Cơ Môn cũng phải khách khí mười phần.

Chỉ là…thiên tài có chút quá nhiều, dẫn đến luyện khí luyện đến cuối cùng không cẩn thận hút cạn sạch linh mạch của tông môn mình, chỉ còn sót lại một linh mạch mỏng đến không thể mỏng hơn trên đỉnh Thiên Phong, một linh mạch không ai cần suýt nữa đã bị lãng quên. Hơn nữa môn phái lại không có người quản lý giỏi, Thiên Cơ Môn huy hoàng bao đời cứ như vậy xuống dốc, từ đó đi trên con đường tống tiền không thấy lối về.

Sư phụ của Diệp Tố chính là chưởng môn của Thiên Cơ Môn, nghe thì vinh quang nhưng đỉnh núi của chưởng môn này cũng không vớt được chỗ tốt gì, mỗi năm được phân đến đều chỉ là một chút tạp đan, linh thạch cấp thấp, tài liệu tốt đều phân cho Kim Đỉnh Phong của Dương trưởng lão.

Vị Dương trưởng lão này song tu với chưởng môn Vô Âm Tông nên vì thế thường trú ở Vô Âm Tông, ông ấy cũng sẽ mang theo đệ tử đi cùng, những đệ tử của những phong khác trong Thiên Cơ Môn cũng nhân đó lấy lí do tìm đệ tử của Dương trưởng lão để đi cọ một ít linh khí tu luyện.

Thế nên chưởng môn vì chúng đệ tử nên chủ động nhường tài liệu tốt cho Dương trưởng lão, mặc dù những đồ vật đó đối phương cũng không để vào mắt.

Diệp Tố đứng dậy, đi ra sơn động, dựng lên một đạo chắn kim sắc quanh thân rồi mới chầm chậm lướt qua mành nước trước cửa sơn động. Nàng nương theo một dòng thác nhỏ nhảy xuống dưới, chân nhẹ điểm lên nham thạch, vừa muốn đi về Cửu Huyền Phong thì nghe thấy phía trước có thanh âm truyền tới, nàng lập tức dừng bước chân, trốn sau tảng đá bên cạnh.

“Lộ ca ca, muội Trúc Cơ thành công rồi!” Một giọng nói nhẹ ngọt thiên chân truyền đến.

Diệp Tố không khỏi nhướng mày, nàng trầm mê tu luyện, thiếu chút nữa quên hôm nay cũng là ngày nữ chủ Trúc Cơ thành công.

Đúng vậy, Diệp Tố không chỉ là xuyên qua, nàng còn là một đồng chí trong đại quân xuyên thư.

Diệp Tố không hay xem tiểu thuyết, quyển truyện ấy là do học muội trong viện nghiên cứu nhét đưa cho nàng: “Sư tỉ, trong sách này có một nhân vật phụ tên y đúc chị, em kiến nghị chị xem hết truyện đi, đề phòng có ngày xuyên qua.”

Diệp Tố vốn không thích đọc tiểu thuyết, chỉ là thời gian ngồi chờ số liệu ở viện nghiên cứu thật sự nhạt nhẽo nên nàng mới tùy tay cầm lấy đọc qua một lần, đọc rồi nàng mới biết trong cả quyển truyện tên nàng chỉ xuất hiện hai lần, khúc dạo đầu lên sân khấu một lần, khúc sau khi Thiên Cơ Môn bị nam nhị diệt môn đứng ra che cho chưởng môn một lần, kết quả bị Ma tộc đánh cho thần hồn tan biến.

Sau đó…… Nàng ngủ dậy một giấc liền biến thành Diệp Tố trong truyện.

Tuy nhiên làm một vai phụ nhỏ không quan trọng, mười năm qua Diệp Tố cảm thấy vẫn tính là nhẹ nhàng tự tại, mỗi ngày cố gắng tu luyện, nỗ lực tăng lên cảnh giới.

Chỉ có duy nhất một chỗ không thoải mái lắm chính là nam nữ chủ cứ thích lượn lờ trước mặt nàng.

Diệp Tố trước nay luôn thích ứng tốt trong mọi hoàn cảnh, nàng dứt khoát coi như đang xem phim bộ.

