KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ

“Cũng không phải phóng pháo hoa, gì mà đẹp với không đẹp chứ?” Mã Tòng Thu thật sự cạn lời với vị tiểu sư đệ Thiên Cơ Môn này, lớn lên một bộ dáng bình hoa không nói, ngữ khí nói chuyện cũng giống bình hoa là sao.

Du Phục Thời bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía hắn, chỉ là một cái nhìn thoáng qua, không mang theo bất luận cảm xúc gì.

Chỉ trong nháy mắt đó, Mã Tòng Thu cảm thấy không gian quanh mình như đọng lại, cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, sắc mặt tức khắc thay đổi.

Diệp Tố dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn Du Phục Thời, chỉ thấy tiểu sư đệ rũ mắt, bộ dáng đang cực kì buồn ngủ, thuận tiện còn nhét Địa Huyễn Liên vào tay nàng, cầm cũng lười biếng không muốn cầm.

Hơi thở cường đại lập tức biến mất không thấy bóng dáng, Mã Tòng Thu thậm chí còn nghĩ bản thân có phải sinh ra ảo giác hay không.

Nhất định là ảo giác rồi, tiểu sư đệ Thiên Cơ Môn này còn không lợi hại được như Dịch Huyền gì đó, vừa rồi nhất định chỉ là ảo giác mà thôi.

Nghĩ như vậy Mã Tòng Thu liền cảm thấy bực bội bản thân vừa rồi lại sợ hãi đến thế.

“Tứ Lăng pháp trượng là pháp khí của Vạn Phật Tông, chuyên trấn yêu ma, minh thần thanh tâm.” Từ Trình Ngọc nhìn pháp trượng xa lạ trên đài sen nói, “Có lẽ bí cảnh này là nơi người Vạn Phật Tông từng lưu lại.”

Hắn vừa dứt lời thì nhíu nhíu mày, tay cầm kiếm chống xuống đất một cái.

Chu Vân phát hiện không ổn: “Đại sư huynh?”

Từ Trình Ngọc giơ tay: “Ta không sao.”

Linh khí ở nơi này quá mức nồng đậm, hắn lại mới lĩnh ngộ kiếm ý, căn bản không áp chế được linh phủ sôi trào.

“Hắn sắp đột phá.” Diệp Tố lên tiếng, “Từ huynh, nơi này lưu lại một người là được.”

Một kiếm tu Kim Đan kỳ, còn có Lữ Cửu, ngoài ra nàng cũng ở đây, nơi này cũng không có yêu thú, tự bảo vệ mình không thành vấn đề.

Linh khí xung quanh không ngừng ào ào chảy về hướng Từ Trình Ngọc, hắn quay đầu nhìn ba người Minh Lưu Sa đang đả tọa, nói với Mã Tòng Thu: “Đệ đi với ta, để Chu sư muội lưu lại che chở bọn họ.”

Kiếm thuật của Chu Vân mạnh hơn Mã Tòng Thu, để nàng lưu lại đây Từ Trình Ngọc an tâm hơn.

Vốn dĩ là Ngô Kiếm Phái bọn họ đáp ứng che chở Thiên Cơ Môn tiến vào bí cảnh nâng cao cảnh giới, kết quả ngược lại bản thân hắn lại đột phá trong bí cảnh.

Từ Trình Ngọc đột phá Nguyên Anh cần một lượng linh khí rất lớn, nếu ở lại sẽ quấy nhiễu mấy người Minh Lưu Sa nên chỉ có thể dời nên một chỗ khác.

Hắn cùng Mã Tòng Thu vừa đi Diệp Tố liền lấy ra Phi Kính Giáp ném lên không trung, mở ra chuông phòng hộ bao phủ lấy ba người Minh Lưu Sa.

Cách đó không xa các tu sĩ trên đài sen đang đánh nhau vỡ đầu chảy máu vì muốn đoạt pháp trượng ở phía trên, không phải ai cũng đều nhận ra pháp trượng đó là cái gì nhưng ai cũng rõ ràng đó là một bảo vật.

Cũng có người chỉ đứng gần đó quan sát, chờ đến cuối cùng sẽ ra tay, thậm chí còn cảnh giác nhìn qua nhóm Diệp Tố bên này.

“Diệp Tố.” Lữ Cửu sắc mặt kỳ quái nói, “Ta giống như cũng muốn đột phá.”

Linh khí ở đây thật sự quá mức nồng đậm, nàng không cách nào khống chế được mà hấp thu chuyển hóa.

“Vậy cũng vào trong đi.” Diệp Tố hất đầu về chuông phòng hộ nói với Lữ Cửu.

