KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ

Gió cát gào thét, kết giới lung lay sắp đổ, hạt cát thô to như là vô số đao nhỏ muốn cắt vụn tất cả mọi thứ mà nó trải qua.

Diệp Tố muốn đi tìm Du Phục Thời, nhưng nếu nàng muốn rời khỏi thì phải mở kết giới ra, mà kết giới lại là lá chắn duy nhất bảo vệ mọi người lúc này.

“Chờ sau khi bão cát tan chúng ta sẽ đi tìm bọn họ.” Một tay Từ Trình Ngọc một lần nữa ấn Diệp Tố xuống, hô lên, “Hiện tại trước tiên phải bảo hộ tốt chính mình!”

Diệp Tố cúi thấp người xuống, một tay chống xuống đất phóng thích ra linh lực chống đỡ kết giới cùng với mọi người, một tay khác thì mở ra truyền tin ngọc điệp, muốn liên lạc với Du Phục Thời.

—— không có phản ứng, truyền tin ngọc điệp cũng mất hiệu lực rồi.

Năm người đều là tu sĩ cảnh giới Kim Đan kỳ trở lên thế nhưng kết giới do bọn họ liên thủ dựng lên lại gần như không cản được gió cát bên ngoài.

Mã Tòng Thu nhất thời không giữ vững, phần kết giới ở bên hắn trong nháy mắt liền tan vỡ, cát bụi cuồng phong ầm ầm tràn vào.

“Sư huynh!”

“Tòng Thu!”

Lữ Cửu ở bên cạnh muốn vươn một tay giữ Mã Tòng Thu nhưng sức gió quá mạnh, nàng còn phải duy trì kết giới nên không có đủ sức để níu hắn lại.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Diệp Tố lấy ra một tờ Độn Địa Phù, dán “bẹp” lên ót của Mã Tòng Thu.

Nhưng bên dưới của giới này quá kỳ quái, Độn Địa Phù cũng không phát huy được hết hiệu quả, sau khi dán lên thì chỉ có đầu cùng nửa người trên của Mã Tòng Thu trong nháy mắt liền cắm xuống dưới hoang thổ, trông như một con đà điểu đang chôn đầu xuống đất, tuy vậy nhưng hắn vẫn kiên cường một lần nữa vươn ra một bàn tay, nỗ lực khởi động lại kết giới.

“Đừng dán ta!” Lữ Cửu nhìn thấy “thảm trạng” của Mã Tòng Thu thì lập tức hoảng loạn hô lên với Diệp Tố, không biết từ đâu sinh ra lực lượng một lần nữa xuất ra linh lực từ linh phủ đã sắp cạn khô, tiếp tục gia cố kết giới.

Diệp Tố: “……”

“Thật ra……thế này cũng khá tốt.” Mã Tòng Thu nửa người trên bị chôn dưới đất, giọng nói ồm ồm truyền lên: “Ta không còn nghe thấy tiếng gió rít chói tai bên ngoài nữa, mọi người có thể thử xem.”

“Sư huynh, huynh tiết kiệm chút sức lực đi.” Chu Vân bất đắc dĩ nói.

Từ Trình Ngọc ngửa đầu nhìn bão cát đen trước mắt nói: “Không biết nó sẽ kéo dài đến khi nào, chúng ta không còn trụ được bao lâu nữa.”

Diệp Tố không đáp lời, nàng đang tìm xem có phù nào có thể dùng không, cơ hồ tất cả phù chú đều bị giảm đi hiệu quả đáng kể.

“Tòng Thu, lấy linh thạch ra đây.” Từ Trình Ngọc nói, hắn đỡ lấy một nửa kết giới của Chu Vân, Chu Vân lại tiếp lấy một nửa kết giới của Lữ Cửu, cứ như vậy xoay vòng sang giúp giảm xóc một chút cho Mã Tòng Thu.

“Chờ đệ một chút.” Một nửa người của Mã Tòng Thu vẫn còn ở trên mặt đất, hắn gian nan dùng một bàn tay cởi túi Càn Khôn khỏi hông, trước lấy ra linh thạch bổ khuyết linh phủ của bản thân, khôi phục là một ít linh lực, sau đó truyền túi linh thạch sang cho mọi người.