Vừa rồi nói chuyện chính là nữ chủ Ninh Thiển Dao, nàng ta là thân truyền đệ tử của Dương trưởng lão Thiên Cơ Môn, trời sinh Huyền Âm chi thể. Nếu nhỏ máu của Huyền Âm chi thể lên vũ khí khi luyện sẽ có thể tăng phẩm cấp của vũ khí lên nhiều lần, không cần cái gì thiên tài địa bảo, máu của nàng ta chính là tài liệu quý trọng đứng đầu, cho nên nàng ta vẫn luôn là hy vọng để Thiên Cơ Môn quật khởi trong tương lai.

Khoảng một năm trước, Ninh Thiển Dao giấu Lục Trầm Hàn lúc ấy bị thương do ám toán ở khu vực sau núi, làm Diệp Tố vốn dĩ trường kì tu luyện ở huy3t động sau thác nước trong núi không thể không đổi một con đường khác để đi, tránh chạm mặt bọn họ.

Không nghĩ tới hôm nay hai vị này vậy mà lại xuất hiện ở đây, trực tiếp ngăn cản đường rời đi của nàng.

Diệp Tố nhìn hai người đứng đối diện trên thượng lưu con suối, nam tử trẻ tuổi mặc một bộ trường bào màu đen, vóc người cao lớn, sống lưng đ ĩnh bạt, rõ ràng trang phục hắn mặc cũng là đạo bào Thiên Cơ Môn may từ nguyên liệu thô ráp nhưng khi mặc trên người hắn lại giống như hoa phục, khuôn mặt tuấn mỹ, nét mặt lạnh lùng.

Thiếu nữ đứng ở đối diện hơi ngước đầu nhìn lên, da trắng như tuyết, kiều tiếu đáng yêu, một đôi mắt nai tròn xoe thanh triệt, ngây thơ hồn nhiên.

Thậm chí so với minh tinh điện ảnh ở thế giới trước của nàng còn đẹp hơn mấy lần, Diệp Tố nghĩ, thật bổ mắt.

“Chúc mừng.” Lục Trầm Hàn nhàn nhạt nói.

“Hôm nay sư phụ cho muội một quả Dưỡng Tâm Đan.” Ninh Thiển Dao mở ra lòng bàn tay, đưa cho người trước mặt, nàng ta nở nụ cười ngây thơ, “Lộ ca ca, cho huynh.”

Lục Trầm Hàn cúi đầu nhìn bàn tay thiếu nữ đang mở ra: “Không cần, ta phải đi rồi.”

Ninh Thiển Dao ngẩn ra: “Lộ ca ca, huynh…… nhưng thương thế của huynh vẫn còn chưa khỏi hẳn.”

“Một năm này đa tạ đã chiếu cố.” Lục Trầm Hàn lấy ra một khối ngọc bài có khắc chữ đưa cho Ninh Thiển Dao, “Ta họ Lục, đệ tử Côn Luân, nếu có việc cứ đến Côn Luân tìm ta.”

Côn Luân…… Tu chân đệ nhất tông môn, kiếm tu thánh địa.

Ninh Thiển Dao còn chưa phản ứng lại kịp tin tức hắn phải rời đi, lại nghe thấy những lời này, nàng ta thật lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Năm đó khi nhặt được người, Ninh Thiển Dao đã cảm thấy hắn không phải người thường, nhưng không ngờ đến đối phương lại là đệ tử Côn Luân.

Hai mắt Ninh Thiển Dao ẩn ẩn ngấn lệ, nàng ta hít sâu một hơi, nắm chặt ngọc bài, vẫn nhét Dưỡng Tâm Đan cho Lục Trầm Hàn, ngẩng đầu kiên cường nói: “Lộ, Lục ca ca, muội cứu huynh cũng không phải là vì được báo đáp, tông môn đại bỉ ba năm sau huynh sẽ tham gia chứ?”

*Tông môn đại bỉ: cuộc tỉ thí lớn giữa các tông môn

Lục Trầm Hàn rũ mắt nhìn Dưỡng Tâm Đan cấp thấp trong tay, lại giương mắt nhìn thiếu nữ mặt đầy nghiêm túc đối diện, cuối cùng gật đầu: “Sẽ.”

“Vậy ba năm sau tông môn đại bỉ gặp lại.” Ninh Thiển Dao cúi đầu lẩm bẩm nói, “Muội mới không cần huynh báo đáp, muội sẽ quang minh chính đại đứng trên núi Côn Luân, huynh phải chờ muội.”