Chờ Lữ Cửu đi vào ngồi xuống, chuẩn bị đột phá, khu vực trung tâm mắt cảnh này liền lục tục có các tu sĩ dừng lại, mở ra pháp bảo hộ thân, ngồi xuống ngay tại chỗ đột phá cảnh giới.

Diệp Tố nhìn Từ Trình Ngọc đang ngồi cách đó không xa, lại đảo qua các tu sĩ khác cũng đang đột phát, giữa mày dần chau lại: Tình huống không đúng, có quá nhiều người muốn đột phá.

Lúc trước Mã Tòng Thu đã nói qua, hắn cảm thấy linh khí ở đây quá mức nồng đậm, suy đoán có trận pháp gì đó.

“Diệp Tố, ta mệt mỏi.” Du Phục Thời bên cạnh lại một lần nữa nói.

Diệp Tố xoay người nhìn hắn, vừa muốn nói gì thì liền thấy tiểu sư đệ ngã về phía mình.

Nàng duỗi tay đỡ lấy Du Phục Thời: “……” Đây là mệt mỏi hay là hôn mê?

“Bọn họ đây là bị làm sao vậy?” Chu Vân đã nhìn thấy Mã Tòng Thu cũng ngồi xuống, rõ ràng là bảo đi qua làm hộ pháp cho đại sư huynh.

Diệp Tố không nói gì, mặt vô biểu tình nhìn về hướng đài sen.

Giờ phút này ở trung tâm mắt cảnh, phần lớn mọi người đều đang nhập định đột phá cảnh giới, chỉ có một phần nhỏ người thanh tỉnh, trên đài sen chỉ còn hai tu sĩ, mỗi người một bên trái phải đồng thời nắm lấy Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng.

Hai người ai cũng không nhường ai, một tay nắm pháp trượng toàn lực kéo về phía mình, một tay khác phóng thích linh lực công kích đối phương.

Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng vốn đang lơ lửng trên đài sen, bởi vì bị hai người tranh đoạt nên đóa sen nhỏ trên đầu trượng bắt đầu lung lay, linh khí ở mắt cảnh đột nhiên chuyển hướng dần dần chảy vào pháp trượng, bao gồm cả hai gã tu sĩ đang tranh đoạt, từ chỗ tay nắm pháp trượng linh lực của bọn họ bị hút không còn chút gì, thậm chí ngay cả thân thể cũng đều khô quắt lại.

Chu Vân khiếp sợ nhìn kia hai gã tu sĩ, sắc mặt trở nên khó coi.

“Việc đột phá cảnh giới này có biến.” Diệp Tố nghiêng đầu nhìn về phía Chu Vân, “Trên người của cô có pháp bảo hộ thân gì không? Loại pháp bảo hộ thân nào mà hai vị sư huynh cô không có.”

Ba người này mặc dù đều là thân truyền đệ tử của Ngô Kiếm Phái nhưng thân phận của Chu Vân đặc thù hơn một chút vì nàng là nữ nhi của tông chủ Ngô Kiếm Phái, pháp bảo hộ thân chỉ nhiều hơn chứ không ít.

Chu Vân vội vàng xem xét pháp bảo hộ thân của mình, cuối cùng cúi đầu vỗ vỗ lên vòng cổ tường vân màu bạc trước ngực: “Đây là Vòng Thanh Chú, do Ngũ Hành Tông tặng lễ khi ra sinh ra, sư huynh bọn họ không có.”

“Vòng Thanh Chú là gì?” Diệp Tố chỉ am hiểu về luyện khí, chưa từng nghe qua cái này.

“Là một loại phù chú.” Chu Vân giải thích, “Bên trong khóa được đại năng Ngũ Hành Tông bỏ vào phù chú thanh tâm, sau khi mang lên có thể thanh trừ hết thảy những chướng khí dụ dỗ.”

Đại năng thực lực càng cao con nối dõi càng gian nan, vậy nên năm đó khi tông chủ Ngô Kiếm Phái sinh được một nữ thì liền trở thành đại hỉ sự, các tông các phái không ngừng đưa đến đại lễ, Vòng Thanh Chú là một trong số đó, phụ thân nàng nhận được liền đeo lên cho nàng, từ đó đến nay chưa bao giờ tháo xuống.

Diệp Tố gật gật đầu, đỡ Du Phục Thời đã ngẹo một bên ngủ say dựa vào vách đá: “Phiền cô trông chừng bọn họ, ta đi chỗ đài sen.”

“Nhưng mà……” Chu Vân nhìn hai tu sĩ đã thành thây khô trên đài sen, “Pháp trượng đó có vấn đề.”

Diệp Tố cúi đầu nhìn Địa Huyễn Liên trên tay: “Nếu không thử thì tất cả bọn họ đều sẽ chết ở đây.”