“Bão cát đen sẽ không tồn tại mãi, chỉ cần chúng ta cố gắng kiên trì một đoạn thời gian, chờ chúng tan đi là được.” Từ Trình Ngọc lấy ra một ít linh thạch sau đó đưa túi sang cho Diệp Tố.

Diệp Tố quỳ rạp trên mặt đất, bóp nát linh thạch trong tay, thức hải trong linh phủ vốn ảm đạm tức khắc liền sung túc trở lại.

Nàng nhìn từng trận bão cát đen đang xoay tít bên ngoài sau đó bỗng nhiên nhắm mắt lại, nhìn vào trong linh phủ.

Vẫn như cũ không thể đến gần thức hải, chỉ có thể nhìn từ đằng xa.

Diệp Tố nhìn chằm chằm mảng thức hải đó, nơi này là linh phủ của nàng, tất cả mọi thứ trong này nên chịu sự khống chế của nàng, một mảng thức hải, cho dù lợi hại đến mức nào, mà nàng không thể dùng được thì cũng nên cút khỏi linh phủ của nàng.

Có lẽ là cảm ứng được cảm xúc của chủ nhân linh phủ nên mảng kim sắc thức hải đột nhiên quay cuồng kịch liệt, từng đợt sóng dồn dập vỗ sang hai bên.

Diệp Tố mặt không chút biểu tình nhìn thức hải bên trong linh phủ của mình, ánh kim sắc của linh phủ càng đậm thì thức hải càng ảm đạm.

Một lúc lâu sau thức hải dần dần bình tĩnh lại, thoạt nhìn trở nên dịu ngoan dị thường.

Tinh thần Diệp Tố động một cái liền thấy bản thân đã dịch chuyển đến phía trên thức hải, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chân thân của thức hải.

Nhìn từ xa giống như một khoảng biển nhưng nhìn trực diện từ trên xuống lại giống một mảnh kim sắc ngân hà, thần thức chảy xuôi chậm rãi, lấp lánh như có những ánh sao.

Diệp Tố vẫn như cũ không thấy được Kim Đan của nàng, xem ra đã thật sự hòa tan trong thức hải.

Nàng tiến đến gần sát thức hải, duỗi tay chạm vào, không phải cảm giác lành lạnh của dòng nước mà là vô số thần thức lọt qua các kẽ ngón tay của nàng, mang theo sương mù mờ ảo.

Diệp Tố lại động tinh thần một lần nữa, vớt lên một nhúm thần thức xem kĩ thì thấy có ánh kim sắc giống như làn sương mù mờ bao quanh nó.

Sau đó nàng mở mắt nhìn bão cát bên ngoài kết giới rồi lại nhắm mắt một lần nữa, thần thức mang theo tầm nhìn của nàng xẹt qua ngàn dặm, khắp nơi đều là cánh đồng hoang vu, bão cát đang càn quét bừa bãi.

Trong mấy người đang nấp sau sườn núi chỉ có Từ Trình Ngọc cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ nhận thấy được có một cổ thần thức đột nhiên xuất hiện.

Bọn họ cách nhau quá gần nên Từ Trình Ngọc muốn không biết là ai cũng khó.

Sao Diệp Tố lại có thần thức?

Chẳng lẽ là nàng vẫn luôn che giấu cảnh giới?

Trong lòng của hắn có nghi hoặc nhưng cũng không dám phân thần nghĩ nhiều, chỉ đành phải tập trung gia cố kết giới.

Thần thức của Diệp Tố phảng phất không có giới hạn, không ngừng kéo dài mở rộng ra xung quanh nhưng nàng tìm mãi vẫn không phát hiện được tung tích của ba người mất tích.

Đang lúc nàng định thu hồi thần thức thì bỗng nhận thấy cách sườn núi không xa có một huy3t động lõm vào trong núi.

Thần thức của Diệp Tố dừng lại, không chút do dự đi vào huy3t động.

Trong huy3t động Trình Hoài An cùng Liên Liên đã ngất đi, quỳ rạp trên mặt đất, bên hông còn bị trói bởi hai sợi dây da thú, quỳ ở giữa là một nam nhân đầu bù tóc rối, mặt mày đầy râu đang cầm một đầu dây thừng trong tay.