“…… Được.”

Một lát sau, Lục Trầm Hàn giơ tay triệu hồi ra Cô Thương kiếm, phi thân ngự kiếm, chớp mắt biến mất khỏi Thiên Cơ Môn.

Ninh Thiển Dao ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn thân ảnh đã biến mất, thì ra Lục ca ca sớm đã Trúc Cơ.

Ở Tu chân giới chỉ có Trúc Cơ trở lên mới có thể ngự kiếm phi hành.

……

Chờ sau khi hai người đều rời đi, Diệp Tố mới đi ra từ sau núi đá, nhịn không được than một tiếng: Hộ môn trận pháp của Thiên Cơ Môn quả thật là thùng rỗng kêu to, ai cũng đều có thể tùy tiện ra ra vào vào.

Mất mặt, quá mất mặt.

Thân là đại sư tỷ Thiên Cơ Môn, Diệp Tố hổ thẹn trong lòng, khó trách về sau nam nhị chỉ phái tới một chi nhỏ của Ma tộc thôi cũng có thể tiêu diệt Thiên Cơ Môn.

Diệp Tố lắc đầu, bước nhanh bò lên Cửu Huyền Phong.

Dọc đường đi, chúng đệ tử Thiên Cơ Môn ai nấy đều vui vẻ hớn hở, dường như đã xảy ra chuyện tốt gì đó.

Diệp Tố đi đến trước phòng sư phụ duỗi tay gõ cửa: “Sư phụ.”

“Tiến vào.”

Diệp Tố đẩy cửa ra, chưởng môn sư phụ ngồi ở đằng kia uống trà, trang phục cũng là một thân trường bào màu đen, chẳng qua trước ngưc và cổ tay áo có điểm xuyết thêm vài điểm bằng chỉ vàng.

“Tiểu sư muội của con hôm nay đã đạt Trúc Cơ.” Chưởng môn vuốt râu, nâng lên chung trà vui sướng nói, “Con bé là Huyền Âm chi thể, về sau nếu như trở thành một luyện khí đại sư, nói không chừng có thể giành một cái linh mạch về đây, Thiên Cơ Môn chúng ta về sau cũng không cần đi cọ linh khí của tông môn khác nữa.”

Chưởng môn sư phụ đã hơn hai trăm tuổi, cảnh giới là Nguyên Anh sơ kỳ, thiên phú còn tạm được, luyện khí cũng miễn miễn cưỡng cưỡng có thể lo cho Thiên Cơ Môn sống tạm, đáng tiếc không có linh khí và linh đan nên vẫn luôn trì trệ tại cảnh giới này mãi.

Diệp Tố trực tiếp đi tới ngồi lên ghế kế bên chưởng môn sư phụ, tự mình đổ cho mình chén nước: “Sư phụ, con cũng Trúc Cơ.”

“Tốt lắm.” Chưởng môn sư phụ gật gật đầu, cúi đầu uống một ngụm nước trà, chờ phản ứng lại liền trợn mắt phun ra, “Khụ ——”

“Con cũng Trúc Cơ? Là chuyện khi nào?” Chưởng môn sư phụ vừa kinh ngạc lại sợ hãi hỏi, “Con như thế nào mà đã Trúc Cơ rồi? Hoàn cảnh như vậy mà cũng có thể luyện thành Trúc Cơ?”

“Buổi sáng hôm nay Trúc Cơ thành công.” Diệp Tố né tránh nước trà mà sư phụ phun ra, bình tĩnh nói, “Chắc là do thiên phú của con không tồi.”

Chưởng môn sư phụ buông chén trà, nắm lấy tay Diệp Tố, râu đều nhịn không được run run: “Tiểu sư muội của con mỗi tháng có hai mươi mấy ngày đều ngốc ở Vô Âm Tông, linh khí dư thừa đạt được Trúc Cơ thì chớ. Con ở đây cái gì cũng không có cũng Trúc Cơ, thật là……” Đại đệ tử này của ông mỗi năm cũng chỉ được phân đến vài miếng linh thạch dưa vẹo táo nứt mà thôi.

“Sư phụ, Trúc Cơ cũng đã thành rồi.” Diệp Tố vỗ vỗ tay của chưởng môn sư phụ, “Muốn thu hồi cũng không được đâu.”