“Cái gì?” Chu Vân nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện tất cả tu sĩ nhập định muốn đột phá đều đang bị pháp trượng trên đài sen hút đi linh lực, nàng sốt ruột nhìn Từ Trình Ngọc cũng Mã Tòng Thu cách đó không xa, sư huynh bọn họ cũng bị trúng chiêu.

Diệp Tố không rõ lắm vì sao Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng lại hấp thu linh lực của tu sĩ, nàng cũng không có Vòng Thanh Chú, thứ duy nhất nàng có mà những người trúng chiêu không có chính là Địa Huyễn Liên.

Hơn nữa còn có câu nói không đầu không đuôi kia của Du Phục Thời, Diệp Tố nguyện ý thử một lần.

Diệp Tố tay cầm Địa Huyễn Liên, đi từng bước đến bên cạnh đài sen, nguyên khí vốn dĩ nồng đậm bao quanh lấy cơ thể nay toàn bộ lại chảy về Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng, hoặc là dùng từ thu hồi càng thích hợp hơn.

【 Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng, cao bảy trượng, đầu trượng có khối đài sen hắc ngọc, bốn phía ngoài có bốn nửa vòng tròn bao lấy vòng tròn nhỏ, chuyên dùng để trấn huyễn thanh ma, là pháp khí của Phật Tử Vạn Phật Tông vào trước Thần Vẫn kỳ.】

Đây là một câu mà Diệp Tố đã đọc được trong một quyển bút ký trên tầng 5 của Tàng Điển Các Thiên Cơ Môn, nói đúng hơn là trên một tờ giấy được kẹp trong quyển bút ký đó, hẳn là bị vị tiền bối nào đó xé xuống nhét ở bên trong.

Diệp Tố bước từng bước lên đài sen, nàng không lập tức chạm vào pháp trượng mà xoay người nhìn xuống dưới, hơi hơi híp mắt: Trận pháp?

Toàn bộ mắt cảnh vốn nằm ở khu vực có địa thế cao, đài sen lại cao gần 10m nên nàng có thể dễ như trở bàn tay nhìn thấy rõ diện mạo của hơn phân nửa bí cảnh.

Hồ nước, hoa sen, thềm đá……

Diệp Tố nhìn không rõ được toàn cục nhưng có thể ẩn ẩn phát hiện được nơi này có đại hình trận pháp, loại kết cấu khiến linh khí trong thiên địa dao động, cực kỳ giống với cảm giác khi vẽ phù chú.

Nếu Diệp Tố am hiểu trận pháp sẽ nhìn ra được trận pháp này cũng không phải chuyển vận linh lực cho Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng trên đài sen mà tương phản nó vốn dĩ muốn đưa linh lực đến chỗ mà trước đó các nàng phát hiện ra Địa Huyễn Liên.

Nàng xoay người lại, nhìn chằm chằm Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng một hồi, cuối cùng tầm mắt dừng trên mặt đài sen, trên đó có khắc một đồ án phức tạp.

Diệp Tố ngồi xổm xuống nhìn đồ án đó thật lâu, mãi cho đến khi nghe thấy Chu Vân ở phía dưới sốt ruột kêu nàng, lúc này nàng mới vươn một đầu ngón tay dùng linh lực vẽ thật mạnh lên mặt đài sen, phá hủy đồ án, sau đó mới đứng dậy cầm Địa Huyễn Liên trong tay bỏ lên đài sen của Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng.

Khoảnh khắc Địa Huyễn Liên được đặt lên, vô số lá sen trong mắt cảnh liền lắc lư theo gió, hoa sen thì đột nhiên trong nháy mắt liền điêu tàn khô héo, phảng phất như bị cái gì hút đi, mà Địa Huyễn Liên lại từ một cái mầm dần dần biến to, chuyển hóa thành hai đóa hoa sen.

Quả thật là đẹp mắt.

Diệp Tố nghĩ thầm, đáng tiếc vị tiểu sư đệ nào đó đã hôn mê, nhìn không thấy.

“Ngừng rồi!” Chu Vân ở dưới hô lên.

Những tu sĩ đang đột phá cảnh giới không bị hút đi linh lực nữa.

Diệp Tố nhìn Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng đang trôi lơ lửng trên đài sen chậm rãi rơi xuống, đài sen ba tầng trên đầu trượng ẩn ẩn nổi lên quầng sáng màu sen, nàng do dự một hồi, đưa tay ra cầm lấy nó.

—— cũng không có gì phát sinh.

Diệp Tố không chút khách khí bỏ Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng vào trong túi Càn Khôn, sau đó bước xuống khỏi đài sen.