Hô hấp của hai người vững vàng, nhìn dáng vẻ không có bị thương, Diệp Tố vừa mới thở ra một hơi thì nam nhân quỳ trên mặt đất tựa hồ như phát hiện có thần thức đang nhìn trộn, bỗng nhiên ngước mắt lên, duỗi một ngón tay ra nói: “Trục (xuất)!”

Ngay sau đó thần thức của Diệp Tố liền bị bắn trở về.

Trong kết giới sau sườn núi, Diệp Tố cả người run lên, mở mắt ra, thần thức lại một lần nữa trở về thức hải.

Từ Trình Ngọc bên cạnh không xa lạ với loại phản ứng này của Diệp Tố: “Có người phát hiện ra cô sao?”

Diệp Tố cũng không kinh ngạc chuyện hắn phát hiện mình dùng thần thức, chỉ nói: “Trình Hoài An cùng Liên Liên tạm thời không có việc gì, ở giới này còn có người khác.”

Nàng nhớ tới diện mạo cùng trang phục của người nọ, lại bổ sung thêm: “Hình như đã tiến vào rất lâu trước đó rồi.”

“Tiến vào rất lâu trước đó?” Từ Trình Ngọc suy nghĩ một chút liền hiểu ra, “Là người trước kia đã tiến vào Hoang Thành bí cảnh?”

“Hẳn là vậy, hai người bọn họ đang nằm trong tay ông ấy.” Diệp Tố vẫn chưa phát hiện được tung tích của Du Phục Thời.

Nàng đã mang người vào đây thì cũng phải mang người hoàn chỉnh đi trở ra.

“Nếu đã có người còn tồn tại đến lúc này thì bão cát đen nhất định sẽ có lúc tan đi.” Từ Trình Ngọc cũng hơi thả lỏng một chút, “Chúng ta cứ cố gắng kiên trì đến lúc nó biến mất thì sẽ ổn thôi.”

Cũng may trên người Mã Tòng Thu còn một vạn thượng phẩm linh thạch, đủ để bọn họ chống đỡ một khoảng thời gian.

……

Đại khái sau khi mười hai canh giờ trôi qua, bão cát đen rốt cuộc cũng dần yếu bớt, thậm chí bắt đầu có dấu hiệu tan đi.

Năm người sợ đây chỉ là hiện tượng giả, có khi bão cát sẽ còn quét qua một lần nữa nên đợi thêm một canh giờ sau mới hoàn toàn triệt khai kết giới.

“Lữ đạo hữu, Chu sư muội.” Mã Tòng Thu đôi tay run rẩy chống lên mặt đất, “Giúp ta một chút, rút ta ra giùm với.”

Lữ Cửu cùng Chu Vân nén cười, mỗi người ôm lấy một chân của hắn, dùng sức kéo hắn ra.

Mã Tòng Thu vừa ra tới liền gỡ Độn Địa Phù trên gáy xuống, ngồi bệt trên mặt đất nhìn về phía Diệp Tố: “Phù của cô hiệu quả có chút tốt quá mức đó.”

Diệp Tố nhìn hắn, định nói gì đó thì bỗng nhiên lại xoay người, cùng Từ Trình Ngọc vọt ra ngoài sườn núi, nhìn nam nhân đang đi tới từ đằng xa.

Nam nhân mặc một thân áo choàng dơ bẩn rách nát, đầu tóc hoa râm, trên mặt mọc đầy râu, cơ bản nhìn không rõ diện mạo.

“Đó là ai?” Mấy người Mã Tòng Thu cũng theo sát nhìn theo tầm mắt của hai người, nhìn thấy có người ở phía xa thì không hỏi lên tiếng hỏi.

“Hai người ở đằng sau chính là Trình Hoài An cùng Liên Liên!” Chu Vân giơ tay che bớt ánh sáng, nheo mắt chăm chú nhìn một lúc thì hô lên, “Bọn họ còn sống!”

Lữ Cửu lẩm bẩm nói: “Sao ta cảm giác ông ta di chuyển cực kì mau?”

“Súc Địa Thành Thốn!” Đồng tử Từ Trình Ngọc co rụt lại, đây là chiêu thức tu sĩ Hợp Thể kỳ trở lên mới có thể sử dụng được.

*Súc Địa Thành Thốn: rút ngắn mặt đất lại thành một tấc

Bình luận

Truyện đang đọc