Lúc này ngoài cửa lại có người kêu sư phụ, hai người quay đầu nhìn lại, bên ngoài một thiếu niên tuấn mỹ đến cực điểm đang đứng, giữa trán hắn còn có một viên nốt ruồi đỏ, đỏ tươi trông giống như một giọt huyết. Dáng vẻ này vốn nên có vẻ thánh khiết vô trù, nhưng cố tình là gương mặt thiếu niên quá mức mỹ diễm nên trông tổng thể có vài phần yêu dị.

Chưởng môn nhịn xuống sóng gió trong lòng, làm bộ bình tĩnh mà nâng chung trà lên, duy trì hình tượng sư phụ của chính mình, cho người tiến vào: “Là Dịch Huyền à, có chuyện gì sao?”

“Sư phụ, đại sư tỷ.” Thiếu niên bước vào, dừng một chút lại rũ mắt lại nói, “Dịch Huyền vừa mới Trúc Cơ thành công.”

Chưởng môn trong phút chốc như gặp sét đánh, chén trà từ trong tay rơi thẳng xuống đất, ông đứt phắt dậy, trên mặt nửa điểm vui sướng cũng không có: “Các con…chẳng lẽ Thiên Đạo thật muốn vong ta Thiên Cơ Môn?!”

Diệp Tố đứng dậy đỡ chưởng môn sư phụ: “Sư phụ, người bình tĩnh một chút.”

Cả người chưởng môn sư phụ run run, ngửa mặt lên trời thở dài: “500 năm trước, Thiên Cơ Môn thiên tài xuất hiện quá nhiều, hút sạch sẽ linh mạch của Thiên Cơ Môn, từ đó Thiên Cơ Môn mới uể oải không phấn chấn. Hiện tại mấy đứa các con lại……”

Thiên Cơ Môn sợ nhất chính là thiên phú đảng như thế này, nuôi không nổi a.

Chưởng môn nghĩ đến Cửu Huyền Phong nghèo tả tơi của mình, tim như nhỏ máu, nhưng miệng vẫn nói: “Bằng không hai đứa con lui tông, đi môn phái khác đi, Thiên Cơ Môn thật…nuôi không nổi thiên tài.”

Diệp Tố khụ một tiếng: “Sư phụ, cũng không đến mức phải như thế, cùng lắm thì, chúng ta đi nơi nơi tống tiền.”

Chưởng môn nghiêm túc nhìn Diệp Tố: “Con nói chuyện kiểu gì đó? Nếu lỡ truyền ra ngoài, những tông môn khác sẽ nhìn Thiên Cơ Môn chúng ta như thế nào hả?”

Diệp Tố nhìn ánh mắt của sư phụ, như bừng tỉnh đại ngộ, lập tức sửa miệng: “Các tông môn nhiều năm qua quan tâm Thiên Cơ Môn như vậy, chúng con thân làm đệ tử, nên tìm một cơ hội đi bái phỏng bọn họ.”

Chưởng môn sư phụ tức khắc vừa lòng mà vuốt vuốt râu: “Các con rốt cuộc đã trưởng thành, vậy thì ba ngày sau dẫn theo mấy sư đệ sư muội đi bái phỏng các tông môn một chút đi.”

“Dạ, sư phụ.” Diệp Tố vừa đáp lời vừa đỡ chưởng môn sư phụ ngồi xuống.

Dịch Huyền ngước mắt lẳng lặng nhìn hai sư đồ đối diện, dáng vẻ vô sỉ của hai người đúng là không sai một li.

“Sư phụ, con……”

“Tiểu sư đệ, sư phụ muốn nghỉ ngơi, chúng ta cũng nên ra ngoài thôi.” Diệp Tố cắt đứt lời nói của Dịch Huyền, tươi cười kéo hắn cùng nhau đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Hai người đi ra sân, Dịch Huyền lập tức dùng sức giật lại tay áo của mình: “Đại sư tỷ, ba ngày sau ta sẽ xuống núi rèn luyện, việc bái phỏng các người tự mình đi là được.”

Diệp Tố quay đầu lại, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt: “Có đi hay không tùy đệ, đừng nói trước mặt sư phụ là được.”

Dịch Huyền chính là nam nhị trong nguyên tác.

Thân có huyết mạch nửa ma, từ nhỏ được Thiên Cơ Môn chưởng môn thu lưu, lòng tự trọng cực cao.

Chúng đệ tử đều thích đi Vô Âm Tông cọ chút linh khí tu luyện, chỉ có hắn lúc nhỏ bị đệ tử Vô Âm Tông cười nhạo qua một lần, từ đó hắn hiểu rõ địa vị của Thiên Cơ Môn, về sau không bao giờ đi đến Vô Âm Tông nữa.

Nữ chủ Ninh Thiển Dao lo lắng hắn không có linh khí để tu luyện, thường xuyên tặng hắn chút linh thạch.

Dịch Huyền tuy không nhận, nhưng từ đó hắn trở thành người thủ hộ cho Ninh Thiển Dao, cho đến về sau hắn ghen ghét Lục Trầm Hàn được Ninh Thiển Dao yêu thích, đọa thành ma, từ đây mở ra vở kịch tình yêu bùng binh cẩu huyết của ba người.

Tính thời gian, lần này Dịch Huyền sẽ đi theo Ninh Thiển Dao ra ngoài rèn luyện, che chở cho nàng ta, sau đó được trưởng lão Ngô Kiếm Phái coi trọng, từ đây thoát ly Thiên Cơ Môn, ở tông môn đại bỉ trở thành thiên tài thiếu niên danh chấn nhất thời.

Diệp Tố nhớ rõ trong nguyên tác chưởng môn sư phụ vẫn luôn cho rằng Dịch Huyền gặp chuyện ngoài ý muốn mới không trở về, vài lần ra ngoài tìm kiếm, cuối cùng lại từ trong miệng người khác nghe được chuyện này, nỗi lòng đau xót, dẫn tới cảnh giới bị hao tổn.

Vừa rồi chưởng môn mặc dù miệng nói là cho bọn họ lui tông nhưng thực tế kiêu ngạo nơi đáy mắt như thế nào cũng không giấu được, đệ tử của ông mặc dù không có linh khi tẩm bổ, không có linh thạch, linh đan phụ trợ nhưng cũng có thể Trúc Cơ thành công.

“Đúng rồi, về sau nếu đệ muốn lui tông, tốt nhất nên gửi thư nói một câu.” Diệp Tố nhắc nhở, “Tốt xấu gì sư phụ cũng đã nuôi dưỡng đệ mười năm.”

Diệp Tố xuyên qua tới khi mới bảy tuổi, nằm ở bãi tha ma, là chưởng môn sư phụ đã nhặt nàng về, nàng là hài tử thứ năm mà sư phụ nhặt về tới.

Vừa vặn năm ấy chưởng môn cùng trưởng lão Thiên Cơ Môn bắt đầu thu nhận thân truyền đệ tử, các trưởng lão khác phần lớn chỉ thu một người, nhiều nhất cũng là thu hai người mà thôi, nhưng chưởng môn cảm thấy đối với năm hài tử mình nhặt về phải có trách nhiệm, thu ai bỏ ai cũng không công bằng nên dứt khoát nhận toàn bộ làm đệ tử thân truyền.

Diệp Tố được làm đại sư tỷ là do rút thăm ra tới, kỳ thật năm đệ tử tuổi không cách biệt nhiều lắm, nhưng mà ngày thường những sư đệ sư muội khác cũng đều rất nghe nàng.

Dịch Huyền đứng dưới cây ngô đồng trước cửa viện, bóng râm in xuống mặt hắn ngược lại càng tôn lên mặt mày phong diễm, hắn ngước mắt nhìn Diệp Tố: “Đại sư tỷ, lời này là có ý gì?”

Diệp Tố nhún vai: “Nhắc nhở một chút mà thôi, tiểu sư đệ thiên phú cao như vậy, lại thiện dùng kiếm, thật không quá thích hợp Thiên Cơ Môn.”

“Đại sư tỷ đây là đang xúi giục ta lui tông?” Dịch Huyền hỏi lại.

“Ta không có ý đó.” Diệp Tố không dây dưa với hắn về đề tài này, dù sao mấy tháng sau hắn cũng sẽ đi Ngô Kiếm Phái, nàng tùy ý xua xua tay, “Đi trước đây.”

Dịch Huyền trầm mặc nhìn bóng dáng Diệp Tố rời đi, viên nốt ruồi đỏ giữa trán dường như càng thêm rực rỡ hơn.

Tác giả có lời muốn nói: Dịch Huyền không phải nam chủ!

Bình luận

Truyện đang đọc