“Bọn họ vẫn chưa tỉnh lại.” Chu Vân khẩn trương hỏi, “Có khi nào đã xảy ra chuyện hay không?”

“Linh khí vẫn còn ở đây, phiền Chu sư muội chém một kiếm.” Diệp Tố tùy tay chỉ chỉ về phía hồ nước, “Bổ nó ra.”

“Chém như thế nào?” Chu Vân hỏi.

“Tùy ý, cứ chém một cái, làm linh khí bên trong nó bị chặt đứt là được.” Diệp Tố nói.

Chu Vân gật đầu, nhìn thoáng qua hai vị sư huynh đang ngồi đằng kia sau đó rút kiếm nhảy lên, nhẹ nhàng vung kiếm chém một nhát, nhưng uy lực phát ra lại nặng tựa nghìn cân.

Trong khu vực mắt cảnh, lấy vị trí Chu Vân đáp xuống làm điểm bắt đầu, từ đây một vết kiếm sâu đậm được bổ xuống thẳng đến hồ nước.

Hồ nước vỡ ra, nước cùng bùn chảy ra lênh láng, lộ ra trận đá bên dưới, mà linh khí vốn dĩ nồng đậm ở trung tâm mắt cảnh cũng tức khắc tiêu tán.

“Quả nhiên là có trận pháp!” Chu Vân nhíu mày, “Không biết là bí cảnh của ai mà lại ác độc như thế, thiết kế cả trận pháp để hấp thu linh lực của tu sĩ.”

Nàng nói xong liền vung lên một kiếm nữa chém nát trận đá.

Diệp Tố cũng không để ý nữa, lúc này lực chú ý của nàng đều đặt lên mấy người Minh Lưu Sa đang nhập định.

Không ít tu sĩ ngụy đột phá dần dần tỉnh táo lại, trong đó có Lữ Cửu cùng Mã Tòng Thu, dư lại vài người vốn dĩ thật sự muốn đột phá.

“Đại sư tỷ.” Minh Lưu Sa chậm rãi mở to mắt, sắc mặt tái nhợt đứng lên, hắn xem xét linh phủ của bản thân, khàn khàn nói, “Trúc Cơ trung kỳ.”

Đang đột phá lại bị mất đi linh lực đối với ai mà nói cũng đều không phải chuyện tốt, quả nhiên, sau đó khi Tây Ngọc cùng Hạ Nhĩ tỉnh táo lại thì đều cảm thấy không thoải mái, Hạ Nhĩ thậm chí không thể đứng lên, trực tiếp ngã sang một bên.

Nghiêm trọng nhất là Từ Trình Ngọc, hắn lĩnh ngộ kiếm ý, vốn nên kết thành Nguyên Anh.

Quanh thân Từ Trình Ngọc toát ra quang mang màu lam nhạt, đôi tay chắp lại để trước bụng, linh thức như đi vào cõi thần tiên, không ngừng đi về phía xa, mắt thấy đã đến bước cuối cùng có thể kết anh thì không biết đụng phải cái gì, Nguyên Anh sắp kết thành lại vỡ vụn, hộc máu.

“Đại sư huynh!” Mã Tòng Thu nhanh chóng quyết định điểm xuống huyệt Trụ Thiên của hắn, phong bế linh lực.

Chu Vân nửa quỳ trên mặt đất, lấy ra đan dược từ túi Càn Khôn của bản thân đút cho Từ Trình Ngọc: “Tại sao lại như vậy?”

Rõ ràng hình dạng của Nguyên Anh cũng đã gần thành, tại sao lại kết anh thất bại?

“Chúng ta phải đi thôi.” Diệp Tố chỉ chỉ lên trên, nói với Mã Tòng Thu cùng Chu Vân, “Bí cảnh này sắp sụp.”

“Lại sụp?” Lữ Cửu nắm kiếm, lắc đầu kỳ quái, nàng đã xông vào rất nhiều bí cảnh, chỉ có lần trước cùng lần này là bị sụp.

Bí cảnh không phải chỉ biết đóng rồi mở thôi hay sao, sao lại còn sụp?

“Chắc là do định cảnh chi bảo đã bị cầm đi.” Diệp Tố nói.

“Định cảnh chi bảo?” Lữ Cửu kinh ngạc, sau khi nàng nhập định thì cũng không biết kế tiếp đã xảy ra chuyện gì, “Ai cầm?”

Diệp Tố nhẹ nhàng đáp: “Ta.”

“Tứ Lăng cái gì trượng đó là định cảnh chi bảo ư?” Lữ Cửu tò mò hỏi.

Diệp Tố đỡ Du Phục Thời lên: “Chắc là vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc